Trần Văn Sơn đi phía sau Triệu Hùng, hai người vội vã rời khỏi An Tháp.
Vào lúc hoàng hôn, hàng ngàn ngọn đèn trong thành phố được thắp sáng lên, tạo nên một vẻ đẹp hào nhoáng, hoa lệ.
Triệu Hùng lúc này cùng với Trần Văn Sơn đều đã thay một bộ quần áo màu đen, đi ra khỏi khách sạn.
Lần này Triệu Hùng tự mình lái xe, khi còn cách An Tháp khoảng một nghìn mét, anh cho xe dừng lại.
Thành phố nhỏ có một ưu điểm đó là bãi đậu xe đều rất thuận lợi, nơi đây cũng không phải nơi tập trung dân cư nào nhiệt chỉ cần mới chập tối đã đầy ấp xe tới đậu.
Hai ngươi Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cùng nhau xuống xe, đi thẳng đến An Tháp.
Hai người ban ngày đã thám thánh kỹ càng xung quanh An Tháp, hai người họ đều cùng nhau thi triển khinh công dễ dàng vượt qua bức tường cao bảo vệ bên ngoài.
Sau khi bọn họ đột nhập thành công vào An Tháp, chợt nghe có người nói: “Nâng cao tinh thần lên, tập trung vào, cậu Dương đã phân phó xuống. Nếu người nào không chuyên tâm làm việc, nhất định sẽ bị xử phạt thích đáng.”
“Vâng, thưa ông chủ!” cấp dưới lên tiếng.
Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn nấp ở một nơi bí mật gần đó, hai người cố gắng giữ yên lặng không dám động đậy.
Hai người cẩn thận đánh giá bốn phía xung quanh, xem có thiết bị theo dõi linh tinh gì đó đang hoạt động hay không.
Buổi tối là thời điểm các thiết bị hồng ngoại đều rất nhanh nhạy. Chỉ cần hơi có động tĩnh một chút là chúng sẽ sáng lên, ngay lập tức phá ra âm thanh cảnh báo.
Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, nếu không phải Triệu Hùng và Trần Văn Sơn có võ công cao cường, thì thật khó để có thể né tránh những thứ công nghệ này.
Để tránh cho đối phương chú ý, Triệu Hùng và Trần Văn Sơn không dám phá hỏng các thiết bị theo dõi. Sau khi hai người thành công tránh khỏi các thiết bị này, cả hai cùng nhau nhìn đến lối vào của tháp "Vân Nam".
Cửa chính đã có bốn người đàn ông đứng canh giữ không thể đi vào được, họ chỉ có thể đi vào từ đài quan sát, đột nhập vào tháp "Vân Nam".
Triệu Hùng làm động tác leo lên với Trần Văn Sơn, họ tránh cửa chính, bám vào cột tháp leo lên tầng hai.
Tháp "Vân Nam", chỉ có một cửa ở tầng năm là đang mở. Cho nên Triệu Hùng và Trần Văn Sơn leo một mạch đến tầng năm của tháp.
Sau khi vào tháp "Vân Nam", Triệu Hùng và Trần Văn Sơn tách làm hai hướng chia nhau đi thám thính tình hình.
Vào thời điểm Triệu Hùng và Trần Văn Sơn đến nơi, họ chú ý ở bãi đậu xe không có xe của Dương Hưng, có thể anh ta đã rời khỏi đây.
Cho dù Dương Hưng không có ở tháp "Vân Nam", Triệu Hùng và Trần Văn Sơn cũng không dám chủ quan, hành động tùy tiện.
Triệu Hùng đưa tay ra hiệu với Trần Văn Sơn, anh muốn nói: Tìm kiếm các tầng trên trước.
Tòa tháp này rất cao, có đến tận ba mươi ba tầng tất cả.
Nếu muốn lục soát hết cả ba mươi ba tầng tất cả, phải tốn không ít thời gian, nên hai người đã cùng nhau phân công rõ ràng, mỗi người lục soát một tầng, cứ thế luân phiên nhau đi lên các tầng trên kiếm, sau khi đã tìm kiếm các tầng phía trên xong xuôi sẽ lục soát đến các tầng phía dưới.
Như vậy mới có sự phối hợp chặt chẽ với nhau.
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn mất tầm hơn hai mươi phút để tìm kiếm năm tầng phía trên của tháp, sau đó hai người tìm xuống những tầng thấp hơn nhưng cũng không tìm được manh mối gì.
Sau khi trở lại tầng năm, Triệu Hùng và tiếu đao quyết định cùng nhau đi xuống tầng một.
Lúc này, hai người cũng không dám hành động vội vàng, cứ thế mà tùy tiện đi xuống.
Chợt hai người bỗng nghe thấy một âm thanh truyền tới.
“Ông Trầm, đến giờ thay ca rồi. Ông đưa các anh em đi nghỉ đi thôi!”
Lúc này hai người chợt thấy bốn người đàn ông vạm vỡ bước tới của nói với bốn người đàn ông đang làm nhiệm vụ.
Triệu Hùng và Trần Văn Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều có chút khó hiểu.
Bọn họ đi xuống từ tầng hai của tòa tháp, suốt cả đường đi đều cẩn thận động tĩnh dưới tầng một. Vậy mà cả hai người lại không phát hiện ra được sự có mặt của bốn người này, cũng không biết được bốn người này là từ chỗ nào đi đến.
Có cơ quan bí mật?
Đây là điều đầu tiên mà Triệu Hùng nghĩ đến!
Anh vội nhìn xuống quan sát thấy xung quanh tầng một đều được trang bị camera giám sát. Trừ phi hai người phá hủy thiết bị quan sát, nếu không, đối phương nhất định sẽ phát hiện ra sự có mặt của hai người.
Triệu Hùng ra giấu cho Trần Văn Sơn, bảo anh ta đi phá hỏng thiết bị theo dõi ở tầng một, còn anh thì ở lại tầng hai chăm chú quan sát, sau đó hai người hẹn gặp nhau ở ngoài tháp.
Trần Văn Sơn gật gật đầu đồng ý, anh vốn định dùng phi đao để chặt đứt đường dây của thiết bị theo dõi. Nhưng sau đó nghĩ lại, hành động phóng phi đao của anh ta rất dễ nhận dạng, có thể dễ dàng khiến đối thủ phát hiện ra thân phận của anh ta.
Suy đi tính lại, cuối cùng Trần Văn Sơn lấy từ trong túi lấy ra mấy viên bi sắt.
Trần Văn Sơn nháy mắt với Triệu Hùng, sau đó cổ tay anh ta run lên, ném bi sắt trong tay về phía thiết bị theo dõi.
Chỉ nghe thấy một tiếng leng keng rất nhỏ truyền tới.
Bất chợt bỗng nghe thấy có người hô: “Có kẻ đột nhập!”
Trần Văn Sơn thân thủ linh hoạt, hành động cực kỳ chính xác. Vừa nãy viên bi sắt phá hỏng thiết bị giám sát cũng chỉ tạo ra được một âm thanh rất nhỏ mà thôi. Nếu là người bình thường, căn bản không nghe thấy được, trong khi đó đối phương ngay lập tức nghe thấy âm thanh nhất định là người có tên trong ‘Bảng võ thần’.
“Bọn chúng ở trên lầu!”
Vài người vội vã chạy lên trên lầu bắt kẻ đột nhập.
Lúc này Trần Văn Sơn đang cố tình đánh lạc hướng những người này, anh ta không ngừng hướng lên trên mà chạy,
Trần Văn Sơn càng chạy, ở phía sau đối phương càng cố gắng truy sát không từ bỏ.
Ở tầng hai lúc này Triệu Hùng đang ẩn nấp theo dõi tình hình, khi thấy đối phương đã rời đi hết, anh mới bước ra từ nơi ẩn nấp.
Anh nhẹ nhàng nhảy từ tầng hai xuống tầng một.
Tầng một được bày mấy bức tượng phật to lớn, ngoài mấy bức tượng đó ra thì cũng không có gì khác thường.
Nhất định có cơ quan bí mật ở tầng một, không biết cơ quan có thể được cất giấu ở đâu?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, chợt nghe có người hô to: “Có kẻ đột nhập vào An Tháp, không được để bọn họ chạy thoát!”
Sắc mặt Triệu Hùng đại biến, nếu lúc này xông ra bên ngoài, khó tránh khỏi cùng đối phương giao đấu với nhau làm bại lộ thân phận.
Mà nếu như vậy, chuyện giải cứu thầy Toàn và nhóc Kỳ sẽ trở nên rất khó khăn.
Lúc này anh lại nghe thấy ở trên lầu có tiếng bước chân, anh lo lắng đang định chạy lên tầng hai, tìm nơi ẩn nấp, lúc chuẩn bị rời đi anh vô tình phát hiện phía sau bức tượng phật điêu khắc trống rỗng.
Triệu Hùng vội vàng chạy đến trốn ở sau lưng tượng phật.
Sau khi vào tượng phật, Triệu Hùng ngay lập tức nín thở để tránh bị phát hiện.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, Triệu Hùng nghe vậy có thể đoán được đang chạy đến đây phải có ít nhất tầm mười người.
Một người vung tay lên nói: “Bọn chúng ở trên lầu, mau đuổi theo. Không được để những người này chạy thoát. Để lại sáu người ở lại đây canh chừng.”
Triệu Hùng nghe vậy liên tục kêu khổ, anh còn đang không muốn phải giao đấu với đối phương. Nhưng đối phương lại để lại sáu người ở đây, anh nhất định phải xử lý sáu người này mới được. Một khi hành tung của anh bị bại lộ, thì sẽ có những trận chiến lớn hơn nữa xảy ra.
Triệu Hùng có dự cảm, ở nơi này nhất định có cao thủ ẩn tàng.
Lại nói không biết nơi này có phải là ‘Thánh đàn’ mới của Hoàng Long không, nếu thực sự xông vào thánh đàn mới thì anh gặp rắc rối to rồi.
Lúc này Triệu Hùng thấy có một sợi dây thừng treo lơ lửng trên đầu, cũng không biết sợi dây này dùng để làm gì.
Anh nắm lấy sợi dây thừng nhẹ nhàng kéo xuống, đột nhiên mặt đất dưới chân anh đột nhiên mở ra. Triệu Hùng lập tức rơi xuống dưới.
May mắn thay, tố chất tâm lý của Triệu Hùng cực mạnh, anh không có phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Sau khi rơi xuống, ước chừng khoảng cách phải bằng một tầng lầu.
Triệu Hùng sử dụng khinh công, anh đáp xuống đất nhẹ nhàng như một con báo.
Thì ra cơ quan giấu ở phía sau lưng bức tượng.
Triệu Hùng nhìn những con đường ngầm chằng chịt, rõ ràng đây là một dự án lớn dưới lòng đất. Không có tài lực khổng lồ thì không thể nào làm được đường ngầm lớn như vậy.
Phía trước Triệu Hùng có ba con đường, anh đang phân vân không biết nên chọn hướng nào.
Anh chợt nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, anh vội vàng tìm một chỗ ẩn nấp.
Chợt bên trong có tiếng một người nói: “Bên ngoài truyền tin tới, có người xông vào An Tháp.”
“Tất cả phương tiện giám sát đều bị phá hỏng, khẳng định là có người xông vào! Chúng ta nhanh chóng sửa lại thiết bị đi, không bên trên trách tội, cẩn thận rơi đầu cả lũ!”