Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Triệu Hùng kinh ngạc đến đời người ra.

Người phụ nữ Tô Thị Như này có gương mặt ngay thẳng chính trực. Cho thấy rõ ràng là một người tốt, chỉ là rốt cuộc lai lịch như thế nào, vẫn là một ẩn số.

Sau khi trở lại bên người Kim Trung, Triệu Hùng hỏi Kim Trung: “Trung, cậu biết người phụ nữ vừa rời khỏi kia sao?”

Kim Trung lắc đầu, nói: “Không biết! Hùng, cậu vừa nói là hai cô gái kia đã cứu chúng tôi?”

“Ừ! Chính là các cô ấy.”

Nhưng tại sao trên người các cô ấy lại có súng, chẳng lẽ là người của cảnh sát?” Kim Trung hỏi.

Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Trước tiên cậu điều tra một chút! Tôi muốn tư liệu của các cô ấy.”

“Được, ngày mai tôi sẽ đi điều tra.”

Trận chém giết này, tuy rằng hai bên không có người chết, nhưng lại có rất nhiều người bị thương.

Kim Trung nhìn Đường Tam đang đỡ Đường Thất khập khiễng đi tới, quan tâm hỏi hai người: “Đường Tam, Đường Thất, mọi người không sao chứ?”

“Không có việc gì đâu” Đường Thất chắp tay nói với Kim Trung: “Chủ tịch Kim, đều do chúng tôi thất trách.”

“Lần này không liên quan đến hai người, là do người kia quá lợi hại. Thật không ngờ, tỉnh Thanh Hóa, còn có một nhân vật lợi hại như thế.”

Triệu Hùng nghe Kim Trung nói xong, trong lòng không khỏi động, quay sang Kim Trung hỏi: “Trung, vóc người của anh ta như thế nào?”

“Trên mặt đeo mặt nạ, không thấy rõ mặt mũi của anh ta.”

“Dáng người thì sao?” Triệu Hùng hỏi tiếp.

Kim Trung suy nghĩ một chút, nói: “Đúng rồi, dáng người rất giống với Dương Hưng.”

Tuy rằng Dương Hưng có thể sử dụng mặt nạ 3D, hoặc mặt nạ bảo hộ để ngụy trang cho bản thân. Nhưng anh ta không giống Triệu Hùng, không sử dụng “ Thuật dịch dung”, nên không có cách nào thay đổi vóc người và giọng nói của mình.

Khi Triệu Hùng sử dụng “ thuật dịch dung”, có thể lợi dụng nội công, mạnh mẽ thay đổi khung xương của mình. Tuy rằng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi. Nhưng cũng đủ để anh ta làm xong việc. Sau này, lại luyện thêm “Khẩu kỹ”, giúp mô phỏng một vài âm thanh đơn giản, hoặc biến đổi âm thanh của mình. Có thể nói, một thân công phu “Thuật dịch dung”, đã càng ngày càng hoàn mỹ.

“Dương Hưng?”

Nghe được cái tên Dương Hưng này, trong nháy mắt Triệu Hùng liền cảm thấy không lạnh mà run.

Mặc dù thân phận thật sự của Dương Hưng không để lộ, nhưng Triệu Hùng biết, anh ta là người của Hoàng Long.

Nguyên nhân là bới vì Dương Lam, Dương Hưng vẫn ôm lòng căm thù Triệu Hùng.

Kim Trung không chỉ có mình bạn thân nhất, Dương Lam cũng là bạn bè tốt. Dương Hưng tuyệt đối sẽ gây khó dễ cho Kim Trung, mục tiêu của anh ta nhất định là con gái Dao Châu và Văn Hải.

Nghĩ đến đây, sát khí trên người Triệu Hùng, không che giấu chút nào mà phóng thích ra bên ngoài.

Đám người Đường Tam, Đường Ngũ, Đường Thất còn có Kim Trung, đều bị khí thế cường đại trên người Triệu Hùng làm cho khiếp sợ.

Kim Trung chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc này của Triệu Hùng, từng đợt khí thế mạnh mẹ này quả thực rất dọa người.

“Hùng, cậu...”

Nghe được tiếng gọi của Kim Trung, Triệu Hùng khôi phục lý trí, liền thu sát khí trên người lại. Nói với Kim Trung: “Trung, chút nữa là ảnh hưởng tới cậu rồi.”

“Cậu nói cái gì vậy chứ, tôi sợ cậu liên lụy tới tôi sao?”

Kim Trung vỗ vỗ vai Triệu Hùng, nói: “Trận đấu này, bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt, chúng ta đi thôi!”

khách sạn Kim Nguyên!

Triệu Hùng cố ý chọn một phòng ba người, để tiện chăm sóc cho con gái Dao Châu và Văn Hải.

Sau khi hai đứa con ngủ, Kim Trung cùng Triệu Hùng ở trong phòng, vừa nói chuyện, vừa uống rượu vang đỏ.

“Hùng, có phải cậu có chuyện lừa tôi hay không?” Kim Trung quay sang Triệu Hùng hỏi.

Triệu Hùng khẽ thở dài một tiếng, nói: Trung! Tha thứ cho tôi, có một số việc không thể nói với cậu. Tôi không muốn nhà họ Kim của cậu tiến vào vòng xoáy luân lý.”

“Chẳng lẽ cậu cho rằng, nhìn cậu như vậy, tôi có thể không quan tâm đ ến sao?” Kim Trung uống một ngụm rượu, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Cậu nói cho tôi biết, vì sao lúc nghe tên Dương Hưng, cậu lại vận động sát khí?”

“Nếu như cậu biết ân oán giữa tôi và Dương Hưng, sẽ không bao giờ... bình tĩnh, như vậy dễ lộ ra sơ hở. Dương Hưng trời sinh tính tình âm hiểm, giả dối, thông minh hơn người, một khi bị anh ta phát hiện, chỉ sợ anh ta sẽ gây bất lợi cho cậu!”

Trong mũi Kim Trung khẽ hừ một tiếng, hỏi: “Hừ! Nếu như Dương Hưng người này thật sự có vấn đề, tôi tuyệt không sẽ không chấp nhận Tiểu Lam gả cho người này. Đây không phải là mắt mắt nhắm mắt mở nhìn Tiểu Lam, nhảy vào hố lửa sao? Không được, tôi phải nhắc nhở chú Dương một chút.”

“Đừng!”

Triệu Hùng nói với Kim Trung: “Trung, chuyện này nói ra rất rắc rối phức tạp, bây giờ tôi còn chưa xác định được thân phận của Chú Dương, lo lắng chú Dương và Dương Hưng là một phe.”

Kim Trung nhíu chặt lông mày, nói: “Hùng, cậu đừng giả ngu với tôi! Chú Dương sao có thể là người xấu được chứ?”

“Tôi chưa nói chú Dương là người xấu, chỉ là còn chưa xác định được thân phận của ông ta. Nếu cậu thật sự muốn biết, trừ phi cậu thề, cậu sẽ không để lộ chuyện này cho bất kỳ ai. Cũng không phải tôi không tin cậu, nhưng chuyện này liên quan đến mạng người.”

Quan hệ của Kim Trung và Triệu Hùng có thể nói là tâm đầu ý hợp.

Nhìn Triệu Hùng muốn anh thề, đủ để có thể thấy được chuyện này trình độ bảo mật của chuyện này.

Nhưng càng như vậy, trái lại càng gợi lên lòng hiếu kỳ của Kim Trung. Anh nhấc tay xin thề nói: “Tôi Kim Trung xin thề, nếu tôi tiết lộ nửa câu, Kim Trung tôi sẽ...”

Chữ “chết”!” còn chưa nói ra miệng, đã bị Triệu Hùng giơ tay ngăn cản miệng của Kim Trung.

“Được rồi! Không nói tới chữ có điềm xấu kia. Giữa chúng ta không cần phải thề độc như vậy, chỉ cần sơ sơ một chút thôi!”

Vì vậy, Triệu Hùng bắt đầu từ nguyên nhân của gia tộc họ Triệu, rồi nói đến ân oán giữa năm gia tộc lớn và Am Cẩu. Với tự mình xác định thân phận “Hoàng Long” của Dương Hưng.

Nghi ngờ Dương Hưng là con nuôi của chú Dương, không biết Dương Hoài An có quan hệ tới chuyện này hay không.

Sau khi Kim Trung nghe Triệu Hùng nói xong, bị kinh ngạc đến ngẩn người.

Thế mới biết, Triệu Hùng lo lắng an nguy của mình là có lý do.

Giữa Triệu Hùng và Dương Hưng, là quan hệ “Kẻ thù không đội trời chung”. Nếu như Dương Hoài an, thật sự có liên quan đến chuyện này, Kim Trung quả thực không cách nào tưởng tượng, Triệu Hùng và Dương Lam nên chung sống với nhau như thế nào?

“Tiểu Lam, biết chuyện này sao?” Kim Trung quay sang hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng lắc đầu, nói: “Tôi âm thầm hỏi Tiểu Lam một cách vòng vèo, chuyện này cô ấy hoàn toàn không biết gì cả. Có thể khẳng định, Tiểu Lam tuyệt đối không phải người của Hoàng Long. Nhưng chú Dương thì không nhất định! Tính tình của ông ta rất khôn khéo, tôi không dám đi hỏi ông ta.”

“Cậu nói đúng! Chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, không thể đánh rắn động cỏ. Tôi đoán cậu không ra tay với Dương Hưng, là muốn lợi dụng anh ta để tới Hoàng Long phải không? Hoặc là tìm hiểu nguồn gốc, âm thầm điều tra lực lượng của Hoàng Long.”

“Không sai!” Triệu Hùng gật đầu, nói: “Hiện nay, có thể khẳng định, ông chủ của Hoàng Long ở ngay thành phố này. Trước đây bọn họ có một thánh đàn, sau này chỗ bí mật đó đã bị phá hủy. Cậu ở thành phố này, nhất định phải cẩn thận. Nhưng mà, tin rằng cậu không tham dự vào việc này, bọn họ cũng sẽ không làm khó dễ anh?”

Kim Trung có thể hiểu được nỗi khổ tâm của Triệu Hùng, vỗ bờ vai của anh, nói: “Yên tâm đi, tôi biết mình nên làm như thế nào?”

“Nào, cạn ly rượu này, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi!”

Hai người giơ ly rượu lên, chợt nghe “Choang!” một tiếng, thủy tinh đụng nhau, tiếng lanh lảnh giòn tan vang lên, Triệu Hùng và Kim Trung đều tự uống ly của mình.

Hai người nhìn nhau cười, tất cả mọi thứ dường như im lặng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK