Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Vũ Tiến giẫm lên người Triệu Khải Thời, anh ta luôn luôn muốn báo thù! 

Cảm giác này thật tuyệt vời!

Hai mắt Lưu Vũ Tiến đỏ khoe, như vừa cười vừa khóc, điên cuồng:

“Triệu Hùng, anh nhìn thấy chưa? Bố của anh đang quỳ dưới chân tôi như một con chó, anh không điên sao? Hahaha! Các người chạy trốn đi, trốn nữa đi!”

Triệu Hiền lợi dụng lúc Lưu Vũ Tiến không để ý, há miệng cắn lên vành tai anh ta. 

“A…!” Lưu Vũ Tiến gào thét

Triệu Hiền hận Lưu Vũ Tiến tra tấn nhà họ Triệu, làm nhục Triệu Khải Thời, cô liền cơ hội cắn đứt nửa vành tai Lưu Vũ Tiến. 

“Bốp!”

Lưu Vũ Tiến tát vào mặt Triệu Hiền một cái thật đau, bịt chặt lỗ tai tức giận hét lên: 

“Tên khốn kiếp, cô dám cắn tôi?”

Sau khi Triệu Hiền ngã xuống đất, cô ấy đứng dậy, xoay người bỏ chạy. Lưu Vũ Tiến vươn tay túm lấy lưng Triệu Hiền. Nghe “Xoẹt, xoẹt!", Lưng áo của Triệu Hiền bị xé toạc, lộ ra nội y màu hồng bên trong. Triệu Khải Lễ thấy con gái gặp nguy hiểm liền muốn xông lên cứu. Nhưng bị người của Lưu Vũ Tiến chặn đường và đấm ngã xuống đất. Những người khác của nhà họ Triệu cũng cố gắng giải cứu họ, nhưng họ đều bị dạy cho một bài học. Lưu Vũ Tiến đá Triệu Khải Thời rồi đuổi theo Triệu Hiền. Triệu Hiền hoảng sợ bỏ chạy, chưa kịp chạy thoát xa đã bị Lưu Vũ Tiến vượt mặt. 

“Buông tôi ra! Anh buông tôi ra!...” Triệu Hiền khó nhọc giãy dụa. 

“Tiện nhân! Dám cắn tôi?”

Lưu Vũ Tiến lại dơ tay tát Triệu Hiền. Triệu Hiền bị đánh đến rụng tóc, mặt mũi như hoa ngọc lan bị vùi dập, cô vô cùng xấu hổ. Nhưng càng như vậy, Lưu Vũ Tiến càng hưng phấn. Lưu Vũ Tiến túm tóc kéo Triệu Hiền vào một căn phòng. Triệu Hiền bị Lưu Vũ Tiến đánh đau đến nhức đầu, hai chân liên tục giãy dụa, không để cho Lưu Vũ Tiến thực hiện được ý đồ xấu xa của mình.

“Bụp!......”

Sau tiếng đóng cửa, mọi người trong nhà họ Triệu đều không khỏi xót xa, muốn tiến tới cứu Triệu Hiền, nhưng đối mặt với Lưu Vũ Tiến và những thuộc hạ võ công cường hãn như vậy, bọn họ đã không ngừng bị đánh gục xuống đất. 

Để mà nói, ai là người được sủng ái nhất trong nhà họ Triệu?

Đó là Triệu Hiền!

Triệu Hiền không chỉ có ngoại hình ưa nhìn mà còn là ngôi sao được yêu thích ở Đông Nam Á. Đó là tấm biển vàng của nhà họ Triệu, tương đương với thân phận của “tiểu công chúa!”. Nhưng hiện tại, nàng sắp bị dã thú Lưu Vũ Tiến làm ô uế rồi. Đây là điều mà nhà họ Triệu, không ai, không ai có thể dung thứ được. Bao gồm cả Triệu Khang và Triệu Cao, biết rằng Triệu Hiền có thành kiến ​​với mình nhưng họ vẫn luôn yêu thương người em Triệu Hiền của mình. Triệu Khải Thời từ trên mặt đất đứng dậy, chạy tới, đập cửa hét lên:

“Lưu Vũ Tiến, anh thả Tiểu Hiền đi, để tôi nói cho anh biết nơi để kho báu của nhà họ Triệu!’

Lúc này, cơn thú tính của Lưu Vũ Tiến đã nổi lên rồi. Những mục đích mà anh ta muốn đạt được anh ta đều gạt sang một bên. Anh ta chỉ muốn chiếm lấy Triệu Hiền làm của riêng! Triệu Hiền nhìn thấy Lưu Vũ Tiến cởi áo, trong mắt lộ ra tia quỷ dị, từng bước từng bước tiến tới ép buộc cô. Thân thể của Triệu Hiền chậm rãi lui về phía sau, đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh hãi, không khỏi lắc đầu lẩm bẩm: 

“Đừng qua đây! Đừng qua!...”

Lưu Vũ Tiến cười đến mê đắm: 

“Hahaha! Tôi thích nhất thuần phục nữ nhân có khí phách. Cô càng chống cự, tôi sẽ càng hưng phấn!”

Lúc này, khi nghe thấy Triệu Khải Thời đập cửa, Lưu Vũ Tiến cũng chẳng thèm quan tâm tới Triệu Khải Thời nữa. Ngay sau đó, lại có thêm tiếng Triệu Khải Thời đập cửa điên cuồng.

Lưu Vũ Tiến lớn tiếng nói:

“Triệu Khải Thời, đến hôm nay tôi đã biết tại sao chị tôi lại bận tâm đ ến ông như vậy. Chị tôi mê đắm cậu chủ nhà họ Triệu. Ông xem chỉ cần ông mềm mỏng cho tôi biết chỗ cất giấu kho báu và chiếc chìa khóa, mọi chuyện đã khác. Triệu Khải Thời đúng là khiến các mỹ nhân mê mệt, anh hùng không sợ chết, nhưng lại sợ cây trâm ngọc của nhà họ Triệu bị ô uế. hahaha…!”

“Thật không tệ! Người con gái Triệu Hiền này càng nhìn càng bị mê hoặc, tôi càng thích!”

“Đừng lo lắng, đợi đến khi tôi và Triệu Hiền ân ái bên nhau xong, một lát nữa ông sẽ phải nói cho tôi biết tung tích của bảo vật nhà họ Triệu. Mấy người Lưu Vũ Tiến của tôi rất kiên nhẫn cùng người nhà họ Triệu chơi từ từ!”

Trên mặt Lưu Vũ Tiến rõ ràng có hai chữ “Đắc ý!”. Anh ta đã trả thù nhà họ Triệu, với một cảm giác đặc biệt, như đã tạo nên một thành tựu to lớn. Tôi rất muốn Triệu Hùng tận mắt chứng kiến ​​tất cả những điều này. Triệu Hiền sợ tới mức nhìn thấy Lưu Vũ Tiến đang nói chuyện với chính mình, giống như đang nói chuyện với Triệu Khải Thời. Trong nháy mắt, cô ấy nhìn thấy một đĩa trái cây trên ghế sofa trong phòng khách của căn phòng. Trên đĩa hoa quả, có một con dao gọt hoa quả. Trong lúc Lưu Vũ Tiến không để ý, Triệu Hiền chạy tới, cầm con dao gọt hoa quả trên tay. Lưu Vũ Tiến chăm chú liếc mắt nhìn, liền thấy Triệu Hiền trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, dí sát vào cái cổ trắng nõn của cô ấy. Triệu Hiền gào lên với Lưu Vũ Tiến: 

“Anh tránh ra! Nếu không, tôi chết trước mặt anh bây giờ.”

Lưu Vũ Tiến đúng là muốn chiếm đoạt Triệu Hiền, nhưng không phải trên một thân thể lạnh lùng. Đột nhiên lúc đó, Lưu Vũ Tiến cảm thấy thật vô vị. Triệu Hiền là một cô gái có khí chất mạnh mẽ, nếu Lưu Vũ Tiến cố chấp, nhất định cô ấy sẽ dùng dao tự vẫn. Còn nhiều thời gian, anh ta càng có cơ hội đẩy Triệu Hiền xuống làm phụ nữ của chính mình. 

“Được được được! Cô mau bỏ con dao xuống!”

Lưu Vũ Tiến trợn mắt, chuẩn bị tiến tới Triệu Hiền khi cô mất cảnh giác.

“Cút!” Triệu Hiền rống lên, chỉ vào Lưu Vũ Tiến mà quát: 

“Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”

Lưu Vũ Tiến nhìn thấy Triệu hiền đang rất cảnh giác, liên tục kề dao vào cổ.  Lưu Vũ Tiến không muốn Triệu Hiền chết một cách vô ích, anh ta tiếc sẽ đánh mất một đại mỹ nhân. 

“Được được! tôi đi ra ngoài!”

Suy nghĩ của Lưu Vũ Tiến bị dập tắt, hôm nay anh ta từ bỏ ý định chiếm thân thể Triệu Hiền. Ngoài cửa, Triệu Khải Thời vẫn dùng vai đập cửa. Lưu Vũ Tiến vừa mở cửa, Triệu Khải Thời không khỏi ngã nhào xuống đất trong tư thế không đứng vững. Triệu Khải Thời nhìn thấy Triệu Hiền vận khí vẫn tốt, không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Khi nhìn thấy Triệu Hiền đang cầm dao dí sát vào cổ mình, sắc mặt biến sắc, liền hét lên với Triệu Hiền: 

“Tiểu Hiền, đừng làm chuyện ngu ngốc!”

“Đại thúc, cháu không sao!”

Triệu Hiền an ủi Triệu Khải Thời. Triệu Khải Thời thở phào nhẹ nhõm. Lưu Vũ Tiến gọi Triệu Khải Thời:

“Triệu Khải Thời, mau ra đây cho tôi!”

Triệu Hải Thời từ dưới mặt đất đứng dậy, nói với Triệu Hiền:

“Tiểu tử ngốc, đừng làm chuyện dại dột nhé!” sau đó ông đi theo Lưu Vũ Tiến bước ra ngoài.

Lưu Vũ Tiến kéo theo Triệu Khải Thời đến trước đến trước mặt gia tộc họ Triệu. Ngay sau đó, nhìn thấy Triệu Hiền xuất hiện ở cửa nhà, các thành viên nhà họ Triệu đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu Triệu Hiền bị Lưu Vũ Tiến làm ô uế thì thật khó tưởng tượng. E rằng phải tranh giành sự sống cho cả gia tộc, phải chiến đấu với đám người Am Cẩu này đến cùng. 

Lưu Vũ Tiến lo lắng Triệu Khải Thời sẽ không nói sự thật, anh ta chỉ vào đám người của nhà họ Triệu, uy hiếp Triệu Khải Thời rồi nói:

“Triệu Khải Thời, nếu ông không nói sự thật, chưa đầy hai phút, từng người một của nhà họ Triệu này sẽ phải chết!”

Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí, Triệu Khải Đức đều nhìn về phía anh cả Triệu Khải Thời. Đúng lúc này, Triệu Khải Thời vô cùng buồn bã và tuyệt vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK