Sau khi về đến nhà, Triệu Hùng bắt tay vào chuẩn bị, để cho Nông Tuyền chơi đùa cùng với con gái anh.
Triệu Hùng bận rộn một hồi, bỗng nhiên anh nghĩ đến một điểm quan trọng. Đó chính là “Tương kế tựu kế”.
Bây giờ đã xác định được Lê Mai là người của nhà họ Hà, mình hoàn toàn có thể mượn miệng của Lê Mai mà truyền tới nhà họ Hà một vài thứ này nọ. Như vậy là có thể chuyển đổi thành địch ở ngoài sáng, mình ở trong tối.
Nghĩ như vậy, Triệu Hùng gọi cho Trần Thiên Trung một cuộc điện thoại, nói rõ ý nghĩ của mình cho Trần Thiên Trung nghe.
Sau khi Trần Thiên Trung nghe xong kế hoạch của Triệu Hùng thì tỏ vẻ mình sẽ phối hợp hết sức mình.
Nhận được sự ủng hộ mạnh mẽ của Trần Thiên Trung, điều này khiến cho Triệu Hùng cực kỳ vui mừng. Như vậy là có thể đảo khách thành chủ rồi.
Nghĩ như vậy, nhất thời Triệu Hùng vui vẻ lên, ở trong phòng bếp bận đến muốn bay lên, đó là một loại vui vẻ.
Sau khi Trần Thiên Trung biết kế hoạch của Triệu Hùng thì ông lập tức gọi điện thoại cho Triệu Khải Thời.
“Ông chủ, cậu chủ đã bắt đầu xuất đầu lộ diện rồi.” Trần Thiên Trung báo cáo cho Triệu Khải Thời.
Triệu Khải Thời “Hả?” một tiếng rồi cười nói: “Ông Trung, ông nói cho tôi nghe một chút đi, tên nhóc này làm sao vậy?”
Thế là Trần Thiên Trung kể lại từ đầu tới cuối cho Triệu Hùng nghe về áp lực trước mắt của tập đoàn Hùng Quang cùng với tình trạng cá nhân của Triệu Hùng, còn cả việc phải đối phó với nhà họ Hà như thế nào. Còn nói sau khi Triệu Hùng định diệt trừ nhà họ Hà xong thì liền bắt đầu bắt tay vào quét sạch toàn bộ “tập đoàn Thiên Vương” ở Hải Phòng.
Sau khi Triệu Khải Thời nghe xong thì vui mừng mà cười cười.
“Ông Trung, không thể khen tên nhóc này được đâu. Một khi khen là sẽ kiêu ngạo. Chỉ có điều, nó có thể phấn chấn trở lại một lần nữa rất nhanh, thật ra là đã làm cho tôi cảm thấy bất ngờ rồi.”
“Ừ. Tôi cũng cho rằng cậu ấy vẫn sẽ suy sụp nữa đó. Xem ra, phân tài sản cho cậu chủ Hùng quả thật là một lựa chọn sáng suốt.”
“Đây là nó tự đề ra đó. Đường là do nó tự mình chọn, để cho nó đi là được rồi.”
“Ông chủ, bên kia của ông...” Trần Thiên Trung thử hỏi một câu.
“Tôi không sao, ông Trung ông không cần phải lo lắng cho tôi. Chỉ cần ông phụ trợ Hùng cho tốt thì tôi đã an tâm rồi.”
“Yên tâm đi, ông chủ. Chỉ cần Trần Thiên Trung tôi vẫn còn có một hơi thở, tôi sẽ sẽ dốc hết sức với cậu chủ cho đến cùng.”
“Ừm. Ông Trung, ông có lòng rồi. Chờ chuyện bên này của tôi giải quyết xong rồi thì tôi lại đến Hải Phòng tìm ông uống vài chén.”
“Được. Tôi chờ ông.”
Cắt đứt điện thoại, khóe mắt Trần Thiên Trung có chút ướt át.
Nhà họ Triệu nhìn như vẫn là một con thuyền thương mại to lớn, trên thực tế đã sớm sợ bóng sợ gió rồi.
Trần Thiên Trung tin chắc rằng, chỉ cần nhà họ Triệu vượt qua được trận nguy cơ này thì sẽ vô cùng hùng mạnh.
Triệu Hùng ngâm nga một bài hát, đang vui vẻ mà bận rộn trong phòng bếp.
Sau khi một trận tiếng chuông điện thoại vang lên, anh chỉnh lửa nhỏ lại xong thì thấy là điện thoại của vợ mình Lý Thanh Tịnh, anh trực tiếp nhấn nút nghe.
“Triệu Hùng, em còn hơn hai mươi phút nữa là về đến nhà. Đúng rồi, cô Mai vừa mới gọi điện thoại cho em xong, cô ấy vừa tan tầm là trực tiếp rời đi rồi. Nếu như Lê Mai tới trước, anh nhớ chiêu đãi một chút nha.”
“Được. Vợ yêu à, em cứ yên tâm đi.”
“Nông Tuyền đã tới rồi sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi một câu.
“Tới rồi, đang chơi cùng với Dao Châu.”
“Được. Em và Gia Hân sẽ lập tức trở về.”
Sau khi dập điện thoại, Triệu Hùng vừa xào rau trong phòng bếp, vừa đặt hai chai rượu đỏ lên trên bàn, thuận tiện bày ra năm ly rượu.
Vừa mới chuẩn bị ổn thỏa thì chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Triệu Hùng thấy là Lê Mai thì thuận tay ấn mở chốt cửa.
Anh mở cửa ra, đứng chờ ở cửa.
Một lát sau, Lê Mai đi thang máy lên, trong tay đang cầm một giỏ hoa quả lớn, mặt trên viết “Chúc mừng tân gia.”
Hôm nay Lê Mai mặc một chiếc váy liền màu đen, ăn mặc rất đúng mực, lại không quá lộ liễu.
Lê Mai cười phong tình nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, chúc mừng nhà mới của các người nha.”
“Cám ơn.”
Triệu Hùng thuận tay nhận lấy giỏ hoa quả, nhường đường cho Lê Mai đi vào trong phòng.
Dao Châu nghe thấy động tĩnh thì chạy ra. Sau khi nhìn thấy là Lê Mai thì cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào chào hỏi một câu: “Cô Mai, cháu chào cô.”
“Dao Châu, cháu thật là ngoan.”
Sau khi Lê Mai vào nhà thì nhẹ nhàng vuốt v3 khuôn mặt nhỏ nhắn của Dao Châu một chút.
Lúc này, Nông Tuyền cũng theo ra.
Lê Mai nhìn thấy Nông Tuyền, trong lòng dâng lên một trận chột dạ. Cô ta đã sớm nghe nói người tên Nông Tuyền này rất lợi hại, chính mình cũng không hẳn là địch thủ của anh ta. Hôm nay Nông Tuyền ở đây, cô ta muốn xuống tay có lẽ cũng có chút khó khăn rồi.
Ông cụ Hà đã ra lệnh cho cô ta phải kết thúc mạng sống của Triệu Hùng trong vòng bảy ngày. Thời gian cấp bách, xem ra cô ta phải nghĩ cách khác mới được.
Lê Mai mỉm cười, chào hỏi Nông Tuyền: “Xin chào, Nông Tuyền.”
“Xin chào.”
Sau khi Nông Tuyền nói một câu “Xin chào” xong thì cũng không để ý tới Lê Mai nữa.
Lê Mai bị làm cho mất mặt một chút, thấy Nông Tuyền giống như là một người không có cảm xúc. Nhưng cố kỵ thực lực của cậu ấy nên cô ta cũng không dám lộ ra một chút manh mối nào.
Dao Châu hỏi Lê Mai: “Cô Mai, chú mèo nhỏ nhà cô đâu rồi?”
“Ở nhà cô. Chờ ngày nào đó, cháu nói mẹ của cháu đưa cháu tới thăm mèo nhỏ nha.”
“Thật tốt quá. Chú mèo nhỏ nhà cô cũng quá là dễ thương.”
Dao Châu chạy đến bên người Triệu Hùng, làm nũng mà nói: “Bố, bố đã nói là sau khi nhà của chúng ta đổi sang căn nhà lớn hơn thì sẽ cho con nuôi một con mèo nhỏ hoặc một con chó nhỏ mà. Khi nào thì bố mua cho con một con vậy?”
“Chờ khi nào bố có thời gian đi dạo trong chợ thú cưng thì mua cho con một con, có được không?”
Dao Châu vừa nghe thấy thế thì lập tức vui mừng mà vỗ vỗ bàn tay, cô bé cười nhảy nhảy rồi nói: “Thật tốt quá. Con cũng sắp có thú cưng rồi.”
Lê Mai cố ý tìm đề tài, cô ta cười nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh đối với con gái cũng thật tốt.”
Triệu Hùng cười cười, anh nói: “Trước kia không có điều kiện. Bây giờ có điều kiện rồi thì cũng phải mua cho con nó nuôi một con. Còn có thể bồi dưỡng tình yêu của đứa nhỏ nữa.”
“Anh thật đúng là một người đàn ông tốt của gia đình mà.” Lê Mai khen Triệu Hùng.
Triệu Hùng lắc đầu rồi cười nói: “Bây giờ người đàn ông của gia đình cũng không phổ biến đâu. Những cô gái trẻ này, càng thích mấy tên đàn ông lưu manh vô lại hơn.”
“Tôi sẽ không giống vậy, tôi chỉ thích người đàn ông của gia đình mà thôi.” Lê Mai cười quyến rũ, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào Triệu Hùng.
Triệu Hùng nghe vậy thì hơi kinh ngạc một chút, anh thấy ánh mắt của Lê Mai nóng bỏng thì chỉ thản nhiên nói một câu: “Xem ra, cô Mai đã có người trong lòng rồi.”
“Vậy thì lại không có. Chỉ có điều, thấy một nhà các người hạnh phúc như vậy. Ngược lại tôi cũng muốn kết hôn.”
Triệu Hùng câu được câu không mà trò chuyện cùng với Lê Mai.
Hơn mười phút sau, Lý Thanh Tịnh dẫn theo Đặng Gia Hân về tới nhà.
Lê Mai vừa nhìn thấy Đặng Gia Hân thì đã bị ánh mắt sắc bén của cô ta khóa chặt lên người Lê Mai.
Trong lòng Lê Mai “Lộp bộp” một chút, cô ta biết Lý Thanh Tịnh vừa mới thuê một cô thư ký kiêm vệ sĩ. Xem ra, cô vệ sĩ nữ này dường như không đơn giản.
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy Lê Mai thì nhiệt tình mà chào hỏi: “Cô Mai, cô đến rồi hả?”
“Ừ. Đến rồi. Thanh Tịnh, nhà cô trang trí cũng thật là đẹp đẽ nha.”
Lý Thanh Tịnh nghe xong thì đắc ý cười nói: “Thật ra phong cách trang trí này cũng giống như đúc với căn mà tôi bán đi lúc trước. Triệu Hùng đã lén lút mua lại căn này, lại vẫn luôn giấu tôi, không nói cho tôi biết. Rồi lại dựa theo phong cách trang trí trước kia mà sửa sang lại một chút.”
“Ai nha. Vợ chồng son các người cũng quá là lãng mạn đi. Nếu như tôi mà có một ông chồng tri kỷ giống như anh Hùng, như vậy thì sống cũng không uổng phí rồi.”