Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi Sinh đi lên trước, dắt đầu ngón tay Lưu Hải Yến, cười nói: "Hải Yến, gần tới thời gian hôn ước của chúng ta rồi, sao em còn chạy loạn khắp nơi như thế này?"

Lưu Hải Yến bỏ rơi tay của Thi Sinh, khuôn mặt lạnh ngắt nói: "Thi Sinh, em còn chưa có đồng ý gả cho anh đâu đấy."

Thi Sinh nghe vậy nhíu mày, nói: "Hải Yến, hôn nhân của chúng ta là hai bên nhà đã đặt trước. Em sẽ không đổi ý chứ?"

"Em không có nói muốn đổi ý, em chỉ nói là em chưa có đồng ý gả cho anh."

"Em cái này..."

Thi Sinh cau mày, vui mừng hớn hở đến tìm Lưu Hải Yến, không ngờ thái độ của Lưu Hải Yến đối với hắn ta vẫn như vậy, không nóng không lạnh.

Lâm Thanh Thảo thức thời nói: "Hai người trò chuyện, tôi đi ra ngoài đi loanh quanh." Dứt lời, không đợi Lưu Hải Yến trả lời thì cô ta xoay người rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người là Thi Sinh và Lưu Hải Yến. Nghiêm chỉnh mà nói thì Thi Sinh là vị hôn phu của Lưu Hải Yến.

Hôn ước của hai người được đặt ở cuối năm.

Lưu Hải Yến và Thi Sinh cũng chưa gặp mặt nhiều, cô ta cũng không biết vì cái gì mà luôn không ưa Thi Sinh. Về sau, cô ta gặp được Triệu Hùng ở Đà Lạt và Nha Trang, ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta đi tới Hải Phòng.

Để cho Lưu Hải Yến không ngờ tới rằng Thi Sinh thế mà cũng tới Hải Phòng.

Nhà họ Thi là dòng họ giàu có quý tộc đứng hàng đầu trong nước, nếu như Lưu Hải Yến kết hôn với Thi Sinh, hai dòng họ này có thể nói là cường cường liên hợp.

Thi Sinh tuyệt đối có tự tin ở trước mặt phụ nữ, được vô số thiếu nữ xưng là người chồng quốc dân. Bởi vì Thi Sinh chưa từng công bố tin kết hôn ra ngoài.

Thi Sinh cũng rất hài lòng khi Lưu Hải Yến là vợ của hắn ta. Vừa nghe nói Lưu Hải Yến ở Hải Phòng, hắn ta vừa làm mọi chuyện trên tay xong xui thì lập tức đi tới Hải Phòng.

Nhưng mà hắn ta không nghĩ tới là khi vừa tới Hải Phòng, thái độ của Lưu Hải Yến thế mà vẫn lạnh nhạt với hắn ta, chuyện này để cho Thi Sinh có chút không tiếp thu được.

Nhưng mà ngại bối cảnh nhà họ Lưu, Thi Sinh vẫn lựa chọn nhường nhịn, không có tức giận với Lưu Hải Yến.

"Hải Yến, cuối năm thì chúng ta muốn kết hôn. Em không thể cứ giữ thái độ lạnh như băng này với anh được." Thi Sinh sốt ruột nói.

Lưu Hải Yến ngẩng lên gương mặt xinh đẹp nói: "Thi Sinh, em cái này gọi là tự do trước hôn nhân. Mặc dù bố em đã đồng ý nhà họ Thi của anh, nhưng mà trước khi kết hôn, Lưu Hải Yến em vẫn là người tự do. Anh sẽ không muốn quản sự tự do của em chứ?"

"Anh làm sao lại quản sự tự do của em, anh chỉ là nghĩ không rõ tại sao em lại tới địa phương nhỏ như vậy làm gì?" Thi Sinh tò mò hỏi.

Lưu Hải Yến nói: "Em tới núi mẫu tử để cầu nguyện, thuận tiện chơi ở đây một phen. Như thế nào, em ở đâu còn cần phải báo cáo với anh hay sao?"

"Em biết anh không có ý tứ kia." Thi Sinh giải thích.

Đúng lúc này, điện thoại của Lưu Hải Yến kịp thời vang lên..

Thi Sinh liếc mắt nhìn xem hình ảnh trên khóa màn hình điện thoại, là hình ảnh Lưu Hải Yến chụp chung với một người đàn ông.

Lưu Hải Yến nhận điện thoại vừa "Alô" một tiếng thì bị Thi Sinh đoạt điện thoại đi.

Lưu Hải Yến hét to với Thi Sinh: "Thi Sinh, anh muốn làm gì? Tại sao lại cướp điện thoại của tôi?"

Thi Sinh nghe trong điện thoại truyền đến âm thanh của Lưu Vũ Tiến, hắn ta nói: "Lưu Vũ Tiến, tôi là Thi Sinh. Sau đó lại nói với anh sau." Nói xong, hắn ta trực tiếp cúp điện thoại..

Thi Sinh chỉ vào ảnh màn hình khóa là Lưu Hải Yến chụp chung với Triệu Hùng, tức giận hỏi: "Người đàn ông này là ai? Vì sao em lại có ảnh chụp mập mờ thế này với anh ta?"

Lưu Hải Yến đoạt điện thoại di động lại từ trong tay của Thi Sinh, nhìn chằm chằm hắn ta rồi nói: "Anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi."

"Nói, anh ta là ai?" Thi Sinh đưa bàn tay ra nắm chặt cổ tay của Lưu Hải Yến.

Lưu Hải Yến vung tay làm chưởng vỗ tới Thi Sinh, Thi Sinh lách người né tránh, lắc lắc cánh tay của Lưu Hải Yến, còng ở sau lưng.

Lưu Hải Yến thấy Thi Sinh đối đãi cô ta thô lỗ như vậy, giận giữ gầm thét: "Thi Sinh, anh điên rồi, anh dám làm như vậy với tôi. Tôi không xong với anh đâu."

Tiếng thét chói tai của Lưu Hải Yến truyền đến ngoài cửa.

Lâm Thanh Thảo đứng ở cửa nghe được, vội vàng đẩy cửa xông vào.

Nhìn thấy một cánh tay của Lưu Hải Yến bị Thi Sinh giữ ở sau lưng, hành vi của hành người để cho cô ta trợn mắt há mồm, mở miệng nói: "Cậu Thi, cậu làm cái gì vậy?"

"Cút! Ở đây không có chuyện của cô, ra ngoài đi." Thi Sinh tức giận quát Lâm Thanh Thảo quát.

Lâm Thanh Thảo không hề rời đi, cô ta chỉ nghe lời của Lưu Hải Yến mà thôi.

Lưu Hải Yến nói với Lâm Thanh Thảo: "Lâm Thanh Thảo, mau gọi anh tôi tới đây."

"Biết rồi cô chủ." Lâm Thanh Thảo vừa trả lời đã vội vàng bấm số điện thoại Lưu Vũ Tiến.

Thi Sinh thấy Lâm Thanh Thảo định gọi điện thoại cho Lưu Vũ Tiến,

Thi Sinh Kiến Lâm xinh đẹp cho Lưu Vũ Tiến gọi điện thoại, hắn ta hừ một tiếng, buông Lưu Hải Yến ra.

"Chát..."

Lưu Hải Yến xoay tay tát một cái trên mặt Thi Sinh, quất một cái bạt tai rất mạnh.

Trên mặt Thi Sinh hiện ra vẻ khiếp sợ, dường như hắn ta không nghĩ rằng Lưu Hải Yến sẽ ra tay đánh hắn ta.

Lưu Hải Yến là biết võ công, mặc dù thực lực cũng không tính nhất lưu, nhưng ở khoảng cách gần như thế, cô ta vẫn có thể đánh trúng Thi Sinh.

Thực lực của Thi Sinh cao hơn Lưu Hải Yến rất nhiều, hắn ta chỉ là không ngờ rằng cô ta sẽ ra tay đánh hắn ta một bạt tai mà thôi.

"Chát."

Thi Sinh tát trở về Lưu Hải Yến, tát Lưu Hải Yến ngã trên mặt đất.

Trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Lưu Hải Yến lưu lại 5 cái dấu ngón tay vô cùng rõ ràng.

Từ khi cô ta lớn lên, cô ta luôn sống ở trong tiếng vỗ tay và khen ngợi. Ở trong nhà họ Lưu, cô ta được sủng ái như bảo bối vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám đánh cô ta.

Lưu Hải Yến đứng lên, ánh mắt gắt gao trừng Thi Sinh, ánh mắt âm trầm có chút đáng sợ.

Ngay cả Lâm Thanh Thảo đều sợ hãi vì ánh mắt muốn giết người này của Lưu Hải Yến.

"Cô chủ, cô..." Lâm Thanh Thảo bị dọa đến đờ người ra, không biết nên làm như thế nào.

Thi Sinh cũng không có nghĩ đến, dưới sự nóng giận thì hắn ta đã ra tay đánh Lưu Hải Yến, hắn ta vội giải thích: "Hải Yến, anh..."

Ánh mắt Lưu Hải Yến sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Thi Sinh, lạnh giọng nói: "Thi Sinh, tôi sẽ không kết hôn với anh, anh từ bỏ cái ý nghĩ này đi. Lâm Thanh Thảo, chúng ta đi thôi." Dứt lời, cô ta tức giận mang theo Lâm Thanh Thảo rời đi.

"Hải Yến, Hải Yến!"

Thi Sinh đuổi theo, nhưng mà Lưu Hải Yến và Lâm Thanh Thảo càng chạy càng nhanh.

Thi Sinh dừng bước lại, sắc mặt chán nản trở về trong phòng.

Hắn ta mồi một điếu xì gà rồi chau mày, trong đầu tràn đầy hình ảnh Lưu Hải Yến tức giận, ánh mắt lườm vào hắn ta, cùng với tấm hình Lưu Hải Yến đang mập mờ với người đàn ông kia.

Người đàn ông kia mới là kẻ sai, nếu như không phải vì người đàn ông kia, hắn ta làm sao lại giận dỗi với Lưu Hải Yến như thế.

Mười mấy phút sau, Lưu Vũ Tiến vội vàng đi vào Vườn Tây Môn Đình.

Sau khi đi vào biệt thự, anh ta nhìn thấy Thi Sinh đang gục đầu ủ rủ ngồi ở trên ghế sa lon.

Lưu Vũ Tiến đã biết Thi Sinh ra tay đánh em gái Lưu Hải Yến của anh ta từ trong miệng Lâm Thanh Thảo.

Anh ta tức giận thét hỏi Thi Sinh: "Thi Sinh, cậu điên rồi sao, tại sao lại ra tay đánh Hải Yến?"

Thi Sinh ngẩng đầu, trong ánh mắt thoáng qua một tia hối tiếc, nói: "Là Hải Yến ra tay đánh tôi trước."

Lâm Thanh Thảo chỉ nói cho Lưu Vũ Tiến là Thi Sinh ra tay đánh Lưu Hải Yến, nhưng không có nói cho anh ta biết là Lưu Hải Yến ra tay đánh Thi Sinh.

Lưu Vũ Tiến hỏi Thi Sinh: "Hai đứa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao vừa gặp mặt lại đánh nhau như thế?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK