Khi tới trước mặt Phương Ái Như, khóe miệng Lạc Vinh lộ ra nụ cười thê thảm, nói với Phương Ái Như rằng: "Vợ à, em có nhìn thấy không, anh không phải là đồ bỏ đi. Sau này, người nào mà dám ức hiếp mẹ con em, cho dù anh có đánh thắng bọn họ hay không thì anh đều sẽ đổ máu tới cùng."
Nói xong, anh ta cảm thấy mắt tối sầm lại, cơ thể ngả về sau.
"Lạc Vinh!" Phương Ái Như giật mình kêu lên.
Triệu Hùng lanh tay lẹ mắt kịp đỡ lấy cơ thể của Lạc Vinh.
Lúc này, Hoa Di cũng đi tới, cô ấy xem bệnh cho Lạc Vinh rồi an ủi Phương Ái Như: "Yên tâm đi. Anh ta chỉ là không thường xuyên rèn luyện, thể lực lại tiêu hao quá lớn, cho nên ở vào trạng thái suy yếu mà thôi. Nghỉ ngơi vài ba hôm là có thể khỏe lại."
Hoa Di lấy ngân châm từ trên người ra, châm vào huyệt Thiên Trung trên ngực Lạc Vinh.
Một lát sau, Lạc Vinh ung dung tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, anh ta nhìn thấy Phương Ái Như đang quan tâm lo lắng nhìn anh ta.
Lạc Vinh nói Phương Ái Như: "Vợ à, cho anh thêm một cơ hội được không? Nếu như sau này anh không tiến bộ nữa thì em ly hôn với anh. Em hãy tin tưởng anh một lần cuối cùng có được hay không?"
Phương Ái Như do dự cắn môi, dường như rất khó làm ra quyết định này.
Hoa Di thấy sắc mặt của Phương Ái Như đang do dự, hiểu rằng cô ta vẫn còn có tình cảm với Lạc Vinh nên lên tiếng khuyên nhủ: "Em gái à, em cho anh ta một cơ hội đi. Hai người đến với nhau dù sao cũng là duyên phận. Các người tới cục dân chính ly hôn, nếu như không xảy ra chuyện này thì e rằng đã xong xuôi hết rồi. Tất nhiên chồng của em đã chịu đứng ra vì em, thì cũng nói rõ duyên phận của hai đứa cũng chưa hết. Cho anh ta thêm một cơ hội, giống như cho bản thân em một cơ hội vậy."
Phương Ái Như cũng đã có ý định tha thứ cho Lạc Vinh, nên nhân cơ hội này nói: "Được rồi. Xem ở trên mặt mũi của hai người, em sẽ tin tưởng anh ta thêm một lần. Xin hỏi hai vợ chồng anh chị họ gì?"
Hoa Di nghe Phương Ái Như nhận lầm hai người bọn họ là vợ chồng, cô ấy xấu hổ ngượng ngùng, sắc mặt đỏ bừng lên.
Cô ấy đang muốn mở miệng giải thích thì Triệu Hùng đã nói: "Anh họ Lý, cô ấy họ Hoa."
Triệu Hùng nói anh họ Lý, là muốn dòng họ của Lý Thanh Tịnh, Hoa Di họ Hoa.
Anh lo lắng Hoa Di giải thích càng nhiều thì càng để đối phương nghi ngờ thêm, cho nên dứt khoát trả lời luôn. Đã như thế cũng dễ che giấu người khác.
Phương Ái Như nói lời mời Hoa Di và Triệu Hùng: "Hai anh chị nếu như không chê thì có thể dời bước đến nhà em để ăn bữa cơm rau dưa được không?"
Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Hoa di cười nói: "Vậy thì làm phiền em."
Mục đích hai người bọn họ tới nơi này chính là muốn xem có thể đào ra manh mối từ từ trên người Lạc Vinh hay không.
Triệu Hùng lái xe chở Hoa Di và vợ chồng Lạc Vinh về nhà họ Lạc.
Phương Ái Như nói với Lạc Vinh: "Lạc Vinh, anh ra ngoài mua ít đồ ăn đi, em ở nhà nấu cơm."
Hoa Di đang muốn gọi Triệu Hùng đi mua chút thuốc trầy da trở về, nhưng mà lại không biết lúc này cô ấy nên xưng hô anh như thế nào, nhẹ giọng thì thầm với anh; "Anh thuận tiện mua chút thuốc giúp em luôn."
Triệu Hùng hiểu ý gật đầu một cái rồi đi theo Lạc Vinh tới chợ bán thức ăn gần đây.
Sau khi hai người bọn họ đi tới chợ, Triệu Hùng thấy Lạc Vinh dẫn anh đi quanh chợ hỏi giá cả, nhưng mà cũng không có mua thức ăn.
Anh thấy trên mặt Lạc Vinh có vẻ lúng túng nên hỏi một câu: "Có phải cậu không có tiền hay không?"
Lạc Vinh lộ vẻ khó xử nói: "Anh Lý, anh có thể cho tôi mượn trước một ít tiền hay không? Chờ tôi kiếm được tiền thì tôi sẽ trả lại cho anh."
Triệu Hùng móc bóp từ trên người móc bóp ra, bên trong chỉ có hơn chín triệu, anh giữ lại ba trăm ngàn rồi đưa phần còn lại cho Lạc Vinh và nói: "Cậu cứ cầm số tiền này dùng trước đi, tôi đi tiệm thuốc mua ít đồ rồi lát nữa tập hợp ở đây."
Sau khi nhận tiền, Lạc Vinh cảm động đến rơi nước mắt, anh ta nói: "Cảm ơn anh."
Hai vợ chồng bọn họ muốn mời Triệu Hùng và Hoa Di ăn cơm, nhưng trên người lại không có tiền. Tiền cơm còn phải để cho Triệu Hùng bỏ ra. Cũng may mà Phương Ái Như không biết chuyện này.
Triệu Hùng mua thuốc xong thì chờ ở chỗ cũ một lát, chỉ thấy Lạc Vinh xách hai túi đồ vật ở hai tay đang đi về.
"Đi thôi anh Lý." Lạc Vinh vui mừng nói.
Triệu Hùng gật đầu rồi đi theo Lạc Vinh về tới nhà họ Lạc.
Lạc Vinh đưa hai túi đồ cho Phương Ái Như, sau đó móc hai gói thuốc lá loại mấy chục ngàn ra. Mở gói thuốc ra thì vừa vặn còn hai điếu.
Anh ta đưa một điếu cho Triệu Hùng rồi hỏi: "Anh Lý có hút thuốc không?"
Triệu Hùng tiếp nhận điếu thuốc mà Lạc Vinh đưa tới, mồi lên rồi rít một hơi. Sau đó đưa que diêm cho Lạc Vinh.
"Anh Lý, anh có thể dạy em ít công phu được hay không, em cũng học võ với anh."
"Khụ khụ khụ..."
Triệu Hùng bị sặc khói đến mức ho khan vài tiếng.
"Người anh em, anh không thu học trò. Hơn nữa em cũng đã qua tuổi tốt nhất để học võ rồi, với độ tuổi này của em mà học võ, e rằng phải sau ba mươi lăm tuổi mới có chút thành tựu."
"Em chỉ muốn học mấy chiêu của anh, đủ để bảo vệ vợ và con gái của em là được."
"Dạng này sao." Triệu Hùng nâng tay đỡ cái cằm suy nghĩ một lát rồi nói: "Dạy em mấy chiêu cũng không phải là không thể. Chỉ là thời gian gần đây của anh đang rất eo hẹp, anh chỉ ở lại thành phố Hải Vân vài ngày rồi phải rời đi, cho nên sợ rằng anh sẽ không có thời gian. Em cũng biết, học võ cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là xong."
Lạc Vinh gặp Triệu Hùng không chịu dạy hắn học võ, trên mặt viết đầy thần sắc thất vọng. Bỗng nhiên trong đầu linh quang lóe lên, tựa hồ nghĩ tới điều gì.
"Đúng rồi, không phải lần trước anh hỏi em về chuyện của ông nội em sao?" Lạc Vinh hỏi.
Triệu Hùng nhíu mày, nói: "Thế không phải em đã nói là ông nội em đã qua đời rồi à?"
"Đúng là đã mất rồi." Lạc Vinh thở dài nói: "Nếu ông nội em còn khỏe mạnh thì nhà họ Lạc cũng không nghèo đến mức như thế này. Anh không phải hỏi chuyện Tiêu Độc sao? Chuyện này thì em biết."
"Em biết?" Triệu Hùng nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng, vội vàng hỏi tiếp Lạc Vinh: "Thế em mau nói những chuyện em biết với anh đi."
Lạc Vinh gật đầu một cái, nói: "Ông nội em chuyên buôn bán về dược liệu, cho nên có hiểu một ít về y thuật, thích nhất là đi tới thung lũng Dược Vương để hái thuốc. Có một lần, ông ta hái được một gốc Hoàng Tinh và một gốc Hà Thủ Ô ngàn năm, nhưng mà lại lọt vào mưu kế của người khác, bị người hạ Tiêu Độc, bọn họ cướp dược liệu của ông ta rồi chạy. May mắn mà một người phụ nữ đã cứu ông nội của em."
"Thung lũng Dược Vương? Người phụ nữ?" Triệu Hùng cau mày lại.
"Đúng vậy."
Lạc Vinh nói: "Thung lũng Dược Vương có rất nhiều thảo dược trân quý, chỉ là thường xuyên có thú dữ qua lại. Nhưng mà nhà em buôn bán về dược liệu, cho nên mới cầu phú quý trong hiểm nguy. Trước đó thì ông nội em đã hái được hai gốc Hà Thủ Ô năm trăm năm rồi đổi được một số tiền lớn, nhà họ Lạc chúng em mới phát triển mạnh mẽ."
Lạc Vinh thở dài, nói: "Nhưng mà bây giờ nhà họ Lạc đã sa sút. Em dự định trở lại đường xưa, đi một lần thung lũng Dược Vương. Nếu mà may mắn gặp được mấy vị dược liệu quý giá, nhà họ Lạc của em sẽ xoay người. Nếu mà không may chết ở thung lũng Dược Vương thì coi như là giải thoát vậy. Chỉ hy vọng vợ của em sẽ cưới một người khác tốt hơn."