Triệu Hùng nâng ly lên rồi cụng vào ly rượu của Lạc Vinh. Hai người bọn họ uống một hơi cạn sạch, sau đó Triệu Hùng hỏi Lạc Vinh: "Lạc Vinh, em có biết dược liệu Đông y không?"
Lạc Vinh gật đầu một cái, sau đó nói: "Khi em còn nhỏ, ông nội của em đã dạy em nhận biết những dược liệu này. Có điều là em chỉ học ở trên lý thuyết mà thôi, chưa từng có thực hành qua."
"Lạc Vinh, anh thật sự muốn đi thung lũng Dược Vương sao?" Phương Ái Như hỏi.
Lạc Vinh lôi kéo bàn tay của Phương Ái Như rồi nói: "Vợ à, con người chỉ sống có một đời, anh không muốn để cho em và Mai Nhi lại sống khổ cực với anh nữa. Anh muốn đi thung lũng Dược Vương để thử vận may."
"Nhưng mà..."
Phương Ái Như vốn muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn đành thở dài, cũng không nói ra miệng.
Sau khi ăn cơm ở nhà họ Lạc, Triệu Hùng lái xe chở Hoa Di trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Lần này rốt cuộc đã có thu hoạch.
Chỉ là thung lũng Dược Vương rốt cuộc là ở đâu, vẫn không có ai biết được.
Triệu Hùng lại tra xét một vài tài liệu, nhưng mà vẫn không phát hiện tin tức liên quan đến thung lũng Dược Vương.
Cũng may mà đã có phạm vi đại khái, biết thung lũng Dược Vương ở khu vực sông Hồng này.
Tin tức liên quan đến khu vực sông Hồng, trái lại thì có không ít.
Nơi này có rất nhiều thôn trang, đường núi gập ghềnh gấp khúc, thường xuyên sẽ xảy ra đất đá trôi và thiên tai.
Trước khi đi, hai người bọn họ phải chuẩn bị cẩn thận mới được.
"Cóc cóc cóc..."
Gian phòng truyền đến tiếng đập cửa.
"Vào đi!" Triệu Hùng lên tiếng.
Hoa Di đi vào gian phòng của Triệu Hùng.
Triệu Hùng đang dùng điện thoại tra xem tài liệu liên quan đến khu vực sông Hồng, thỉnh thoảng ghi chép lại những tin tức quan trọng. Anh ngẩng đầu lên thì thấy người tới là Hoa Di: "Hoa Di."
Hoa Di thấy Triệu Hùng đang ghi chép tin tức quan trọng của khu vực sông Hồng, cô ấy nói: "Anh tính lúc nào đi tới thung lũng Dược Vương? Muốn đi cùng Lạc Vinh hay không?"
"Qua mấy ngày nữa. Lạc Vinh cũng vài ngày sau mới đi thung lũng Dược Vương. Trước tiên đừng nói cho anh ta biết, chúng ta có thể giả vờ nửa đường ngẫu nhiên gặp."
Hoa Di cười cười, nói: "Nếu để cho Lạc Vinh biết, anh ta nhất định sẽ rất vui mừng và kinh ngạc."
"Đúng vậy! Một mình anh ta đi thung lũng Dược Vương vẫn là quá nguy hiểm. Lỡ may xảy ra chuyện gì thì vợ và con gái trong nhà làm sao bây giờ?" Triệu Hùng lắc đầu.
Dù sao thung lũng Dược Vương nơi này vẫn là Lạc Vinh nói cho Triệu Hùng biết. Đây chính là manh mối quan trọng để hai người bọn họ có thể tìm được truyền nhật thuật Tĩnh.
Nếu như Triệu Hùng không biết chuyện này thì không nói. Nhưng mà khi anh đã biết Lạc Vinh muốn đi một mình vào trong thung lũng Dược Vương vì cuộc sống của vợ và con gái. Mà Triệu Hùng cũng muốn đi thung lũng Dược Vương, cho nên anh chuẩn bị âm thầm giúp đỡ Lạc Vinh một chút.
Hoa Di nở nụ cười xinh đẹp nói: "Lạc Vinh có thể thay đổi to lớn trong thời gian ngắn như thế, vẫn là nhờ vào sự giúp đỡ của anh. Em phát hiện, trên người anh có một loại mị lực."
"Mị lực gì cơ?" Triệu Hùng hỏi ngược lại Hoa Di.
Hoa Di nói: "Người bên cạnh anh đều đang bị thay đổi một cách vô tri vô giác bởi sức ảnh hưởng của anh."
"Hoa Di, đây là em đang khen anh phải không?" Triệu Hùng cười nói.
"Xem như thế đi!" Hoa Di cười nói.
"Đúng rồi, Thung lũng Dược Vương có độc trùng thú dữ. Chuyến đi này anh còn muốn dẫn Triệu Hàm và Triệu Niệm theo sao?"
"Không. Nếu như dẫn Triệu Hàm và Triệu Niệm theo, anh sợ hai đứa nhỏ này sẽ ảnh hưởng đến tiến trình của chúng ta. Đến lúc đó thì chúng ta có thể sắp xếp hai đứa ở trong khách sạn, bảo hai đứa nó chờ đợi chúng ta là được."
Hoa Di gật đầu một cái rồi nói: "Vậy chỉ hai chúng ta đi thôi. Nếu như có thể tìm được thung lũng Dược Vương, em cũng thuận tiện hái vài gốc dược liệu trở về."
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh rối loạn tưng bừng.
Triệu Hùng và Hoa Di liếc mắt nhìn nhau.
Triệu Hùng vừa chuẩn bị đeo mặt nạ lên thì cửa phòng truyền đến một trận âm thanh dồn dập.
"Kiểm tra phòng! Kiểm tra phòng!"
Triệu Hùng đi tới trước cửa, mở cửa ra thì thấy một nhóm người đàn ông mặc đồng phục đứng ở trước.
"Có chuyện gì vậy?" Triệu Hùng nhíu mày hỏi.
"Đưa thẻ căn cước ra đây, kiểm tra phòng."
Trước khi đi ra ngoài, Triệu Hùng đã sớm nhờ Hồ Dân làm mấy thẻ căn cước giả giúp anh.
Những thẻ căn cước này mặc dù là giả, nhưng khi tra xét trên hồ sơ thì đều là thật, cho nên Triệu Hùng cũng không sợ người khác tới kiểm tra phòng hoặc là kiểm tra thẻ căn cước của anh.
Chỉ là khách sạn Tứ Quý này là khách sạn bốn sao rất cao cấp ở thành phố Hải Vân, mọi phương diện đều rất không tệ. Ngoại trừ tình huống đặc biệt bên ngoài, thì khách sạn Tứ Quý sẽ không có khả năng xảy ra chuyện kiểm tra phòng như thế này.
Người đàn ông mặc đồng phục kiểm tra thẻ căn cước của Triệu Hùng rồi nhìn gương mặt của Triệu Hùng một lần, sau đó mới trả lại thẻ căn cước cho anh.
Triệu Hùng thuận miệng hỏi một câu: "Anh cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao lại muốn kiểm tra phòng?"
"Chúng tôi đang truy nã tội phạm giết người." Anh cảnh sát lấy một tấm hình ra, đưa cho Triệu Hùng xem rồi hỏi: "Có gặp qua người này hay không?"
Triệu Hùng tiếp nhận ảnh chụp rồi nhìn lên, người đàn ông trên tấm hình rõ ràng là Tần Nguyên.
Triệu Hùng cảm thấy có chút buồn bực, Tần Nguyên lúc nào thành tội phạm giết người?
"Chưa gặp qua!" Triệu Hùng lắc đầu, đưa tấm hình này lại cho anh cảnh sát.
Anh cảnh sát nói: "Sau này nếu như lỡ may gặp phải người này, nhớ kỹ trước tiên liên lạc với chúng tôi.
"Yên tâm đi, tôi là một công dân tốt, luôn làm việc và tuân theo quy định của pháp luật, nếu gặp được thì tôi nhất định sẽ liên lạc kịp thời với các anh."
Anh cảnh sát gật đầu một cái rồi dẫn những người khác đi kiểm tra những phòng còn lại.
Sau khi đóng cửa lại, Triệu Hùng đi tới trước cửa rồi nhìn xem phía dưới. Chỉ thấy vị trí bãi đỗ xe của khách sạn đang đậu ba chiếc xe cảnh sát.
Một lần nữa đóng cửa lại sau đó, Triệu Hùng đi tới phía trước cửa sổ, hướng phía dưới nhìn một cái. Chỉ thấy khách sạn " Bãi đỗ xe " Vị trí, ngừng lại ba chiếc xe cảnh sát.
Hoa Di đi tới bên cạnh Triệu Hùng, dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Bọn họ đang truy nã Tần Nguyên. Nói Tần Nguyên là tội phạm giết người." Triệu Hùng nói.
"Tần Nguyên? Giết người?" Hoa Di nghe vậy thì nhíu mày lại, hỏi với vẻ mặt hoang mang: "Không phải Tần Nguyên đã trở về Hải Phòng rồi sao?"
Triệu Hùng nói: "Là Tần Nguyên mà anh giả mạo lần trước."
Hoa Di nghe vậy kinh ngạc hỏi: "Anh nói bọn họ là đang truy nã anh sao?"
"Anh nghĩ chuyện này không có đơn giản như vậy."
Triệu Hùng vẫn đứng tại bên cửa sổ nhìn vị trí của bãi đỗ xe.
"Hoa Di, em nhìn xem." Triệu Hùng chỉ tay về phía bãi đỗ xe.
Hoa Di nhìn theo hướng ngón tay của Triệu Hùng, chỉ thấy ngoại trừ nhân viên cảnh sát, còn có hai người đàn ông mặc đồ thường, đeo kính râm ở bãi đỗ xe.
"Hai người kia cũng không giống như là cảnh sát." Hoa Di nói.
"Không phải. Xem hành động của cơ thể bọn họ thì hẳn là biết võ công."
Hoa Di nhíu mày, nói với Triệu Hùng: "Có phải là người của tập đoàn Thiên Thanh làm chuyện mờ ám ỡ giữa hay không?"
Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Có khả năng này. Lần trước, có người đàn ông đeo kính râm, thực lực vô cùng cao cường. anh ta hẳn là cao thủ xếp hạng thứ ba mươi ở trên Thiên bang. Mặt khác còn có bốn người đấu vật người Thái Minh. Chúng ta liên tục phá hủy chuyện tốt của bọn họ, cho nên bọn họ nhất định đã tố cáo Tần Nguyên với cảnh sát, để cảnh sát truy tìm chúng ta ở khắp thành phố Hải Vân này."
Bên trong ánh mắt của Triệu Hùng lộ ra ý định giết người, anh nói với Hoa Di: "Hoa Di, em nói không sai. xem ra phải cho đám người này một trận ra oai phủ đầu mới được."