"Biết ạ!"
Lý Diệu Linh nói cho Giản Văn Hùng biết sinh thần bát tự của mình.
Giản Văn Hùng nghe xong, ông cẩn thận xem xét khuôn mặt của Lý Diệu Linh và nói: "Đường tình cảm của con sẽ rất thăng trầm. Tuy nhiên, người được sắp đặt dành cho con sẽ xuất hiện. Không vội, không vội! Khi chàng trai đó xuất hiện, thì đây sẽ là một mối tình đẹp đấy.”
Lý Diệu Linh nghe xong thì lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hỏi: "Vậy khi nào anh ấy xuất hiện ạ? Anh ấy... anh ấy là người như thế nào?"
"Là người có tướng giàu sang! Dù đường tình duyên của con có chút trắc trở trong lúc đầu nhưng đường tình duyên của con lại ổn định hơn chị gái."
“Chị gái con?” Lý Diệu Linh nghe vậy thì bối rối, khó hiểu hỏi: “Chị gái con sao vậy ạ? Không phải chị ấy và anh rể con bây giờ đang rất tốt hay sao?
"Hiện tại mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp, nhưng rất khó nói trước trong tương lai."
“Thầy Hùng, ý thầy là gì ạ?” Lý Diệu Linh không còn hỏi về chuyện tình duyên của mình nữa, mà quan tâm đến vấn đề của hai chị gái Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng.
“Không phải anh rể mình ngoại tình, có người phụ nữ khác đấy chứ?” Đầu Lý Diệu Linh lóe lên một suy nghĩ.
Trong thế giới duy vật này.
Một khi đàn ông thành công, anh ta quá dễ bị cám dỗ. Ngay cả khi anh không chủ động chạm vào phụ nữ, thì vẫn sẽ có rất nhiều phụ nữ quấn lấy anh.
Triệu Hùng tuổi còn trẻ đã trở thành hội trưởng thương hội của "Hải Phòng", với khối tài sản hàng trăm nghìn tỷ.
Khái niệm hàng trăm nghìn tỷ là gì? Trong suy nghĩ của những người bình thường, nó rõ ràng là vô cùng giàu có. Tuy bề ngoài Triệu Hùng không được đào hoa, phong lưu nhưng chắc chắn ngoại hình cũng không tệ, thuộc kiểu người nhã nhặn lịch sự có học thức.
Võ công lại rất cao cường!
Người phụ nữ nào không yêu một người đàn ông như vậy?
Do đó với cái nhìn của Lý Diệu Linh. Nếu mối quan hệ giữa chị gái Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng có khúc mắc, thì đó chắc chắn sẽ là vấn đề của Triệu Hùng.
Giản Văn Hùng lắc đầu nói: "Thật ra, bói toán kinh dịch tuy rằng có thể nhìn ra vận mệnh tương lai. Nhưng nó cũng đầy biến hóa. Chuyện này vẫn chưa chắc chắn. Mọi thứ đều phụ thuộc vào tạo hóa của chị con."
Giản Văn Hùng biết rằng ông đã lỡ lời.
Lý Thanh Tịnh từng dặn ông, bảo ông không được nhắc đến chuyện riêng của cô với người khác.
Vừa rồi, Giản Văn Hùng đã bói chuyện tình duyên cho Lý Diệu Linh. Vô tình nhắc đến Lý Thanh Tịnh, bởi vì Lý Diệu Linh lại là em gái ruột của Lý Thanh Tịnh, cho nên vô tình nhắc đến một chút.
Nhưng người nói không có ý, người nghe có ý!
Lý Diệu Linh vẫn nhớ vấn đề này.
Bởi vì Lý Thanh Tịnh đang mang thai, không thể đi cùng cô đến cùng nên cô đã về phòng nghỉ ngơi từ sớm.
Lý Diệu Linh muốn hỏi Giản Văn Hùng thêm điều gì đó, nhưng ông Khổng và Trần Thiên Trung đã kéo Giản Văn Hùng đi uống rượu, vì vậy Lý Diệu Linh đành phải từ bỏ.
Cô không thấy bóng dáng chị gái Lý Thanh Tịnh đâu, cô đoán chắc là đã về phòng nghỉ ngơi.
Lý Diệu Linh quay trở lại bên cạnh Triệu Hùng và hỏi: "Anh rể, chị gái em đâu rồi?"
"Về phòng nghỉ ngơi rồi!"
"Ồ! Vậy thì anh tiếp tục đi uống rượu đi. Em sang với chị gái em!" Lý Diệu Linh nói.
Hiếm thấy Lý Diệu Linh có thể hiểu chuyện như vậy, Triệu Hùng gật đầu nói với em vợ Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, gần đây em hiểu chuyện thật đấy. Sau khi thi đại học xong, anh rể sẽ đưa em đi chơi."
“Đấy là anh nói đấy nhé, để xem tới lúc đó em có quấn lấy anh hy không.” Lý Diệu Linh mỉm cười hi hi, nói “tạm biệt!” với Triệu Hùng, đứng dậy và trở về nhà.
Sau khi đến phòng của Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh dơ tay lên gõ cửa.
“Vào đi!” Lý Thanh Tịnh kêu một tiếng.
Nhìn thấy người đi vào cửa là em gái Lý Diệu Linh, Lý Thanh Tịnh tháo tai nghe ra, hỏi Lý Diệu Linh: "Diệu Linh, sao em trở lại rồi?"
Lý Diệu Linh kéo ghế, ngồi xuống bên giường, nói với Lý Thanh Tịnh: "Chị ơi, em có chuyện muốn nói với chị."
“Làm sao vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Lý Diệu Linh nói: "Vừa rồi, em đã hỏi thầy Văn Hùng về đường tình duyên của em.”
Lý Thanh Tịnh luôn từ chối giới thiệu Giản Văn Hùng với em gái Lý Diệu Linh của cô, chính là vì biết rằng cô gái này nhất định sẽ hỏi Giản Văn Hùng về đường tình duyên.
Thế nhưng mà hỏi thì cứ hỏi đi vậy, Lý Thanh Tịnh không muốn cãi nhau với em gái Lý Diệu Linh vì điều này.
“Vậy thì em đã hỏi về vấn đề học tập chưa?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Lý Diệu Linh lắc đầu nói: "Em quên mất!"
"Quên mất?"
Lý Thanh Tịnh lườm em gái Lý Diệu Linh, rồi nói: "Cái con bé này, chuyện này mà em cũng quên được. Chẳng lẽ chuyện tình cảm quan trọng hơn chuyện học hành sao?"
"Tất nhiên là quan trọng rồi! Tình cảm là chuyện cả đời mà."
"Nhưng nếu em học tập tốt, em sẽ có một cuộc hôn nhân tốt đẹp!"
Vừa nhắc tới chuyện “tình duyên”, Lý Diệu Linh bắt đầu phấn khởi. Vui vẻ nói: "Chị ơi! Thầy Văn Hùng nói tuy rằng thời gian đầu chuyện tình cảm của em có trắc trở, nhưng người đàn ông thuộc về mình em vẫn chưa xuất hiện. Còn nói, người đàn ông thuộc về em có tướng giàu sang đó.”
"Sao thế, em thiếu tiền à? Muốn đàn ông giàu làm gì? Đàn ông có tiền sẽ không trân trọng những người phụ nữ xung quanh mình nữa."
"Nhưng anh rể em cũng có tiền đấy thôi? Anh ấy đối với chị không phải rất tốt sao?"
"Không phải tất cả người giàu có, đều giống như anh rể em được."
"Chị! Chị hơi phiến diện đấy nhé. Mặc dù, nhiều người giàu sẽ trở nên xấu xa nếu có tiền. Nhưng em tin rằng có nhiều người giàu sẽ không xấu đi đâu."
“Chị cũng tin điều này.” Lý Thanh Tịnh thở dài nói: “Chị chỉ lo suy nghĩ của em quá đơn giản mà bị người khác lừa gạt. Hơn nữa nhà chúng ta cũng không thiếu tiền. Bản thân em cược vào anh rể, còn thắng được ba tỷ. Cho nên khi yêu thì em phải lau mắt kĩ vào. Đợi khi em kết hôn, chị sẽ chuẩn bị của hồi môn phong phú cho em. Không cần thiết vì giả cho người có tiền mà hạ thấp bản thân.”
Sau khi nghe những lời của Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh đặc biệt xúc động.
Buồn bã nói: "Chị ơi! Chị đối xử tốt với em quá."
"Cái con bé này! Bây giờ em mới biết chị mình tốt à?”
Lý Diệu Linh nhìn Lý Thanh Tịnh nói: "Chị à! Chị ở trong lòng em, còn có địa vị cao hơn mẹ chúng ta nữa. Hiện tại em chỉ thấy chị và anh rể đang sống rất hạnh phúc, trong lòng cũng có chút hâm mộ. Gả cho người khác ấy mà, trước đây em đã từng nghĩ, muốn gả cho một người đàn ông giàu có. Bây giờ, em không còn nghĩ như vậy nữa. Chỉ cần người đàn ông đó đối xử với em bằng cả trái tim, em sẽ sống bên người đó.”
"Em nghĩ như vậy mới đúng! Mặc dù, một cuộc hôn nhân không có tiền thì sẽ không hạnh phúc. Nhưng đây không phải là thước đo duy nhất để đánh giá hạnh phúc hôn nhân. Nhiều gia đình sống hạnh phúc, tất cả đều từ đói nghèo, nhờ làm việc chăm chỉ, mới đổi cuộc sống hạnh phúc. Diệu Linh, khi em lên đại học, chị sẽ không ngăn cản em yêu đương, nếu em gặp được người thích hợp, thì có thể yêu thử xem. Em đấy! Đừng có tùy hứng như trước nữa. "
Lý Diệu Linh ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn Lý Thanh Tịnh nói: "Chị! Cảm ơn chị."
Từ "Cảm ơn!" Thực sự không dễ nói ra từ miệng Lý Diệu Linh.
Trong lòng Lý Thanh Tịnh ấm áp, nhưng cô vẫn nghiêm mặt, nói với Lý Diệu Linh: "Diệu Linh! Chị luôn nghiêm khắc với em. Mong rằng em sẽ trở nên tốt hơn, đừng đi nhầm đường. Em không trách chị là tốt rồi!"
“Không!” Lý Diệu Linh nước mắt rưng rưng, cười khổ nói: “Chị cũng biết đấy, em là người ruột để ngoài da. Chị mắng em, em đã sớm quên mất từ lâu rồi. Đúng rồi, đừng chỉ nói về em, em có chuyện muốn nói với chị."
“Làm sao vậy?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
Lý Diệu Linh nói: "Vừa rồi, khi em hỏi về chuyện tình duyên của mình, thầy Văn Hùng đã nhắc đến cuộc hôn nhân của chị với anh rể em. Ông ấy nói rằng chuyện tình cảm của chị trong tương lai sẽ có chút trắc trở!”