Triệu Hùng thích ăn bánh bao nhân thịt ba chỉ, dưa chua và sủi cảo. Khi Lý Thanh Tịnh trở về tiện đường liền mua nguyên liệu cho món ăn.
Đào Yên Hoa thấy con gái trở về sớm như vậy, nghi ngờ nhìn Lý Thanh Tịnh dò hỏi: “Thanh Tịnh, hôm nay công ty không có việc à, con làm sao trở về sớm như vậy?”
“Diệu Linh không phải bị thương sao? Con về sớm để đi thăm con bé. Với lại, hôm nay Triệu Hùng từ Phú Thủy Huyền trở về.” Lý Thanh Tịnh khóe miệng nổi lên một vòng nụ cười ngọt ngào.
“Triệu Hùng trở về? Cậu ta không phải đi công tác một tuần sao?” Đào Yên Hoa không hiểu hỏi.
“Anh ấy về sớm, nói muốn ăn bánh bao sủi cảo do tự tay con làm.”
Đào Yên Hoa mở to hai mắt nhìn: “Thanh Tịnh, con học được cách làm sủi cảo khi nào vậy?”
“Mẹ! Con còn chưa biết làm. Việc này không phải để mẹ dạy con làm sao? Con muốn tự tay làm bánh bao sủi cảo cho Triệu Hùng ăn.”
Nếu là lúc trước, Đào Yên Hoa nhất định sẽ có các loại châm chọc khiêu khích Triệu Hùng. Hiện tại, bà ta đã biết thân thế Triệu Hùng, tự nhiên vui lòng dạy con gái học làm bánh bao sủi cảo cho Triệu Hùng ăn.
“Được được được! Mẹ dạy con.” Đào Yên Hoa cười cười: “Mà này, Dao Châu và nhóc Hải đâu?”
“Con bảo Gia Hân đi đón rồi, lát nữa sẽ trở về ngay. Mẹ, trước tiên vẫn là dạy con làm sủi cảo đi? Con sợ lúc Triệu Hùng trở về, sủi cảo còn chưa làm xong.”
Lý Thanh Tịnh rất ít xuống bếp, tự nhiên trong lòng rất sợ hãi, tự tay làm bánh bao sủi cảo cho Triệu Hùng sợ sẽ thất bại.
Thế là, Đào Yên Hoa bắt đầu chỉ cho cô từ nhào bột mì thì bỏ bao nhiêu nước, bao nhiêu bột mì để trộn. Cách nhào bột mì như thế nào, bà ta nắm tay cô chỉ dạy từng chút, làm sao điều chỉnh nhân bánh sủi cảo, cho tỉ lệ gia vị bao nhiêu thì vừa ăn.
Sau khi Lý Thanh Tịnh tự mình điều chỉnh tốt nhân bánh, Đào Yên Hoa nếm thử, gật đầu cao hứng nói: “Không tệ! Thanh Tịnh nhà ta đúng là thông minh, vừa học liền biết.”
Lý Thanh Tịnh bị Đào Yên Hoa khen thì có chút xấu hổ, cô quen thuộc việc Triệu Hùng xuống bếp nhiều năm như vậy. Cho nên, mới không nấu cơm.
Đào Yên Hoa nhìn con gái Lý Thanh Tịnh khuyên bảo nói: “Thanh Tịnh à! Muốn giữ được lòng của đàn ông, nhất định phải buộc được dạ dày của đàn ông trước. Dạng này, đàn ông mới lưu luyến nhà của mình, sẽ không thèm muốn các món ngon bên ngoài.”
Lý Thanh Tịnh thừa cơ hội nói với Đào Yên Hoa: “Mẹ! Mẹ còn nói con à. Mẹ nấu ăn ngon như vậy, còn không phải suốt ngày cãi nhau với bố sao.”
“Đừng nhắc đến bố con, bố con đúng là lão già khốn kiếp. Càng già càng không làm được tích sự gì!”
Đào Yên Hoa vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói của Lý Quốc Lâm.
“Đào Yên Hoa, bà mắng ai đấy? Việc mà đời này tôi hối hận nhất, chính là kết hôn với bà đấy.”
“Ông nói cái gì?”
Đào Yên Hoa tăng âm lượng giọng, tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Lý Quốc Lâm quát lên. Tay bà ta cầm chày cán bột, hận không thể chạy đến chỗ Lý Quốc Lâm gõ lên đầu ông ấy mấy cái mới giải hận.
“Lý Quốc Lâm, ông cũng quá vong ân phụ nghĩa. Ông không nhớ lúc đó nhà họ Lý các người như thế nào sao? Cũng chỉ có mắt tôi bị mù, mới bằng lòng gả cho ông!”
Lý Thanh Tịnh thấy bố mẹ mới nói mấy câu lại cãi nhau, cô hét lên: “Được rồi! Hai người các người có thể không ầm ĩ nữa được không hả? Con khó khăn mới tan làm sớm một ngày, các người liền không thể để cho con yên tĩnh chút sao.”
Lý Quốc Lâm và Đào Yên Hoa, đều có chút e ngại khi thấy Lý Thanh Tịnh nổi giận như vậy. Hai người trừng mắt nhìn nhau một chút, lúc này mới lặng lẽ dừng chiến.
“Bố! Tối nay Triệu Hùng trở về, bữa tối hai người uống chút rượu đi!” Lý Thanh Tịnh vội vàng dời chủ đề nói.
Lý Quốc Lâm nghe vậy, cao hứng nói: “Tốt tốt tốt! Trong nhà không ai uống rượu cùng bố, bố suýt nữa buồn bực ói ra máu.”
Ông như này là muốn chống đối Đào Yên Hoa a.
Đào Yên Hoa đang muốn mở miệng đánh trả, Lý Thanh Tịnh cảm thấy chuyện sắp không ổn, lập tức nắm lấy tay Đào Yên Hoa đi vào bếp.
“Mẹ! Không phải mẹ có sở trường làm mấy món ăn ngon sao? Mẹ dạy cho con đi.”
Không ai hiểu con bằng mẹ!
Đào Yên Hoa biết Lý Thanh Tịnh không muốn bà ta và Lý Quốc Lâm cãi nhau. Bà ta quay đầu trừng mắt liếc Lý Quốc Lâm, liền đi theo Lý Thanh Tịnh vào bếp.
Triệu Hùng ở trên đường trở về, gửi tin nhắn báo cho Hồ Dân, nói cho ông ta biết Mai Lệ Thủy đã bị Hán Vân Hiển âm thầm mua chuộc. Nhưng trước mắt không nên đánh cỏ động rắn, anh tự có sắp xếp. Nhưng một số chuyện lớn của công ty, trước mắt không để Mai Lệ Thủy tham gia, để Hồ Dân tự nghĩ biện pháp giải quyết.
Hồ Dân thông minh tài trí, tự nhiên sẽ có biện pháp đẩy Mai Lệ Thủy ra. Mặc khác, Hồ Dân khi biết tin tức này, ông ta giật nảy cả mình.
Hồ Dân một mực coi trọng Mai Lệ Thủy, tín nhiệm Mai Lệ Thủy, không nghĩ tới Mai Lệ Thủy thế mà lại bị Hán Vân Hiển âm thầm mua chuộc.
Nói chính xác, đây là sơ suất của ông ta trong công việc. Cho nên, lần này ông ta nhất định phải phối hợp với Triệu Hùng, bày ra kế bắt gọn nội gián.
Mai Lệ Thủy căn bản không có phát giác chuyện Triệu Hùng đã phát hiện cô ta, lấy lòng Triệu Hùng nói: “Triệu Hùng, tôi có mua cho Thanh Tịnh và Dao Châu rất nhiều quả hạch. Nghe nói trẻ con ăn quả hạch sẽ bổ não, anh đừng quên mang về.”
“Cảm ơn, cô thật có lòng!”
“Được rồi, đừng khách sáo với tôi. Mà này, bạn học của chúng tôi có mở cuộc tụ hội cuối năm. Anh và Thanh Tịnh cùng tham gia chứ?”
“Tôi là người ngoài không tiện, vẫn là các người đi đi!”
“Không có gì là không tiện cả. Hiện tại trong những bạn học này của chúng tôi, Thanh Tịnh có số tốt nhất. Còn được gả cho người chồng tốt như anh, bọn họ ghen tị còn không kịp đâu.”
“Đừng nói vậy! Chẳng lẽ cô không nhớ, những người kia đều ở sau lưng mắng tôi là đồ bỏ đi sao.”
Mai Lệ Thủy vỗ ngực nhìn Triệu Hùng bảo đảm nói: “Yên tâm đi! Nếu ai còn dám nói anh là đồ bỏ đi, tôi sẽ cho hắn biết tay.”
“Vậy để tính sau đi! Phải xem có thời gian hay không.”
Mai Lệ Thủy thấy Triệu Hùng không từ chối, dự định lợi dụng cơ hội lần này để tiếp cận Triệu Hùng. Chỉ là Triệu Hùng không thể gần phụ nữ, nên không thể dùng mỹ nhân kế, quả thực khiến cô ta đau đầu. Nếu không, với điều kiện ngoại hình của cô ta, cho dù là Liễu Hạ Huệ có sống lại, thì anh ta cũng chắc chắn sẽ bị cám giỗ.
Sau khi Triệu Hùng và Nông Tuyền về nhà, nhìn thấy sủi cảo đã nấu xong.
Nông Tuyền nhìn qua sủi cảo, trợn cả mắt lên.
Lý Thanh Tịnh một bên sắp xếp bát đũa, vừa nhìn về phía Triệu Hùng, Nông Tuyền nói: “Các người nhanh rửa tay đi, ăn cơm được rồi.”
Khi Triệu Hùng về đến Hải Phòng, gọi điện thoại cho Lý Thanh Tịnh. Lý Thanh Tịnh lúc này mới cho sủi cảo vào nồi nấu.
Vừa vặn lúc sủi cảo nấu xong, Triệu Hùng và Nông Tuyền cũng về đến nhà.
Dao Châu vừa thấy Triệu Hùng, liền la hét muốn ôm một cái.
Triệu Hùng trực tiếp bế con gái lên, cưng chiều hôn lên khuôn mặt nhỏ. Bắt gặp ánh mắt Thẩm Văn Hải hiện lên tia thất vọng, anh ôm con gái đến gần nhóc Hải, sờ lên đầu của cậu bé, cố ý xụ mặt xuống nhìn cậu dò hỏi: “Nhóc Hải, thầy không ở nhà mấy ngày nay, con không có lười biếng đó chứ?”
“Không có ạ!” Thẩm Văn Hải lắc đầu.
Dao Châu miệng nhỏ ngọt ngào nói: “Bố ơi! Con có thể làm chứng, anh Hải không có lười biếng. Anh ấy luyện công mỗi ngày, con còn bảo anh ấy dạy cho con.”
Triệu Hùng nghe thế dở khóc dở cười, công phu Thẩm Văn Hải còn không có học được gì rõ ràng. Ngược lại con gái của anh là muốn học công phu từ nhóc Hải. Tuy nhiên, con gái lớn lên ước mơ muốn làm một nữ cảnh sát, một cô gái không thích trang điểm và mặc nhiều đồ lộng lẫy, cũng để tuỳ nó vậy.
Triệu Hùng cũng không có phản bác con gái Dao Châu, mà là nhìn con gái khen: “Dao Châu thật giỏi!”
Lúc này, cầu thang truyền đến giọng nói của Lý Diệu Linh.
“Anh rể! Em bị thương, anh cũng không quan tâm em sao?”