Vũ Trần lắc đầu một cái, phủ nhận phán đoán của Vũ Minh!
"Không thể nào! Trần Thiên Trung là ai chứ, làm sao có thể bị một tên tài xế xúi giục được?"
Trong lúc nhất thời Vũ Minh cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, hỏi Vũ Trần: "Anh! Vậy chúng ta nên làm như thế nào bây giờ?"
Ánh mắt của Vũ Trần phát lạnh, nói với nói với Vũ Minh: "Chúng ta có thể tìm người xử lý tên nhóc Triệu Hùng này, tra hỏi cậu ta về chuyện của Trần Thiên Trung."
Vũ Trần và Vũ Minh liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời nhíu mày lại, dường như là đã tìm được điểm đột phá.
Vũ Minh đã sớm căm hận tên nhóc Triệu Hùng này đến tận xương tủy.
Anh ta mới bị Triệu Hùng đánh một cú đau, vừa lúc có thể mượn cơ hội này để lấy lại mặt mũi.
"Anh, anh quen biết những người ở trong xã hội đen sao?" Vũ Minh hỏi Vũ Trần.
Vũ Trần gật đầu một cái, nói biết anh Báo của "Quán bar Hoa Tư".
Khi hai người Vũ Minh và Vũ Trần lái xe đến "Quán bar Hoa Tư", Văn Báo đang ôm một người phụ nữ mà mình vừa mới cua được, vui vẻ uống rượu.
Người phụ nữ này chính là Lý Thiên Trang vừa mới tuyên bố ly hôn với Vũ Trần.
Lý Thiên Trang vì muốn trút hết sự hậm hực trong lòng, nên một mình tới "Quán bar Hoa Tư" để quẩy.
Văn Báo thấy Lý Thiên Trang là một người phụ nữ xinh đẹp đã có chồng, mặc dù độ tuổi có hơi lớn một chút, nhưng khi quẩy lại vẫn mang cảm giác rất rung động.
Với trình độ bắt chuyện của Văn Báo, cộng thêm việc Lý Thiên Trang vốn cũng không phải là người phụ nữ đàng hoàng gì, rất nhanh cô ta đã bị Văn Báo quyến rũ thành công.
"Anh Báo, có người đến tìm anh!"
Một tên thuộc hạ đẩy cửa đi vào, nói với Văn Báo.
Bây giờ ông chủ thật sự đứng phía sau màn của "Quán bar Hoa Tư" là Triệu Hùng, chỉ cần không phải là Triệu Hùng tới, với tính cách của Văn Báo, anh ta sẽ không để bất kỳ kẻ nào ở trong mắt.
"Bọn họ có đăng ký số thứ tự không?" Văn Báo vừa hút xì gà, vừa đặt tay ở lên eo của Lý Thiên Trang.
Lý Thiên Trang chỉ biết là "Quán bar Hoa Tư" rất nổi tiếng, nhưng mà lại chưa bao giờ đi tới đây.
Hôm nay khi biết được Văn Báo chính là ông chủ của quán bar này, đương nhiên là cô ta muốn đến gần cái cây to này rồi.
"Anh ta nói mình là Vũ Trần, ông chủ của tập đoàn Dương Thăng."
Lúc nghe thấy cái tên "Vũ Trần", Văn Báo rõ ràng cảm giác được thân thể mềm mại của Lý Thiên Trang ở trong ngực mình run lên một cái.
"Bé cưng làm sao vậy?"
Lý Thiên Trang ấp úng nửa ngày, mới bật ra được một câu: "Vũ Trần là chồng của em."
Đương nhiên là Văn Báo biết Vũ Trần, vừa nghe Lý Thiên Trang nói mình là vợ của Vũ Trần, anh ta bị dọa sợ đến mức vội vàng đẩy Lý Thiên Trang qua một bên, trách mắng: "Sao cô không nói sớm rằng Vũ Trần là chồng của cô hả?"
Mặc dù Văn Báo là một tay lão làng, nhưng anh ta cũng là người làm việc rất có nguyên tắc, đó chính là việc sẽ không bao giờ động vào vợ của người khác, anh ta chỉ đi cua những người phụ nữ lẳng lơ quyến rũ.
Có câu nói là một bàn tay không thể nào tạo ra âm thanh được.
Tán gái cũng giống như vậy, một là bằng bản lĩnh, hai chính là chuyện anh tình tôi nguyện.
Lý Thiên Trang giải thích với Văn Báo: "Anh Báo, em chuẩn bị ly hôn với Vũ Trần.
Anh ta sắp bị phá sản rồi."
"Thật sao?" Hai mắt của Văn Báo sáng lên.
Lý Thiên Trang nũng nà nũng nịu nói: "Nếu người ta đã muốn ở bên anh, làm sao có thể lừa anh được."
Văn Báo kéo Lý Thiên Trang lại, hôn lên khuôn mặt của cô ta một cái, cười nói: "Nếu như em đã nói như vậy thì chúng ta đã có lý do để ở cùng một chỗ rồi." Nói xong, anh ta ra lệnh cho thuộc hạ: "Huy Lâm, đi gọi Vũ Trần vào đây!"
Vừa nghĩ tới chuyện mình ôm vợ của Vũ Trần ở ngay trước mặt anh ta, Văn Báo không nhịn được mà cảm thấy phấn khích.
Khi Vũ Trần và Vũ Minh nắm tay nhau cùng đi vào, mắt của hai người ngay lập tức nhìn thẳng.
Cả hai đều không ngờ tới là Lý Thiên Trang sẽ bị Văn Báo ôm vào ngực không chút kiêng kỵ nào như vậy.
Vũ Minh cực kỳ sợ hãi kêu lên: "Chị dâu, tại sao chị lại ở chỗ này?"
Lý Thiên Trang ngồi vắt chéo chân lên, cầm lấy một điếu thuốc lá nhỏ từ trên bàn lên hút.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Minh nói: "Đừng có gọi linh tinh, tôi sẽ ly hôn với anh trai của cậu sớm thôi."
Vũ Trần thấy người vợ Lý Thiên Trang của mình còn chưa có ly hôn mà đã cắm cho mình một cái sừng, cảm thấy tức giận tới mức muốn xông lên đánh Lý Thiên Trang.
Nhưng anh ta còn chưa kịp tới gần đã bị thuộc hạ của Văn Báo ngăn lại.
Văn Báo hút một hơi xì gà, híp mắt lại ôm lấy Lý Thiên Trang, lạnh giọng nói với Vũ Trần: "Vũ Trần, anh cho rằng chỗ này là chỗ nào hả? Há lại có thể để anh giở thói ngang ngược."
Vũ Trần nào dám làm càn ở trước mặt Văn Báo, nói với giọng điệu kính cẩn: "Anh Báo! Vợ chồng em chỉ là có chút chuyện xích mích mà thôi, xin anh giơ cao đánh khẽ, hôm nào em sẽ mang quà tới cửa thăm hỏi."
Văn Báo cười một tiếng, nói: "Tôi đây không thích nhất là việc ép buộc người khác.
Để cho vợ của anh tự mình nói đi, nếu cô ấy nguyện ý đi theo anh, thì anh có thể dẫn cô ấy đi ngay bây giờ.
Nếu như cô ấy không muốn đi theo anh, vậy thì tốt nhất là anh nên biến mất trước mặt tôi ngay lập tức."
Vũ Trần nghe vậy thì lộ ra vẻ vui mừng, nói với người vợ Lý Thiên Trang của mình: "Thiên Trang! Anh Báo đã nói, nếu em muốn đi, có thể đi theo anh bất kỳ lúc nào.
Anh biết là mình đã khiến em tức giận.
Chúng ta về nhà đi!"
"Nhà?" Lý Thiên Trang lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Vũ Trần, lúc mà anh để cho tôi đi theo người đàn ông khác một tháng, cũng không có thấy anh đau lòng cho tôi một chút nào? Bây giờ tôi muốn ngủ với anh Báo một đêm, thì anh lại thấy đau lòng?"
"Thiên Trang! Lúc đó không phải là do anh vì công ty của nhà chúng ta hay sao? Đừng làm rộn, cùng về với anh đi."
"Vì công ty, anh có thể bắt vợ của mình đi tiếp người đàn ông khác một tháng.
Vì công ty, anh có thể để cho tôi sử dụng mỹ nhân kế với người nhà của mình.
Vũ Trần, anh có từng nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả? Anh có biết là phụ nữ chúng tôi học thói xấu như thế nào không? Đều là do bị đàn ông mấy người ép buộc hết đó.
Cho nên tôi sẽ không đi cùng anh đâu."
"Thiên Trang! Anh..."
Vũ Trần còn chưa nói hết lời, đã bị Văn Báo lên tiếng cắt ngang.
Văn Báo lạnh giọng nói: "Thế nào, Vũ Trần, anh không nghe rõ những gì mà vợ mình vừa mới nói sao? Cô ấy nói là sẽ không đi cùng anh.
Cho nên tốt nhất là anh nên nhanh chóng cuốn xéo khỏi chỗ này của tôi đi.
Nếu không tôi sẽ lập tức gọi người đến ném anh xuống sông để làm mồi cho cá."
Vũ Trần thấy Văn Báo tức giận, nào còn dám nói chuyện tiếp với người vợ Lý Thiên Trang của mình.
Đừng thấy Vũ Trần có dáng dấp nho nhã lịch sự, chuyện mà anh ta đã làm tuyệt đối có thể nói là lòng dạ độc ác.
Nếu như Lý Thiên Trang không chịu đi cùng anh ta, anh ta quyết định ngày mai sẽ đi đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn.
"Anh Báo! Coi như người phụ này là do Vũ Trần tôi tặng cho anh." Lúc Vũ Trần nói ra những lời này thì có vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lý Thiên Trang nghe vậy thì giận tím mặt, chỉ vào Vũ Trần mắng: "Vũ Trần, anh là một tên cặn bã, đời này tôi đúng là bị mù mới đi theo anh."
Văn Báo vừa nghe thấy lời này của Vũ Trần, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười.
Mình cua vợ của người ta, dù sao cũng phải bày tỏ chút lòng thành.
"Vũ Trần, nói đi! Hôm nay anh đến tìm tôi có việc gì?"
Vũ Trần nói: "Em muốn xin anh Báo giúp em xử lý một người.
Về phần chi phí, em sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm theo giá thị trường cho anh Báo."
"Vậy anh nói một chút xem, người mà anh muốn tôi xử lý là ai? Để tôi xem anh ta có đáng giá với số tiền này hay không?" Văn Báo kéo kéo tay Lý Thiên Trang, ý bảo cô ngồi xuống.
"Tên đó là tài xế của Trần Thiên Trung, tên là Triệu Hùng!"
"Ai cơ?"
Văn Báo kinh hãi trực tiếp đứng lên, kích động tới mức xì gà đang ngậm trong miệng cũng rơi ra ngoài.
"Tên của anh ta là Triệu Hùng! Chẳng qua chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung mà thôi.
Em cũng đã điều tra bối cảnh rồi, anh ta có một người vợ tên là Lý Thanh Tịnh, còn có một đứa con đi học ở trường mẫu giáo, là một tên ở rể."
Văn Báo giẫm lên điếu xì gà trên mặt đất, không cảm thấy tiếc một chút nào.
Trước không nói đến chuyện cái "Quán bar Hoa Tư" này là của Triệu Hùng.
Hơn nữa việc tiếp quản khách sạn Thanh Hùng kia cũng là do Triệu Hùng tới đảm nhận xử lý.
Giờ phút này, tên ngu Vũ Trần này lại có thể bảo mình đi đối phó với thần tài của mình.
Lại nghĩ đến thân thủ đáng sợ của Tuyền Ngốc kia, Văn Báo có suy nghĩ muốn đập chết cái tên ngu Vũ Trần kia.
Vũ Minh cho là Văn Báo sợ Trần Thiên Hoàng, nên mới có phản ứng lớn như vậy.
Anh ta ở một bên thêm mắm thêm muối nói: "Anh Báo! Chẳng qua là bọn em để anh đi đối phó với tên tài xế của Trần Thiên Trung, chứ không phải là Trần Thiên Trung.
Mà cho dù Trần Thiên Trung có biết thì ông ta cũng sẽ không vì một tên tài xế mà tới đây gây sự với anh đâu.
Anh chỉ cần tìm người đến đánh cho tên nhóc Triệu Hùng kia một trận thật tàn nhẫn, rồi giúp bọn em hỏi mấy câu là được.
Bọn em cũng sẽ không trả ít tiền cho anh đâu!"
Văn Báo đã sớm âm thầm điều tra qua bối cảnh của Triệu Hùng, ngoại trừ thân phận là tài xế của Trần Thiên Trung và là người ở rể ra, thì không thể tra được thứ gì khác.
Người ta vừa ra tay lập tức ném ra bảy mươi tỷ mua "Quán bar Hoa Tư" của mình, ngay cả Thanh Hùng có yêu cầu cao nhất của thành phố Hải Phòng mà cũng bị mua lại.
Vũ Trần và Vũ Minh còn nói Triệu Hùng cũng chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung mà thôi? Suy nghĩ một chút cũng biết là chuyện không thể nào.
Bỏ qua chuyện Triệu Hùng có tiền đi, chỉ riêng thân thủ của Triệu Hùng và Tuyền Ngốc cũng rất lợi hại rồi, cho dù Văn Báo có mười lá gan, cũng không dám có ý đồ gì với Triệu Hùng.
Văn Báo chậm rãi bước tới bên cạnh Vũ Trần và Vũ Minh, giả bộ bày ra dáng vẻ chuyện này rất khó, nói: "Hai người bảo tôi đi đối phó với tên nhóc Triệu Hùng này, thì cũng phải nói cho tôi biết nguyên nhân mà hai người muốn làm như vậy chứ."
Ngay sau đó Vũ Minh giành trước kể lại chuyện đã xảy ra.
Khi Văn Báo nghe đến chỗ Vũ Minh vì thèm muốn vợ của Triệu Hùng, nên đã bảo anh họ của Vũ Trần đến đối phó với công ty của Lý Thanh Tịnh, anh lập tức tát cho Vũ Minh một cái ngã lăn xuống đất.
Vũ Minh bị cái tát đột nhiên xuất hiện làm cho tỉnh người!
Anh ta che gò má bị tát đau của mình, không hiểu gì nhìn Văn Báo hỏi: "Anh Báo, bọn em bảo anh đi đối phó với tên nhóc Triệu Hùng, anh đánh em làm cái gì..?".
Danh Sách Chương: