Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hải Yến, không được!” Người trong phòng lớn tiếng ngăn cản cô ta.

Người trong phòng tuy rằng không hề ra ngoài, nhưng lại biết hết tất cả mọi chuyện bên ngoài phòng.

Ông không ngờ đến, trong chuyện này còn có nội tình.

“Trác Kỳ, rõ ràng cậu biết cô hai đang tắm rửa, tại sao vẫn xông vào kiểm tra phòng tắm? Chuyện này tại sao lại không báo cho ta biết?” Người trong phòng quát hỏi Trác Kỳ.

Trác Kỳ bị dọa đến mồ hôi lạnh đầm đìa, cung kính bẩm báo: “Gia chủ, tôi đang muốn nói cho ngài chuyện này, không ngờ cô hai lại đến!”

“Khốn nạn! Ta đã cho cậu toàn quyền quản lí nhà họ Lưu, nhưng Hải Yến là con gái ta, nó vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, cậu xông vào phòng tắm của nó, vậy đáng tội gì?”

“Thuộc hạ biết sai!” Trác Kỳ nào dám mạnh miệng.

Anh ta vốn tưởng có thể tìm thấy Trần Văn Sơn và người bị thương kia trong phòng Lưu Hải Yến, nên mới dám xông vào phòng tắm của Lưu Hải Yến.

Lúc đó, Trác Kỳ một lòng muốn lập công. Sau đó, thấy trong phòng tắm ngoài Lưu Hải Yến ra thì không có ai khác, lúc này mới biết đã gây ra họa lớn.

Nhưng mà Trác Kỳ lại là người quản lí nhà họ Lưu, cho dù có mạo phạm đến Lưu Hải Yến, anh ta tin rằng gia chủ nhà họ Lưu cũng sẽ không đẩy anh ta vào chỗ chết, chỉ là tránh không khỏi phải chịu phạt nhẹ. Nếu không, gia chủ nhà họ Lưu cũng không có cách nào ăn nói với Lưu Hải Yến.

Con nhóc Lưu Hải Yến này cũng thật sự hung ác, thế mà lại cầm kiếm tự vẫn để áp chế gia chủ nhà họ Lưu.

“Hải Yến, chuyện này là Trác Kỳ đã lỗ mãng. Nhưng mà, nể tình cậu ta đã làm việc cho nhà họ Lưu, con hãy đánh cậu ta một trận cho hả dạ đi. Trác Kỳ là một nhân tài, mà bố còn phải bế quan thêm một thời gian nữa. Trong thời gian này, nhà họ Lưu chúng ta vẫn phải dựa vào Trác Kỳ.”

“Bố! Nhà họ Lưu chúng ta dựa vào cái gì mà cần một người ngoài đến quản lí?”

“Bố làm như vậy tất nhiên là có lí do của bố! Nếu con không vừa lòng với sắp xếp của bố, vậy bố thay mặt Trác Kỳ xin lỗi con.”

“Bố, bố…”

Lưu Hải Yến sửng sốt đến tròn mắt há miệng.

Cô ta thật không thể hiểu nổi, ông bố nhà mình tại sao lại bảo vệ Trác Kỳ như thế.

Lưu Hải Yến cầm kiếm đi đến trước mặt Trác Kỳ, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm Trác Kỳ.

Trác Kỳ bị Lưu Hải Yến nhìn đến sợ hãi trong lòng, thật sự lo lắng Lưu Hải Yến sẽ một kiếm giết chết mình, hoặc là thiến mình.

Lưu Hải Yến đặt thanh kiếm lên cổ Trác Kỳ.

“Cô hai, cô…” Trong mắt Trác Kỳ lộ ra vẻ kinh hãi.

“Bốp!...”

Lưu Hải Yến tát lên mặt Trác Kỳ một bạt tai, tức giận nói: “Trác Kỳ, hôm nay có bố tôi bảo vệ anh, tôi tạm thời tha cho cái mạng chó của anh. Nếu anh cả gan dám mạo phạm tôi lần nữa, lần sau tôi nhất định sẽ làm thịt anh.”

“Cảm tạ cô hai!” Trác Kỳ ăn một bạt tai, không dám mạnh miệng với Lưu Hải Yến.

“Bốp!”

“Bốp!”

Lại hai cái tát liên tiếp giáng xuống, Lưu Hải Yến đánh đến bàn tay phát đau, thấy hai gò má Trác Kỳ bị đánh đến sưng phù lên, lúc này mới trút hết tức giận trong lòng.

“Chuyện này cứ như thế đã! Nhớ kĩ lời tôi nói, nhà họ Lưu vĩnh viễn là họ Lưu, chứ không phải họ Trác. Anh chẳng qua chỉ là con chó của nhà họ Lưu chúng tôi mà thôi!” Nói xong, cô thu lại kiếm trong tay, quay người nhẹ nhàng đi khỏi.

Người trong phòng chờ Lưu Hải Yến đi khỏi mới liên tiếng: “Trác Kỳ, cậu nhận mấy cái bạt tai này quả thật không oan. Hải Yến mặc dù tùy hứng, nhưng không dám che giấu thủ hạ của Triệu Hùng đâu. Ta vẫn tin tưởng anh, mạnh tay đi làm đi! Chỉ là, trong khoảng thời gian này đừng chọc đến Hải Yến, tránh cho con bé kia lại đến đây tố cáo cậu với ta!”

“Thuộc hạ đã biết, thưa gia chủ! Chuyện này quả thực thuộc hạ đã lỗ mãng. Thuộc hạ nhất định sẽ lấy đó làm gương, không bao giờ phạm phải sai lầm như vậy nữa.”

“Ừm! Đại Lực Cầm Nã Thủ của cậu đã luyện đến đâu rồi?” Người trong phòng hỏi.

“Đã đến tầng thứ bảy rồi ạ!”

“Vậy công lực của cậu hẳn phải nằm trong mười người đứng đầu Thiên Bảng! Tạm thời khoan đến Bảng Võ Thần khảo thí, như vậy mới có thể bảo vệ thực lực của chúng ta ở mức độ cao nhất. Hoàng Long, Cẩm Y Vệ và Lục Phiến Môn chắc chắn cũng có chỗ giữ lại. Bọn họ một mực không ra tay, đơn giản là muốn đợi chúng ta và Triệu Hùng cá chết lưới rách, chỉ việc ngồi đó làm ngư ông đắc lợi. Tên nhãi Triệu Hùng này, nhất định phải diệt trừ để tránh hậu họa về sau.”

“Đã hiểu rõ! Thuộc hạ cáo lui.” Trác Kỳ cúi người hành lễ với người trong phòng, rồi quay người rời khỏi trạch viện phía sau.

Lưu Hải Yến sau khi trở về, trong miệng khẽ ngâm nga, hiển nhiên là tâm trạng không tệ.

Tô Linh Nguyệt thấy Lưu Hải Yến đã trở lại, vội vàng tiến lên hỏi: “Hải Yến, bố em nói thế nào?”

“Trác Kỳ kia vẫn là một bộ dạng tiểu nhân đắc chí. Chẳng qua, bố em dù sao vẫn là bố ruột của em. Ha ha! Sau cùng em đã cho Trác Kỳ vài cái bạt tai trước mặt bố em. Từ lâu em đã thấy tên Trác Kỳ này ngứa mắt rồi!”

Tô Linh Nguyệt nghe xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng là gia chủ nhà họ Lưu sẽ nói đỡ cho Trác Kỳ.

Lưu Hải Yến không hề đem chuyện mình lấy cái chết uy hiếp bố nói ra.

Cô ta cảm thấy bố mình thay đổi rồi!

Thay đổi đến không còn giống trước kia nữa!

Lưu Hải Yến vẫn không sao hiểu được, bố của mình tại sao lại tín nhiệm Trác Kỳ này như vậy. Không thể phủ nhận rằng Trác Kỳ này năng lực vô cùng xuất chúng, nhưng cũng không đến mức giao cả nhà họ Lưu cho anh ta quản lí. Trác Kỳ nắm quyền hành trong tay, vốn dĩ không để người nhà họ Lưu vào mắt, đây chính là chỗ khiến Lưu Hải Yến khó chịu nhất.

“Hải Yến!” Tô Linh Nguyệt thấy Lưu Hải Yến một bộ dạng suy nghĩ đến xuất thần, liền lên tiếng gọi.

Lưu Hải Yến hồi thần lại, nói: “Sao vậy, sư tỷ?”

Tô Linh Nguyệt nói: “Em phải nghĩ cách mau chóng đưa Trần Văn Sơn bọn họ ra ngoài mới được. Nếu cứ giấu ở đây, chắc chắn không phải là ý hay. Tên Trác Kỳ kia rất khôn khéo, nhất định sẽ phái người giám sát em.”

Lưu Hải Yến gật đầu, nói: “Bọn họ là đến cứu cô Kim Châu. Em sẽ đến tìm cô Ngân Châu nói chuyện này, cô ấy cũng muốn cứu chị mình. Cô ấy và Trác Kỳ là tình nhân, chỉ cần có cách lo liệu Trác Kỳ, em liền có cách có thể đưa Trần Văn Sơn bọn họ ra ngoài.”

“Vậy em mau đi đi! Tránh cho đêm dài lắm mộng.” Tô Linh Nguyệt nhắc nhở Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến quay người rời đi, đi về phía gian phòng Ngân Châu nghỉ lại.

Lúc cô ta đi ra ngoài, có để ý thấy xung quanh có người đang theo dõi mình.

Tên Trác Kỳ này quả nhiên đủ khôn khéo và tinh ranh, tuy rằng không tìm được gì trong phòng của Lưu Hải Yến, nhưng Trần Văn Sơn và Tiết Ân vẫn không rời khỏi nhà họ Lưu. Anh ta cho rằng, khả năng cực lớn là họ vẫn ở trong phòng Lưu Hải Yến.

Nhưng chính mình đã mang người tìm kiếm qua một lần, cũng không tìm thấy Trần Văn Sơn và Tiết Ân.

Vừa nãy Trác Kỳ bị Lưu Hải Yến tố cáo, anh ta không có gan mang người đến chỗ Lưu Hải Yến tìm kiếm lần nữa.

Thật là quái quỷ mà!

Sao hai người Trần Văn Sơn và Tiết Ân này lại giống như biến mất trong không khí vậy.

Lưu Hải Yến sau khi đến nơi ở của Ngân Châu, tình cờ Trác Kỳ cũng triệu tập Lục Tiểu Xuyên đến nghị sự.

“Cô Ngân Châu, cô có biết tôi hôm qua có người đã xông vào nhà họ Lưu không?” Lưu Hải Yến hỏi Ngân Châu.

“Biết chứ! Không phải là hai tên trộm sao? Sao lại làm cho nhà họ Lưu loạn hết cả lên như vậy.” Ngân Châu trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.

Vừa nghe Ngân Châu hỏi như thế, Lưu Hải Yến liền biết Trác Kỳ đã không nói sự thật với Ngân Châu.

Cô ghé vào tai Ngân Châu, nhỏ giọng nói: “Đó không phải là hai tên trộm bình thường, bọn họ đến cứu chị của cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK