Sau một trận âm thanh “Đinh đinh!... Đinh!...” qua đi, đánh cho đến khi toàn bộ phi đao đã bị mẻ, hất văng ra ngoài.
Hai phi đao đã bị đánh rơi xuống mặt đất, còn một phi đao khác bị mẻ văng ra.
Tên đồ tể cười khẩy với Trần Văn Sơn nói: “Liễu diệp phi đao, cũng chỉ có như vậy thôi sao? Còn nói cái gì mà dùng liễu diệp phi đao sẽ không bao giờ trượt!”
Trần Văn Sơn chỉ mỉm cười không nói gì.
Chỉ nhìn thấy phi đao bị tên đồ tể đập văng ra đã xoay tròn một vòng rồi bay trở về.
Ngay khi tên đồ tể phát hiện ra, anh ta dùng con dao mổ heo trong tay bổ lại nó nhưng vẫn thất bại.
Phốc!...
Phi đao còn chưa chém vào bộ ngực của tên đồ tể, chỉ còn khoảng cách trong tầm tay.
Do tên đồ tể quá sợ hãi, không nghĩ đến việc anh ta đã đánh văng phi đao ra rồi mà nó có thể tự động bay trở về.
Vậy nên giờ anh ta mới biết, tại sao Trần Văn Sơn lại xếp hạng trên anh ta trong bảng Võ Thần.
Bóng dáng của Trần Văn Sơn vút qua, anh ta đã đi đến trước mặt tên đồ tể.
Tên đồ tể nâng dao lên định chém xuống, Trần Văn Sơn đã nâng lên đón lấy con dao ở bên trong khe hở của ngọn phi đao!
Hai người lại sử dụng phi đao và con dao để chiến đấu với nhau một lần nữa.
Mặc dù tên đồ tể đã bị thương, nhưng vẫn dũng mãnh như vậy, thật sự cũng là một mãnh tướng hiếm có.
Tuy nhiên hai người lại ở doanh trại khác nhau cho nên trong hai người sẽ có kết cục là anh chết tôi sống, nó đã được định sẵn là cuộc chiến sinh tử.
Triệu Hùng nhìn thấy Trần Văn Sơn đang đánh nhau với tên đồ tể, lại vững vàng chiếm được ưu thể, thắng được tên đồ tể chỉ là vấn đề về thời gian. Anh lại yên tâm, sờ đầu con gái Dao Châu, an ủi nói: “Dao Châu, con không cần phải sợ, người xấu đều sẽ bị đánh bại.”
“Bố! Con không sợ! Chỉ là bố bị thương rồi, bố có sao không ạ?” Triệu Dao Châu đã thích ứng được, trái tim của đứa nhỏ năm tuổi vô cùng kiên định.
“Bố không có việc gì! Con nhìn bố không phải vẫn tốt sao?” Triệu Hùng mỉm cười với con gái.
Trong chiếc xe màu trắng vừa mới kịp thoát ra, Triệu Hùng đã nhìn thoáng qua Bạch Hồng Liên đã cứu Phó Lê.
Mặc dù khuôn mặt của Bạch Hồng Liên cũng đã được cải trang qua, nhưng một bộ váy dài màu trắng hoặc là bộ quần áo cao bồi bó sát người đều là tiêu chuẩn thấp nhất của cô ta.
Bạch Hồng Liên đã cứu Phó Lê đi được coi là một công lớn của cô ta, điều này cũng có lợi ích to lớn cho việc Bạch Hồng Liên ẩn náu ở bên trong tập đoàn Thiên Vương. Đồng thời, cô ta cũng sẽ tiếp tục gửi thông tin tình báo về cho anh.
Mặc dù Triệu Hùng không xác định được Bạch Hồng Liên rốt cuộc là người như thế nào, nhưng khi ở bên trog doanh trại của quân địch đã có người âm thầm trợ giúp anh, điều này lại đưa ra trợ giúp vô cùng lớn cho việc phản công sau này của anh.
Trên xe, Bạch Hồng Liên vừa lái xe, vừa hỏi Phó Lê: “Chị Lê, chị bị thương sao?”
Phó Lê “Ừm!” Một tiếng, nói: “Cái nắm đấm của thằng nhóc tên là Nông Tuyền kia thật sự rất lợi hại, lúc trước tôi nhìn thấy anh ta chỉ mới đứng thứ bảy địa bảng trên bảng Võ Thần, nhưng xem ra bây giờ anh ta đã đột phá vào Thiên Bảng.”
“Vậy vết thương của chị thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút hay không?” Bạch Hồng Liên hỏi.
“Không cần! Nhanh chóng đi sân bay. Bao lâu nữa thì chuyến bay của chúng ta cất cánh?”
“Nửa giờ nữa! Chúng ta không đợi tên đồ tể và mấy người khác sao?”
“Không đợi! Tên đồ tể chắc chắn sẽ chết, chúng ta cứ trực tiếp đi đến tỉnh Khánh Hòa.”
Phó Lê nhắm mắt lại, rồi đột nhiên mở mắt ra, giống như đang tự lẩm bẩm một mình, sau đó hình như đang hỏi thăm Bạch Hồng Liên: “Làm sao mà Trần Văn Sơn lại giả làm giáo viên mẫu giáo được? Làm sao cả đám bạn bè của Triệu Hùng lại có thể trùng hợp đi đến vậy?”
Bạch Hồng Liên bắt chuyện nói: “Chị Lê, ý của chị là có nội gián sao?”
“Có khả năng này!” Phó Lê nói xong thì móc con dao ở dưới ống quần lên kề ở bên cổ trắng ngần của Bạch Hồng Liên: “Bạch Hồng Liên, chuyện này chỉ có mấy người chúng ta mới biết? Là cô đi tiết lộ cho Triệu Hùng biết đúng không?”
Bạch Hồng Liên cũng không hề hoảng sợ, cho xe chạy chậm lại rồi đỗ ở bên đường.
Cô ta giống như đã sớm đoán được Phó Lê sẽ làm điều này với cô ta: “Chị Lê, nếu chị không tin tưởng em, thì chị không nên đưa em đi gặp tên đồ tể. Nếu như chị xác định em chính là nội gián, đều có thể dùng một dao giết em, em cũng sẽ không phản kháng.”
Phó Lê quan sát nét mặt của cô ta, nhìn thấy dáng vẻ của Bạch Hồng Liên không giống như đang nói dối, nên đã bỏ con dao đang kề bên trên cổ của Bạch Hồng Liên xuống, nói: “Cô chính là người mà ông chủ điều đến, theo lý thuyết thì tôi không nên nghi ngờ cô, chỉ là chuyện này quá kì lạ.”
“Chị Lê, người bán hàng ven đường ra tay với Triệu Hùng là ai vậy?” Bạch Hồng Liên hỏi.
“Anh ta tên là A Bính, chỉ là đồ tể đi theo.”
Bạch Hồng Liên giải thích một câu: “Vậy thì chuyện này cũng không phải chỉ có ba người chúng ta mới biết. Chị nói có đúng không?”
“Chẳng lẽ lại là A Bính?”
Phó Lê rơi vào trầm tư, khiến cho cô ta khó thể giải thích được.
Cô ta cũng không biết là tên Triệu Hùng là biết trước, hay là thật sự có người đã sắp xếp nội gián bên người cô ta.
Tập Đoàn Thiên Vương rất khắt khe trong việc tuyển dụng nhân viên, những người làm việc đi theo Phó Lê cũng đều phải trải qua sự sàng chọn kỹ lưỡng, cuối cùng mới có thể được bổ nhiệm trọng dụng. Chỉ có mỗi Bạch Hồng Liên không tính là người dưới trướng cô ta, nhưng cô ta lại là người mà ông chủ phái đến, ông chủ để cho cô ta mượn cơ hội này để quan sát cô ta, nhưng nếu Bạch Hồng Liên là người của tổng bộ, trước kia cũng không tiếp xúc với Triệu Hùng, khả năng cô ta làm nội gián cũng không lớn.
Phó Lê càng nghĩ càng đau đầu, dứt khoát không nghĩ nữa.
Sau khi tên đồ tể dùng mấy dao liên tiếp ép buộc Trần Văn Sơn phải lùi lại, anh ta đẫ nhìn thấy A Bính bị Triệu Hùng và mấy người khác bắt được, Phó Lê cũng đã bỏ trốn không thấy đâu. Bên người của Triệu Hùng lại có mấy tên cao thủ đang nhìn chăm chú, thật sự nếu như anh ta không trốn thoát ngay, thì thật sự không có cơ hội chạy trốn.
Ngay lúc tên đồ tể thành công ép được Trần Văn Sơn, anh ta quay người nhảy vài cái đã muốn trốn thoát.
Phi đao trong tay của Trần Văn Sơn lại tung ra một lần nữa.
“Hưu! Hưu! Hưu!...” Ba thanh phi đao, nhanh chóng phóng về phía tên đồ tể!
Sau đó nghe thấy: “A!...” Một tiếng, thân thể tên đồ tể rơi xuống từ trên không trung, một bên bắp chân của anh ta đã bị phi đao của Trần Văn Sơn đâm xuyên qua.
Trọng Ảnh cùng Nông Tuyền ngăn cản đường đi của tên đồ tể, tên đồ tể vừa muốn nâng dao lên chém hai người.
Nhưng lại có một phi đao vung đến trong nháy mắt, xuyên thấu qua bàn tay của tên đồ tề, dao mổ heo trong tay “đinh!” một tiếng, rơi xuống mặt đất.
Trần Văn Sơn chậm rãi đi đến, tên đồ tể đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
Đây là một chuyện mỉa mai như thế nào!
Tên đồ tể vốn là người giết người khác, giờ lại trở thành con dê đợi làm thịt!
Triệu Hùng hô một tiếng với Trần Văn Sơn: “Văn Sơn! Để lại người sống!”
Trần Văn Sơn gật đầu nhẹ, tiến lên phong bế huyệt vị trên người của tên đồ tể, rồi nhanh chóng dẫn theo anh ta rời đi.
Sau đó, Nông Tuyền cũng dẫn theo A Bính và Trọng Ảnh cùng rời đi.
Ông cụ Khổng đi vào trong xe của Triệu Hùng sau khi ông ta ngồi vào trong xe, nói vơi anh: “Đi đến phòng khám Hoa Di.”
“Ông bạn già, không cần đi đâu? Cái này cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, con vẫn chịu được!”
“Để con đi, con sẽ đi luôn sao! Sao lại nhiều chuyện như vậy.” Ông cụ Khổng nghiêm túc nói.
Triệu Hùng rất ít khi nhìn thấy ông cụ Khổng nghiêm túc như vậy, nhẹ nhàng gật đầu, lái xe thẳng đến phòng khám Hoa Di.
Có một ít người vây quanh ở xung quanh trường học xem náo nhiệt, đã bị chuyện lúc trước làm cho kinh ngạc!
Là mẫu giáo tổ chức hoạt động diễn luyện sao?
Là đoàn làm phim đang quay phim truyền hình sao?
Vừa rồi mấy cái diễn viên kia rất lạ lẫm?
Nhưng mà diễn cũng thật tốt, trông có vẻ giống với võ sĩ chuyên nghiệp, tốt hơn nhiều so mấy bộ phim võ thuật… Sau khi Triệu Hùng lái xe tới đến phòng khám, Hoa Di còn đang xem bệnh cho bệnh nhân.
Hà Ngọc Kỳ tự biết cô ấy đã gây họa lớn, nên vội vàng chạy về phía phòng khám của Hoa Di.
Sau một tiếng “Bịch!” cửa phòng được đẩy ra.
Hoa Di nhíu mày, cô ấy vẫn còn đang khám cho bệnh nhân khắc, con bé Hà Ngọc Kỳ này cũng quá khùng khùng điên điên rồi.
Hà Ngọc Kỳ gấp gáp nói: “Chị Di, anh Triệu Hùng bị thương!”