"Tôi sẽ tự gọi cho cậu ấy! Hàn Hồng, anh cứ làm việc của cô đi."
Triệu Hùng nói xong lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Văn Sơn, hỏi anh ta: "Văn Sơn, khi nào thì cậu về?"
"Sắp rồi, nửa tiếng nữa!"
"Vậy tôi sẽ gọi Nông Tuyền đến, trưa nay cùng nhau ăn cơm đi."
“Được!” Trần Văn Sơn đáp lại.
Chỉ trong vòng mười phút, Nông Tuyền đã lái xe đến đó.
Sau khi cúp máy, Triệu Hùng lại gọi điện cho Nông Tuyền.
Nông Tuyền sau khi vào nhà, cười chào hỏi Triệu Hùng: "Cậu chủ!"
Triệu Hùng gật đầu, hỏi Nông Tuyền: "Nông Tuyền, Tiểu Hải thế nào rồi?"
"Thằng nhóc này rất chăm chỉ làm rất nhiều việc, nhưng nền tảng của nó quá yếu. Cậu chủ, thể chất của Tiểu Hải không phù hợp với loại võ thuật dùng nhiều sức của tôi. Anh định khi nào sẽ dạy nó công phu?"
"Tính tình của đứa nhỏ này quá bốc đồng, trong lòng đầy thù hận. Phải bỏ hết thù hận trên người thằng nhóc mới có thể dạy nó được. Nếu không, nó sẽ đi sai đường."
Nông Tuyền nghe vậy gật đầu.
Anh hơi khát, nhờ Hàn Hồng pha một ấm trà.
Sau khi Hàn Hồng pha trà xong, Nông Tuyền vừa uống trà vừa nói chuyện với Triệu Hùng:"Cậu chủ xem tin tức hôm nay chưa? Mấy ngày nay, lại có ba người đàn ông chết trong hộp đêm."
"Xem rồi! Văn Sơn đang điều tra vụ án này."
"À! Nếu theo lời anh ấy, tôi tin rằng vụ án này sẽ sớm được giải quyết thôi."
“Có vẻ không dễ như vậy!” Triệu Hùng lắc đầu.
“Là sao?” Nông Tuyền khó hiểu hỏi.
Triệu Hùng giải thích: "Văn Sơn cho rằng hung thủ là một tên sát thủ trời sinh, có tâm lý cực kỳ vững vàng. Lần giết người thứ nhất và thứ hai không khéo léo lắm. Đến khi giết người thứ ba, trình độ đã chuyên nghiệp hơn rất nhiều rồi."
“Thật sao?” Nông Tuyền sửng sốt, nói: “Đúng là trời sinh làm sát thủ. Tên giết người này là nam hay nữ?
"Là nữ!"
Nông Tuyền nghe xong, trong lòng trầm tư nói: "Vậy thì người phụ nữ này thật đáng sợ! Nếu được tổ chức sát thủ mời gọi được, sau này nhất định sẽ là nhân vật lợi hại."
Triệu Hùng gật đầu.
Hai người tán gẫu một lúc, Trần Văn Sơn từ bên ngoài lái xe trở về.
Sau đó, bố người cùng nhau tới chỗ quán lẩu địa phương lần trước Hoa Di dẫn bọn họ đi, ăn lẩu.
Bình thường Trần Văn Sơn không nói nhiều, nhưng khi anh ta nói chuyện về những "Vụ án!" thật sự rất có năng lượng.
Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, vụ án có manh mối gì không?"
Trần Văn Sơn lắc đầu nói: "Vụ án trở nên khá phức tạp."
“Cậu nói thế là sao?” Triệu Hùng nhìn Trần Văn Sơn hỏi.
Trần Văn Sơn giải thích: "Ba người trước đó, tôi có thể chắc chắn rằng cùng một kẻ giết người đã làm điều đó. Nhưng đến người chết tên là Thôi Long, không phải cô ta giết."
“Ý cậu là có kẻ giết người khác nữa?” Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.
Trần Văn Sơn gật đầu và nói: "Đúng vậy!" Sau đó anh ta nói thêm: "Tên sát thủ này có trình độ chuyên nghiệp. Chính là một sát thủ chuyên nghiệp! Giết người chỉ bằng một nhát và trúng ngay tại chỗ. Tôi không biết tên sát thủ lần này có mối liên hệ với tên trước đó hay không? Nếu có liên quan, tôi chắc chắn rằng sát thủ đầu tiên giết người thứ ba đã dạy cô ta."
Triệu Hùng không ngờ vụ việc lại trở nên phức tạp như vậy.
"Văn Sơn, cậu giải quyết vụ án này nhanh đi, rồi giúp tôi thăm dò dưới tỉnh, tôi xuống tỉnh cũng không muốn bị ám sát."
"Cậu chủ đừng lo lắng! Tôi cảm thấy được chân tướng sắp lộ diện rồi. Sau khi phá xong vụ án này, tôi sẽ xuống tỉnh tìm xem ai muốn giết anh?"
Triệu Hùng gật đầu nói với Trần Văn Sơn: "Mấy ngày nữa tôi đi Trường Bách. Cậu cứ trông coi Hải Phòng. Sau khi tôi trở về, cậu hãy xuống tỉnh."
“Anh đến Trường Bách làm gì?” Trần Văn Sơn nhíu mày hỏi.
"Tôi sẽ cùng với bác sĩ Di mở một nhà máy sản xuất dược phẩm, dự định mở một cơ sở ở Trường Bách. Núi Trường Bách là vùng trồng thảo dược tự nhiên tốt nhất của Việt Nam. Vì vậy, tôi muốn đến đó khảo sát trước. Hồ Dân sẽ đón tôi trên đó."
"Được rồi! Vậy chờ anh trở về tôi sẽ xuống tỉnh. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ mau chóng giải quyết xong vụ án giết người này."
Ba người vừa ăn lẩu vừa tán gẫu về án mạng và võ thuật. Trong khi trò chuyện, họ nói đến "Danh sách Thiên Bang.”
Bây giờ, Nông Tuyền đang xếp thứ 71 trong bảng xếp hạng. Trần Văn Sơn đứng thứ chín, Đao Tu La đứng thứ năm trong danh sách.
Triệu Hùng có chút lo lắng nói: "Trần Văn Sơn, Đao Tu La xếp thứ hạng cao hơn cậu, khi xuống tỉnh, cậu phải cẩn thận."
"Cậu chủ đừng lo lắng! Anh ta chỉ cao hơn ta bốn bậc. Nếu như thật sự khiêu chiến, còn chưa biết ai giết ai." Trần Văn Sơn tự tin nói.
"Nói thì như vậy, nhưng cậu cũng không nên phớt lờ. Tôi phát hiện tỉnh lỵ là nơi nhiều kẻ lợi hại ẩn nấp. Tiện thể, cậu kiểm tra lão ăn mày giùm tôi. Bác sĩ Di thậm chí nói ông ta không có trong danh sách cao thủ, nhưng ông ta chắc chắn có trong danh sách người có thực lực. Nếu có thể tìm thấy ông ta, ông ta có thể giúp tôi làm thông suốt động mạch tĩnh mạch chữa khỏi vết thương."
"Được! Tôi sẽ để ý điều này."
Nói chuyện xong, Triệu Hùng bảo Nông Tuyền lái xe về trước, hẹn anh ta tối đến Ngã Nguyệt Đàm ăn tối.
Căn nhà họ dọn đến vốn định dành cho Nông Tuyền.
Nông Tuyền là chủ nhân tương lai của ngôi nhà nên đương nhiên phải mời anh ta đến.
Sau khi Nông Tuyền rời đi, Triệu Hùng lái xe đến nhà trẻ. Anh đang định nheo mắt lên xe, điện thoại lại vang lên.
Là Lý Thanh Tịnh gọi, anh vội vàng nhấn trả lời.
Triệu Hùng trong lòng hơi chột dạ hỏi Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh! Có chuyện gì vậy?"
"Sao thế? Anh chột dạ cái gì hay sao?"
“Chột dạ gì chứ.” Triệu Hùng cố hết sức che giấu nội tâm căng thẳng.
Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: "Anh đi gặp Vân Nhã thế nào rồi?"
"Cô ấy tặng anh một bộ đồ và một chiếc thắt lưng, nhưng anh không nhận!"
“Sau đó thì sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
"Sau đó Vân Nhã dùng kéo cắt bộ đồ và thắt lưng mới mua trước mặt anh."
Lý Thanh Tịnh im lặng một hồi, mới hỏi Triệu Hùng: "Bộ quần áo và thắt lưng kia rất đắt đúng không?"
"Ừm! Giá mấy chục triệu, đó là một thương hiệu quốc tế."
Lý Thanh Tịnh không nói chuyện của Vân Nhã, cô nói với Triệu Hùng: "Sau khi đón Dao Châu và Tiểu Hải, anh hãy đến công ty của chúng ta. Bà ngoại gọi chúng ta đến nhà họ Đào ăn tối."
"A! Anh hẹn Nông Tuyền đến ăn tối ở biệt thự Ngã Nguyệt Đàm rồi."
"Anh hẹn Nông Tuyền ngày mai đến đi! Bà ngoại gọi chúng ta đến, chắc chắn là nói về chuyện của mẹ và bố. Chuyện này không được nói cho bà biết."
“Đưa cả bọn nhỏ đi à?” Triệu Hùng hỏi.
"Đúng vậy! Đưa bọn nhỏ đi, lúc đến anh đón cả Diệu Linh nữa nhé. Để Diệu Linh chăm sóc hai đứa trẻ. Tối chỉ cần đưa con bé về học bù."
"Anh biết rồi!"
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng luôn cảm thấy Lý Thanh Tịnh nói chuyện hơi kỳ quái.
Sau khi đón hai con từ trường về, Triệu Hùng lái xe thẳng đến công ty của Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng quay lại nhìn Thẩm Hải, hỏi cậu: "Tiểu Hải, hôm nay cậu đánh nhau với người khác đúng không?"
Cậu nhóc mới đi học hai ngày thì cả hai ngày đều đánh nhau. Triệu Hùng lo lắng rằng Thẩm Hải sẽ lại tái phạm.
"Không ạ!” Thẩm Hải lắc đầu nói: “Bọn họ không dám lộn xộn với tôi nữa!”
"Vì họ sợ cậu đánh lại sao!"
"Không! Họ nói ông rất lợi hại, nói ông có thể bảo vệ tôi."
"Tôi á?..." Triệu Hùng sau khi nghe lời này cười ngây ngốc, không ngờ danh tiếng của mình trong trường lại tốt như vậy.