Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thanh Tịnh nghe vậy thì giật mình, hỏi em gái Lý Diệu Linh: "Em nói rằng chuyện tình cảm giữa chị và anh rể của em sẽ có trắc trở ư?”

"Ôi chao! Không phải em nói, mà là thầy Văn Hùng nói." Lý Diệu Linh giải thích.

"Thầy Văn Hùng còn nói cái gì với em nữa? Có nói tại sao tình cảm giữa chị và anh rể của em lại trắc trở không?"

“Cái này lại không nói!” Lý Diệu Linh bĩu môi.

Lý Thanh Tịnh nghe vậy mà âm thầm thở phào trong lòng.

Còn tưởng rằng Giản Văn Hùng đã nói với em gái Lý Diệu Linh về chuyện năm năm sau cô sẽ gặp kiếp nạn.

Chỉ thấy Lý Diệu Linh nghiêm mặt nói: "Chị ơi! Anh rể của em bây giờ không giống như trước nữa, hiện tại không chỉ sự nghiệp thành công, tuổi còn trẻ, giàu có mà còn có võ công cao cường. Người đàn ông như vậy, phụ nữ đều sẽ rung động. Em đoán sự trách trở trong chuyện tình cảm của chị với anh rể, nhất định là do anh rể của em. Vì vậy, chị phải quản chặt anh rể em một chút.”

Lý Thanh Tịnh cười nói: "Diệu Linh, em vẫn là không hiểu đàn ông. Quản đàn ông càng chặt, đàn ông sẽ giống như lò xo, lực phản sau đó sẽ càng lớn. Chỉ có, trong lòng anh ấy luôn có em, cho rằng em là người phụ nữ tốt nhất, thì sẽ không vụng trộm với những người phụ nữ khác ở bên ngoài. Hiện tại chị lại đang mang thai và sắp làm mẹ của ba đứa con. Nếu anh rể của em thực sự làm chuyện có lỗi với chị, chị nhất định sẽ không tha cho anh ấy."

Trên thực tế, Lý Thanh Tịnh biết rằng “tình cảm trắc trở” mà Giản Văn Hùng nói là kiếp nạn của mình.

Đừng nhìn Lý Diệu Linh bình thường cứ cà lơ phất phơ, chứ thực ra cô rất ranh mãnh. Nếu để cô bé nhận ra điều gì đó, sẽ không dễ dàng bị lừa. Vì vậy, mới đem sự chú ý chuyển về Triệu Hùng.

"Chị ơi! Khi anh rể không được chia tài sản nhà họ Triệu, chị đã vì anh ấy mà chịu nhiều điều tủi thân. Nếu anh ấy dám phản bội chị, em sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ấy."

"Em có thể đánh chết anh rể của em sao?"

“Không... không đánh lại được!” Khí thế của Lý Diệu Linh yếu đi, sau khi nghĩ lại, sau đó lấy lại dũng khí, nói: “Cho dù em không thể đánh bại anh ấy, cũng không thể tha cho anh ấy được. Nhớ lúc đầu, chị đã mặc kệ dư luận, mà bảo vệ anh rể em. Bây giờ, lại sinh thêm ba đứa con cho anh ấy, nếu anh ấy phản bội chị, em thực sự sẽ không tin trên đời này có tình yêu chân chính nữa. Khi đó, em sẽ cùng chị đi xuất giá làm ni cô.”

Lý Thanh Tịnh bị em gái Lý Diệu Linh chọc cười, nói: "Chị còn chưa xem hết trần gian, làm ni cô cái gì chứ! Cái thứ như bói toán này, đúng là kỳ diệu thật, nhưng nó không chính xác 100%. Em đấy! Đừng có tin cái này quá.”

"Chị à, không phải chị không nghe thấy. Giản Văn Hùng kia nói, ông ấy đứng trong top mười đại dư kinh dịch. Người như vậy vốn đã rất lợi hại rồi. Có thể nói là dùng ngàn vàng cũng khó mà xin người ta bói cho chị một quẻ. Hay là chị bảo thầy Văn Hùng bói cho chị đi.”

"Càng đoán mệnh thì mệnh càng ngắn, chị không bói đâu!”

Số mệnh của Lý Thanh Tịnh đã được Lưu Ngũ Khuyết và Giản Văn Hùng bói từ lâu. Tất nhiên là cô ấy sẽ không đến gặp Giản Văn Hùng để bói lần nữa.

“Chị ơi, chị thật sự muốn đến tỉnh Thanh Hóa với anh rể sao?” Lý Diệu Linh chuyển chủ đề hỏi.

"Ừ! Anh rể em nói chị ngày nào cũng chạy giữa hai nơi, không phải công ty thì là nhà. Bảo chị đi cùng anh ấy đến tỉnh Thanh Hóa. Hơn nữa, không phải em nói anh rể em có thể có vấn đề hay sao? Đúng lúc, chị còn có thể giám sát anh ấy.

Lý Diệu Linh cười hi hi nói: "Ý em chính là vậy! Nhân tiện, chị có rảnh thì đi thăm nhóc Kỳ giùm em nha. Cô ấy đã lâu không gọi cho em rồi. em gọi cho cô ấy mà cô ấy không trả lời, cũng không biết cô ấy đang làm gì?”

"Được rồi! Chỉ cần em chăm chỉ học hành, mọi thứ đều nghe theo em. Diệu Linh, hơn một tháng nữa kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ diễn ra. Em sẽ phải cố gắng thêm một tháng nữa. Chị không mong đợi em đỗ vào mấy trường top đầu cả nước, đỗ một trường đại học chính quy bình thường là được. Em vẫn còn trẻ, bước vào xã hội sớm sẽ chỉ có mặt xấu thôi, không có gì tốt cả.”

“Vâng! Em sẽ cố gắng hết sức.” Lý Diệu Linh gật đầu.

Lâu lắm rồi hai chị em mới nói chuyện ôn hòa như vậy.

Theo cái nhìn của Lý Thanh Tịnh, em gái Lý Diệu Linh đã thay đổi rất nhiều. Điều này khiến cô rất vui mừng!

Sau khi Lý Diệu Linh rời đi, Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng vẫn chưa quay trở lại. Cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ từ lâu

Sau khi Triệu Hùng trở về, nhìn thấy vợ là Lý Thanh Tịnh ngủ rất ngon, cũng không quấy rầy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh nằm xuống bên cạnh Lý Thanh Tịnh.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp yên lặng của Lý Thanh Tịnh, Triệu Hùng muốn hôn một cái. Nhưng sợ khiến Lý Thanh Tịnh giật mình, vì vậy anh cố nén suy nghĩ bốc đồng trong lòng lại.

Ngày hôm sau, hơn bốn giờ sáng, Lý Thanh Tịnh đã thức dậy từ sớm.

Nhìn thấy đôi mắt đen láy của Triệu Hùng, anh đang nhìn cô chằm chằm.

Lý Thanh Tịnh dụi dụi đôi mắt díu chặt, hỏi Triệu Hùng: "Sao anh không đi luyện công, nhìn chằm chằm em làm cái gì?"

"Thích nhìn em đó!"

Lý Thanh Tịnh đỏ bừng khuôn mặt xinh xắn, nói: "Đã là vợ chồng già rồi, bớt nói xạo đi!"

"Anh nói thật mà!"

Triệu Hùng hôn lên trán Lý Thanh Tịnh. Nói: "Thanh Tịnh, hôm nay là cuối tuần. Ăn sáng xong, em dẫn theo Dao Châu và Văn Hải đi tìm bé Niệm đi! Nhóc này không ai chơi cùng, cả ngày nghĩ đến Lưu Văn Nhân, cũng thật đáng thương."

Lý Thanh Tịnh cười hỏi: "Anh không ghét em gái này của anh nữa rồi à?"

"Trẻ con vô tội, sao anh có thể so đo với một đứa trẻ con được."

"Ồ! Lúc đầu anh đâu có nói như vậy."

“Sông có khúc, người có lúc mà!” Triệu Hùng ngượng ngùng cười.

Triệu Hùng thở dài nói: "Anh cũng hy vọng cái chết của mẹ anh không liên quan gì đến Lưu Văn Nhân. Nhưng nếu bà ấy thực sự làm vậy, anh sẽ không tha cho bà ấy. Lúc đó, người chịu tổn thương nhiều nhất sẽ là bé Niệm. Ôi! Đến lúc đó, anh không biết nên đối xử với cô bé thế nào nữa?”

“Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, đừng nghĩ nhiều.” Lý Thanh Tịnh an ủi Triệu Hùng.

"Anh đi luyện công đi! Lát nữa em dậy xem anh luyện công. Vừa mới đến đây, em cũng muốn đi loanh quanh. Tranh thủ hít thở không khí trong lành buổi sáng."

Triệu Hùng đáp một tiếng, lại hôn lên trán Lý Thanh Tịnh một lần nữa. Anh đứng dậy, thay áo khoác, cầm lấy vật để luyện kiếm rồi bước ra khỏi phòng.

Thói quen sinh hoạt của nam và nữ hoàn toàn khác nhau.

Sau khi Lý Thanh Tịnh đứng dậy, tuy không thể nói là ăn mặc đẹp, nhưng cô ấy vẫn ăn mặc chỉnh tề, không giống như Triệu Hùng thậm chí còn không rửa mặt.

Mặc áo khoác xong, Lý Thanh Tịnh bước ra ngoài.

Ở phía sau biệt thự nơi ở của Triệu Hùng có một "sân luyện võ" rộng, mà Triệu Hùng đã yêu cầu Hồ Dân xây dựng riêng cho mình.

Lý Thanh Tịnh đi men theo vườn hoa, trực tiếp đi tới "sân luyện võ".

Mùa này là mùa lê và mơ nở đầy hoa.

Sáng sớm, không khí trong lành!

Điều này làm cho Lý Thanh Tịnh cảm thấy thoải mái và hạnh phúc!

Tiện tay hái một bông mai rồi đi đến “sân luyện võ”

Chỉ nhìn thấy Triệu Hùng cầm một thanh kiếm gỗ trên tay.

Dáng người bay lượn trên sân, cơ thể nhanh nhẹn đó khiến Lý Thanh Tịnh cũng phải ghen tị.

Nếu nói đàn ông đi lính rất thu hút phụ nữ. Thì đàn ông tập võ cũng rất thu hút phụ nữ.

Vào lúc này, Lý Thanh Tịnh lập tức trở thành một người hâm mộ, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng đang luyện võ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK