“Ai?” Triệu Trung Kiên hỏi.
“Cậu đi rồi sẽ biết.” Tàn Kiếm nói.
Triệu Trung Kiên định rời đi cùng với Tàn Kiếm, nhưng đột nhiên dừng lại, nói với Tàn Kiếm, "Đại ca, chờ một chút! để tôi làm một việc."
Tàn Kiếm nhướng mày nhìn chằm chằm Triệu Trung Kiên, lạnh lùng nói: "Nhanh lên!"
"Yên tâm! Sẽ không mất đến một phút."
Sau khi Triệu Trung Kiên nói xong, cậu ta bước đến chỗ Ngô Trung Kỳ và cô gái tên Như Nguyệt.
Nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Triệu Trung Kiên, Ngô Trung Kỳ rùng mình nói: "Mày... mày muốn làm gì?"
Triệu Trung Kiên không trả lời, cầm chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu Ngô Trung Kỳ.
Ngô Trung Kỳ “A!” hét thảm một tiếng, máu và rượu hòa vào nhau, đổ thẳng xuống đầu cậu ta. Cả đầu, tựa như muốn vỡ toang rồi.
Như Nguyệt sợ hãi cuộn mình lại thành một cục.
Triệu Trung Kiên nắm lấy tóc Như Nguyệt, Như Nguyệt khóc lóc, dáng vẻ sợ hãi vẻ mặt oan ức, cầu xin Triệu Trung Kiên: "Kiên... anh Kiên! chính là Ngô Trung Kỳ đã ép em ở cùng với anh ta. Nếu em không đồng ý, anh ta liền sẽ kéo em gái em xuống nước. "
"Bốp! Bốp!"
Triệu Trung Kiên nắm lấy tóc Như Nguyệt, cho cô ta hai cái tát vang lên giòn giã.
Triệu Trung Kiên tức giận nói: "Đều nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa. Bố mày hôm nay xem như là đã thấy được! Cô tốt nhất cút khỏi thành phố Lạng Sơn cho tôi. Nếu không, sau này tôi gặp cô lần nào thì đánh cô lần đấy!”
Tàn Kiếm nghe thấy vậy nhíu mày một cái.
Không nghĩ tới Triệu Trung Kiên này còn là một người có thù tất báo. Chỉ là không biết, Triệu Hùng muốn tìm thằng nhóc này để làm gì?
Sau khi Triệu Trung Kiên trả thù xong, cậu ta chỉ vào Ngô Trung Kỳ và những người khác nói: "Chúng mày chờ đó cho tao, bố mày cùng với chúng mày chưa xong đâu."
Đừng nhìn Triệu Trung Kiên đối với Ngô Trung Kỳ cùng những người khác cứng rắn, đến trước mặt Tàn Kiếm, lại lộ ra vẻ mặt nịnh nọt. Từ trong túi lấy ra một hộp xì gà, kính cẩn nói với Tàn Kiếm, "Đại ca, hút thuốc không?"
“Không!” Tàn Kiếm lạnh lùng đáp.
"Đại ca, thể lực của anh thật tốt, làm vệ sĩ cho tôi đi, tôi một năm cho anh 10 tỷ."
Tàn Kiếm trợn tròn mắt, tức giận nói với Triệu Trung Kiên: "Tôi không quan tâm đến cái đống tiền hôi của cậu. Nếu cậu còn không im lặng, tôi sẽ cắt đứt lưỡi của cậu ra đấy."
Triệu Trung Kiên sợ hãi, vội vàng đút lại điếu thuốc vào túi. Kính cẩn nói với Tàn Kiếm: "Đại ca, chúng ta đi thôi... đi thôi!"
Lời vừa nói ra, cậu ta liền nghĩ đến việc Tàn Kiếm sắp cắt đứt lưỡi của mình, sợ hãi muốn ngậm miệng lại ngay lập tức.
Sau khi Tàn Kiếm đưa Triệu Trung Kiên lên xe, cậu ta ta trực tiếp lái xe rời khỏi "Lạng Sơn".
“Đại ca, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy?” Triệu Trung Kiên không nhịn được hỏi Tàn Kiếm.
"Câm miệng! Đi rồi cậu liền biết thôi." Tàn Kiếm vừa lái xe, vừa khiển trách Triệu Trung Kiên.
Triệu Trung Kiên một bộ dạng bất lực.
Tàn Kiếm có thể đá người đàn ông cao to vạm vỡ đó lên không, người như vậy là loại như cậu chủ Triệu Trung Kiên cậu có thể trêu chọc. Không thể đánh bại cậu ta, lại không biết Tàn Kiếm sẽ đưa cậu ta đi đâu. Trong lòng Triệu Trung Kiên đã nghĩ đến việc chạy trốn.
Đột nhiên, Tàn Kiếm nói: "Cậu tốt nhất đừng c ó nghĩ đến việc chạy trốn. Nếu không, tôi sẽ đánh gãy chân của cậu ra đấy."
Triệu Trung Kiên sợ tới mức lập tức bỏ ngay ý nghĩ muốn chạy trốn.
Người này cũng quá lợi hại đi!
Ngay sau khi ý tưởng trốn thoát vừa xuất hiện, người này liền bắt đầu mở miệng cảnh báo.
Trong cơn tuyệt vọng, Triệu Trung Kiên chỉ có thể lựa chọn chấp nhận, nhắm mắt ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, chợt nghe thấy thanh âm của Tàn Kiếm vang lên bên tai Triệu Trung Kiên.
“Này, tỉnh lại đi!” Tàn Kiếm mở cửa xe gọi Triệu Trung Kiên.
Triệu Trung Kiên đêm qua cùng một người phụ nữ qua đêm, sự phóng túng quá độ vào ban đêm, cộng thêm trận trận đả kích từ gia đình, khiến cậu ta quá mệt mỏi, ngủ một giấc dài mấy tiếng liền.
Sau khi Triệu Trung Kiên tỉnh lại, nhìn thấy một nơi xa lạ, dụi dụi đôi mắt nhập nhèm nói: "Đại ca, đây là đâu?"
“Hải Phòng!” Tàn Kiếm nói.
“Hải Phòng?” Triệu Trung Kiên sửng sốt.
Trước đây cậu ta đã từng đến Hải Phòng, biết rằng Triệu Hùng đang ở Hải Phòng.
Sau khi Triệu Trung Kiên tỉnh táo lại, liền hỏi Tàn Kiếm, "Anh là người của Triệu Hùng?"
Tàn Kiếm cũng không giấu giếm, nói: "Không sai!"
Thảo nào người ta coi thường mức lương cao “10 tỷ” một năm, hóa ra lại là người của Triệu Hùng.
Sau khi biết Tàn Kiếm là người dưới của Triệu Hùng, trong lòng Triệu Trung Kiên trở nên sợ hãi.
Cậu ta biết rằng, công ty của nhà mình liên thủ cùng với các nhà quyền thế khác trong nước, đang đàn áp "tập đoàn Hùng Quang" của Triệu Hùng.
Bây giờ, chính bản thân ở trong tay Triệu Hùng, chắc hẳn là không có kết quả tốt đẹp.
"Đại ca, thả tôi ra! Chỉ cần anh buông tha cho tôi, giá cả tùy anh hét giá."
Theo quan điểm của Triệu Trung Kiên, trên đời này không có một ai là không thích tiền.
Tàn Kiếm nghe xong, liền chế nhạo Triệu Trung Kiên nói: "Ông đây mà muốn kiếm ra tiền thì có thừa cách để làm ra. Cậu ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, đi theo tôi gặp anh Hùng, tôi đương nhiên sẽ không. làm gì cậu, nếu cậu dám giở trò, tôi sẽ đem cậu trở thành gậy, ném xuống sông cho cá ăn.”
Đã đến ranh giới của Hải Phòng, Triệu Trung Kiên biết bản thân mình không thể trốn thoát.
Triệu Trung Kiên hỏi Tàn Kiếm, "Đại ca, là Triệu Hùng muốn gặp tôi phải không?"
"Triệu Hùng cũng để cậu gọi được sao? Gọi là anh Hùng."
"Đúng, đúng! Là anh Hùng muốn gặp tôi đúng không?"
"Không sai!"
"Vậy anh nói sớm a! nếu như tôi biết là anh Hùng gặp tôi, làm tôi một đường cứ lo lắng đề phòng."
Tuy rằng Triệu Trung Kiên ngoài miệng cứng rắn, nhưng thật ra trong lòng cậu ta vô cùng sợ hãi.
Đầu tiên Tàn Kiếm đưa Triệu Trung Kiên đến bệnh viện cộng đồng để băng bó vết thương trên đầu, theo chỉ dẫn của Triệu Hùng, đưa Triệu Trung Kiên đến ở trong một khách sạn.
Tàn Kiếm đã tịch thu điện thoại di động của Triệu Trung Kiên, và tất cả những thứ có giá trị trên người. Buổi tối ở cùng phòng với Triệu Trung Kiên, cho dù Triệu Trung Kiên muốn chạy, cũng không có gan. Trên người cậu ta ta không có tiền, ở nơi không có gì quen thuộc, làm sao trở về cũng là một vấn đề.
Triệu Trung Kiên gần như cả đêm không ngủ.
Cậu ta cảm thấy, bản thân bị Tàn Kiếm đưa tới Hải Phòng, khẳng định lành ít dữ nhiều.
Sáng sớm hôm sau, Tàn Kiếm nhận được cuộc gọi của Triệu Hùng, kêu cậu ta đưa Triệu Trung Kiên đến "Vườn trà Giang Phúc".
Vườn trà Giang Phúc nằm bên bờ “sông Bạch Đằng” của thành phố Hải Phòng.
Triệu Hùng cố ý chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ, đợi Triệu Trung Kiên.
Hai mươi phút sau, Tàn Kiếm đưa Triệu Trung Kiên đến "Vườn trà Giang Phúc".
Sau khi Triệu Trung Kiên nhìn thấy Triệu Hùng, lập tức lộ ra dáng vẻ nhiệt tình, đối với Triệu Hùng cung kính nói: "Anh Hùng, anh muốn gặp em thì cần gì phải đánh lớn như vậy. Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi là em sẽ lập tức đích thân đến thăm ngay!"
Triệu Hùng nhướng mi, nhìn Triệu Trung Kiên cười cười, gõ gõ ngón tay trên bàn, nói: "Bớt nịnh hót lại, ngồi đi!"
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Hùng, Triệu Trung Kiên không đoán ra được trong lòng Triệu Hùng đang nghĩ gì, nên đàng hoàng ngồi xuống đối diện với Triệu Hùng.
Triệu Hùng hỏi Triệu Trung Kiên: "Cậu có biết cha của cậu là như thế nào mà vào tù không?"
Triệu Trung Kiên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Anh Hùng, anh đừng đánh đố em như vậy nữa. Anh tìm người đưa em đến Hải Phòng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"