Triệu Hùng quyết định vào sâu trong hang cọp để bắt cho được Lục Tiểu Xuyên.
Mã Bá Lộc nói với Triệu Hùng rằng sở dĩ nhà họ Lưu không dám động vào nhà họ Mã của họ là vì họ có cao thủ đứng sau chống lưng, mà vị cao thủ này là Đường Tử Hoa.
Mặc dù Đường Tử Hoa đã đến Hải Phòng, nhưng người nhà họ Lưu của Tây Giao vẫn không hề hay biết. Vì vậy, Triệu Hùng quyết định giở trò cáo mượn oai hùm. Đó là anh mượn oai nhà họ Mã đến nhà họ Lưu ở Tây Giao để đòi người.
Trên đường đến nhà họ Lưu ở Tây Giao, Triệu Hùng gọi cho Mã Bá Lộc. Anh giải thích tình hình cho anh ta và hy vọng rằng anh ta sẽ giúp đỡ.
Mã Bá Lộc không ngờ rằng Triệu Hùng lại có gan dám tới nhà của họ Lưu để đòi người.
Anh ta không thể làm chủ được chuyện này, vì vậy đã hỏi bố của anh ta là Mã Thời Sinh.
Mã Thời Sinh không muốn Triệu Hùng gặp chuyện không may nên đã nói với con trai Mã Bá Lộc: “Con trai, con đến nhà họ Lưu một chuyến đi. Nhưng con đừng có lật mặt với nhà họ Lưu vội. Nếu không được thì đưa Triệu Hùng về rồi chúng ta nghĩ cách khác.”
“Dạ được, con sẽ đi ngay.”
Mã Bá Lộc rời khỏi phòng của Mã Thời Sinh và ngay lập tức anh ta gọi cho Triệu Hùng nói rằng nửa tiếng sau hai người sẽ gặp nhau ở khu biệt thự Hồ Bán Nguyệt.
Tập đoàn Hoàng Bình là một công ty nổi tiếng ở Phía Nam, đứng trong danh sách năm mươi các công ty có tiếng trong cả nước. Toàn bộ khu biệt thự Hồ Bán Nguyệt đều là nơi ở riêng của gia đình họ Lưu.
Trong khu biệt thự Hồ Bán Nguyệt.
Khi Lưu Vũ Tiến nghe Lục Tiểu Xuyên báo cáo là đã bại trận dưới tay Triệu Hùng thì đã nổi trận lôi đình.
Lưu Vũ Tiến chỉ tay vào mặt Lục Tiểu Xuyên mắng chửi thậm tệ: “Lục Tiểu Xuyên, cậu càng ngày càng vô dụng. Ngay cả một người chỉ có tên trong danh sách xếp hạng của Nhân Bảng như Triệu Hùng mà cậu cũng không đánh lại.”
Lục Tiểu Xuyên vội vàng giải thích: “Cậu Lưu, trước đây nhất định là tên nhóc con đó đã giở trò giả heo ăn thịt hổ. Anh ta hoàn toàn không phải là xếp trong danh sách Nhân Bảng mà thật ra thực lực của anh ta ít nhất phải xếp hạng năm trong Thiên Bảng.”
“Xếp hạng thứ năm trong Thiên Bảng sao? Cậu đang kể chuyện cười đó hả?” Lưu Vũ Tiến cười lạnh lùng nói: “Tôi chỉ xếp trong danh sách Địa Bảng, thế mà lần trước tôi vừa mới đấu với Triệu Hùng đã thắng được anh ta rồi. Ngay cả tôi cũng có thể đánh bại anh ta mà cậu được xếp thứ mười hai trong danh sách Thiên Bảng lại không thể đánh bại anh ta sao?”
“Cậu Lưu, thật sự anh ta không phải nằm trong danh sách Nhân Bảng, nhất định là cao thủ đứng thứ năm trong Thiên Bảng.” Lục Tiểu Xuyên khẳng định rất chắc nịch với Lưu Vũ Tiến.
Lúc này, Tô Linh Nguyệt đang đứng ở một bên cũng lên tiếng nói với Lưu Vũ Tiến: “Cậu Lưu, tôi có thể chứng minh. Quả thật võ công của Triệu Hùng rất cao. Ngay cả tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta.”
“Cái gì?” Lưu Vũ Tiến sửng sốt khi nghe được lời này.
Anh ta cho rằng Lục Tiểu Xuyên ăn nói lung tung thì cũng thôi đi nhưng Tô Linh Nguyệt sẽ không bao giờ nói dối anh ta.
Tô Linh Nguyệt là người đứng thứ mười trong Thiên Bảng, nếu ngay cả cô ta không phải là đối thủ của Triệu Hùng thì chẳng lẽ thật sự Triệu Hùng đã che giấu thực lực của anh là đứng thứ năm trong Thiên Bảng sao?
“Anh em nhà họ Ngũ đâu?”
Lưu Vũ Tiến thấy chỉ có Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt và Trần Hoàng Vương quay lại nên anh ta liền hỏi Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên cúi đầu, khẽ thở dài một hơi nói: “Có lẽ bọn họ không kịp trở về.”
Lưu Vũ Tiến tức giận đến mức ngồi phịch xuống ghế.
Họ Lưu đã tốn rất nhiều tiền mới mời được anh em nhà N họ Ngũ. Những cao thủ như anh em nhà họ Ngũ là mục tiêu tranh giành của các thế lực lớn, hai cao thủ trong Thiên Bảng thực sự bị thủ tiêu rồi sao? Nếu để bố anh ta biết thì nhất định sẽ nôn ra máu cho xem.
Lúc này trong căn phòng bỗng trở nên im lặng, Lục Tiểu Xuyên và những người khác lần lượt thất bại khiến trong lòng họ u ám như những bóng ma.
Đúng lúc này, quản gia họ Lưu vội vàng bước vào nói: “Cậu chủ, cậu Mã và một người thanh niên trẻ tuổi tên là Triệu Hùng xin được gặp mặt.”
“Mã Bá Lộc?” Lưu Vũ Tiến cau mày hỏi quản gia.
“Đúng ạ.”
Lưu Vũ Tiến không ngờ Triệu Hùng lại đưa Mã Bá Lộc đến tận cửa nhà họ Lưu. Anh ta nháy mắt với Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt và Trần Hoàng Vương ý nói nói: “Các người lui xuống trước đi.”
Lục Tiểu Xuyên, Tô Linh Nguyệt và Trần Hoàng Vương vội vàng chuồn ra ngoài.
“Quản gia, cho bọn họ vào đi.” Lưu Vũ Tiến nói với quản gia.
“Dạ, cậu chủ.”
Sau khi quản gia rời đi, lúc quay lại dẫn theo Mã Bá Lộc và Triệu Hùng bước vào.
Lưu Vũ Tiến nhìn thấy Mã Bá Lộc liền bước nhanh tới chào hỏi, anh ta cười nói ha hả: “Cậu Mã, ngọn gió nào đưa anh tới đây vậy? Ôi, họ Triệu. Anh cũng ở đây à?”
Mã Bá Lộc nhìn Lưu Vũ Tiến hỏi: “Lưu Vũ Tiến, hôm nay tôi tới tìm anh là có một chuyện.”
“Ừ, anh nói đi.” Lưu Vũ Tiến vừa châm một điếu xì gà hút vừa trả lời.
Mã Bá Lộc hỏi Lưu Vũ Tiến: “Lục Tiểu Xuyên là người của nhà họ Lưu đúng không?”
“Cũng không thể coi đó là người của nhà họ Lưu chúng tôi được, chỉ là quan hệ hợp tác với nhà họ Lưu của chúng tôi thôi. Có chuyện gì sao?” Lưu Vũ Tiến cố ý hỏi.
“Lục Tiểu Xuyên đã ra tay bắt cóc con của sư muội anh ta, mong anh nói với anh ta hãy giao đứa bé ra.” Mã Bá Lộc nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Chuyện này anh phải đi tìm anh ta chứ không phải tới tìm tôi?” Lưu Vũ Tiến nói với vẻ mặt đầy sự vô tội: “Đây là vấn đề người mất tích, hoặc là anh có thể gọi cảnh sát.”
“Lưu Vũ Tiến, chẳng lẽ anh muốn bao che cho Lục Tiểu Xuyên sao?”
“Anh nói vậy là sai rồi. Mặc dù quan hệ giữa nhà họ Lưu của chúng tôi và Lục Tiểu Xuyên rất tốt nhưng vẫn chưa đến mức phải bao che như vậy. Mà nhà họ Lưu của chúng tôi cũng sẽ không vì một tên Lục Tiểu Xuyên nho nhỏ mà trở mặt với nhà họ Mã các anh đâu. Mấu chốt của chuyện này là gì thì tôi không biết. Mấy người không đi tìm Lục Tiểu Xuyên mà lại chạy tới đây tìm tôi làm gì? Đúng rồi, mấy người đi tìm cảnh sát nhờ họ tìm giúp xem sao.” Lưu Vũ Tiến giả bộ khéo léo nói một cách cho có lệ.
“Anh...”
Mã Bá Lộc thấy Lưu Vũ Tiến ra sức bảo vệ Lục Tiểu Xuyên thì tức giận đến mặt mày xanh mét.
“Lưu Vũ Tiến, đừng trách tôi không có nhắc nhở anh một khi việc Lục Tiểu Xuyên bắt cóc con nít bị bại lộ thì anh khó tránh khỏi có liên quan.”
“Vụ bắt cóc của Lục Tiểu Xuyên liên quan gì đến Lưu Vũ Tiến tôi? Thật sự là chẳng ra làm sao cả. Cậu Mã à, nếu không phải vì nể mặt anh thì tôi sẽ không cho anh bước vào nhà họ Lưu đâu. Nếu anh vẫn không hài lòng thì xin mời về cho. Quản gia, tiễn khách.”
Người quản gia đáp lại và bước tới nói với Mã Bá Lộc: “Cậu Mã, mời cậu ạ.”
Mã Bá Lộc thấy Lưu Vũ Tiến không nể mặt anh ta chút nào mà chỉ mới nói được dăm ba câu đã vội vàng đuổi người đi nên tức giận chỉ vào Lưu Vũ Tiến nói: “Lưu Vũ Tiến, đừng quá đáng như vậy.”
“Quá đáng sao? Cậu Mã, là anh quá đáng hay là tôi quá đáng đây? Mấy người đã làm lạc mất đứa nhỏ, không đi tìm Lục Tiểu Xuyên đòi người mà tại sao lại tìm đến Lưu Vũ Tiến tôi chứ? Tốt hơn hết anh đừng vì tên nhóc con Triệu Hùng mà làm tổn hại đến hòa khí của năm cậu chủ chúng ta chứ. Anh cũng đừng tưởng rằng họ Lưu của chúng tôi sẽ sợ họ Mã của anh.”
“Chỉ sợ đây mới là lời nói thật lòng của anh phải không?”
“Là thật thì sao?” Lưu Vũ Tiến nhướng mày, vẻ mặt kiêu ngạo.
Người quản gia lại làm động tác mời với Mã Bá Lộc và nói: “Cậu Mã, xin mời ạ.”
Triệu Hùng nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Mã Bá Lộc rồi nói: “Cậu Mã, chúng ta đi thôi.”
Mã Bá Lộc trợn mắt nhìn Lưu Vũ Tiến, sau đó quay lưng bỏ đi khỏi nhà họ Lưu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Lưu thi Mã Bá Lộc hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, rõ ràng là Lưu Vũ Tiến đang bảo vệ Lục Tiểu Xuyên, không phải anh muốn tìm anh ta để đòi người sao? Kéo tôi ra đây làm gì?”
“Cậu Mã, cám ơn anh. Tôi chỉ muốn mượn lực lượng của anh đến thăm dò tình hình của nhà họ Lưu thôi. Bây giờ trong lòng tôi đã có cách rồi.”
“Thật sao?” Mã Bá Lộc có vẻ ngạc nhiên hỏi lại.
Triệu Hùng cười gật đầu.
“Anh có cách gì vậy?” Mã Bá Lộc hỏi Triệu Hùng.
Triệu Hùng ghé tai Mã Bá Lộc nói nhỏ vài câu, Mã Bá Lộc gật đầu cười nói: “Vậy xem ra tôi cũng có chút tác dụng rồi.”
“Ừ, chúng ta đi thôi.”
Sau khi hai người rời đi, quản gia lập tức báo cáo với Lưu Vũ Tiến rằng Mã Bá Lộc và Triệu Hùng đã rời khỏi.
Lưu Vũ Tiến gật đầu hỏi Lục Tiểu Xuyên: “Cậu định làm gì với đứa nhỏ đó?”
Lục Tiểu Xuyên đáp lại Lưu Vũ Tiến: “Trước tiên cứ giữ lại đã, dùng để đối phó với Trần Văn Sơn. Nếu không diệt trừ được Trần Văn Sơn thì chỉ khiến cho Triệu Hùng càng như hổ mọc thêm cánh mà thôi. Đến lúc đó chúng ta sẽ càng khó đối phó với anh ta hơn.”
“Ừ. Cậu mau sắp xếp tốt cho đứa nhỏ đi. Tôi lo lắng Mã Bá Lộc và Triệu Hùng sẽ làm ầm ĩ chuyện này lên. Nếu tên nhóc Triệu Hùng là một người ghê gớm như vậy thì đừng vội chọc vào anh ta nữa. Chúng ta lại càng không nên xung đột với anh ta. Chúng ta vẫn nên tập trung tinh lực để đối phó với người của năm dòng họ lớn kia đi.”
“Cậu Lưu quả là có nhiều cao kiến. Bây giờ tôi sẽ trở về sắp xếp cho đứa nhỏ.” Lục Tiểu Xuyên nói xong liền vội vàng rời khỏi nhà họ Lưu.
Ngay sau khi Lục Tiểu Xuyên lái xe ra khỏi nhà họ Lưu thì Triệu Hùng đang nấp trong bóng tối đã lặng lẽ lái xe bám theo.
Triệu Hùng đã đoán rằng Lục Tiểu Xuyên đang trốn ở nhà họ Lưu nên cố ý bảo Mã Bá Lộc đi về, rồi lại bảo đám người Nông Tuyền, Lãnh Ngạo, Vân Dao trở về khách sạn.
Với kỹ năng lái xe của Triệu Hùng thì nhất định việc theo dõi Lục Tiểu Xuyên có thể khiến cho thần không biết quỷ không hay. Ngoài ra, võ công của Triệu Hùng đã cao hơn Lục Tiểu Xuyên nên anh cũng không ngại một mình phải đối mặt với Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên không hề biết anh ta bị Triệu Hùng theo dõi, thỉnh thoảng anh ta chỉ quay đầu lại phía sau nhìn ngó hai bên để đề phòng bị theo dõi mà thôi. Lục Tiểu Xuyên không ngờ rằng Triệu Hùng là một cao thủ về lái xe ô tô và đang chơi trò mèo vờn chuột với anh ta.
Lục Tiểu Xuyên lái xe đến một căn biệt thự tư nhân, anh ta xuống xe rồi chậm rãi đi vào biệt thự.
Triệu Hùng đã đậu xe ở đằng xa rồi anh cũng nhún người nhảy vào căn biệt thự ấy.
Chỉ thấy anh nhẹ nhàng đạp chân lên tường vài cái rồi leo lên cửa sổ trên tầng ba. Tình cờ là một trong những cửa sổ ở đó cũng đã bị mở ra sẵn từ trước, thế là anh nhẹ nhàng đi vào trong nhà một cách tĩnh lặng như một con báo trèo lên cây mà không hề phát ra một tiếng động nào.