Sau đó anh nhàn rỗi không có việc gì làm, lại cầm lấy danh tác thư pháp của Trương Húc mà anh đấu giá được từ “Buổi đấu giá Quảng Nguyên” của tỉnh Thanh Hóa ra xem.
Triệu Hùng cảm thấy hơi tò mò, rõ ràng anh có thể nhìn thấy có người đang múa kiếm trên bức thư pháp này. Làm sao người khác lại không nhìn thấy chứ.
Triệu Hùng vội vàng dùng điện thoại tìm kiếm người tên “Phỉ Mân” này một chút.
Phỉ Mân: Là một danh tướng thời nhà Đường. Cùng với cuồng thảo của Trương Húc, thơ ca của Lý Bạch, múa kiếm của Phỉ Mân, được mệnh danh là tam tuyệt của thế giới.
Thời nhà Đường có rất nhiều bài thơ khen ngợi Phỉ Mân.
Vương Duy đã từng viết một bài thơ tên là: Bên hông bảo kiếm chạm trổ thất tinh? điêu cung trên tay trăm chiến công. Thấy nói tóm được quân giặc xảo quyệt trong mây, mới biết thiên hạ có tướng quân.
Nói Phỉ Mân là cung kiếm song tuyệt. Từng ngày bắn ba mươi mốt con hổ. (Kỳ thực không phải hổ, mà là một loài động vật giống hổ gọi là beo!)
Thời Đường có một họa sĩ tên là “Ngô Đạo Tử!”
Ngô Đạo Tử cực kỳ kính trọng Phỉ Mân, ông ta đã từng nói với Phỉ Mân: Thầy Trương Húc từng được truyền cảm hứng từ trong dáng múa phóng khoáng và mạnh mẽ của đại nương Công Tôn, sau đó lối viết thảo và bút pháp của ông ấy càng thêm lưu loát, đa dạng, phóng khoáng và tự nhiên. Tôi hy vọng trước khi vẽ tranh có thể thưởng thức điệu múa kiếm tuyệt vời của tướng quân một lần, không biết tướng quân có thể thưởng cho tâm nguyện không?
Lúc này Phỉ Mân đã thể hiện một bộ kiếm pháp cho Ngô Đạo Tử, Ngô Đạo Tử vẽ lại điệu múa kiếm khi đó của Phỉ Mân. Bức tranh này cũng đã trở thành tác phẩm nổi tiếng truyền lại đời sau của Ngô Đạo Tử.
Sau khi Triệu Hùng tìm được những thông tin này trên điện thoại, không khỏi nhướng mày, trong lòng lặng lẽ suy đoán: Lẽ nào, Trương Húc cũng như Ngô Đạo Tử, giấu kiếm pháp của Phỉ Mân trong bức thư pháp “Lạc Ca Hành” này?
Trên thực tế, đã thật sự bị Triệu Hùng đoán trúng rồi!
Chỉ là anh không biết mà thôi.
Điều khiến Triệu Hùng cảm thấy kỳ lạ là tại sao người khác không nhìn ra có người múa kiếm trong bức thư pháp này, mà chỉ có anh mới có thể nhìn thấy?
Thực ra, Trương Húc là bậc thầy thư pháp của thời Đường. Ông ấy giấu kiếm pháp của Phỉ Mân trong bức thư pháp “Lạc Ca Hành” này, chỉ có người thật sự hiểu thư pháp và người thật sự hiểu võ công mới có thể nhìn ra ngụ ý trong thư pháp.
Hai người hỗ trợ cho nhau, thiếu một thứ cũng không được! Cho dù người trong nghề thư pháp bình thường cũng không được, phải có trình độ rất thâm sâu mới được. Mà Triệu Hùng cùng có đủ cả thư pháp và võ công mới có thể nhìn ra có người đang múa kiếm trong thư pháp, chỉ là anh không biết lý do mà thôi.
Tay Triệu Hùng cầm thư pháp, càng nhìn càng cảm thấy có người múa kiếm trong thư pháp.
Anh không cầm lòng nổi, cầm một cây bút trong tay, luyện múa kiếm theo người trong thư pháp.
Triệu Hùng càng luyện càng say mê trong đó, ngay cả vợ Lý Thanh Tịnh tắm rửa xong trở lại, anh vẫn đang luyện múa kiếm nghiêm túc.
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng cầm một cây bút, khua tay múa chân trong phòng như tên tâm thần. Cô đứng bên cạnh nhìn một hồi, lại phát hiện Triệu Hùng đắm chìm trong đó, không phát hiện ra bản thân cô!
Lý Thanh Tịnh vẫn đứng ở cửa hơn nửa tiếng, mà trên thực tế, Triệu Hùng cũng đã luyện múa gần một tiếng rồi.
Lúc này, Lý Thanh Tịnh không nhịn được lên tiếng cắt ngang, cô nói với Triệu Hùng: “Này! Anh nửa đêm không ngủ, ở đó luyện cái gì vậy?”
Triệu Hùng lấy lại tinh thần, vừa thấy trong tay bản thân còn cầm giữa cây bút. Anh lúng túng cười cười, nói với cô vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh càng xem càng cảm thấy có người đang múa kiếm trong bức thư pháp này, không kiềm lòng nổi bèn luyện theo.”
Lý Thanh Tịnh đến gần nhìn một cái, cô không thể nhìn ra chỗ nào. Nói với người chồng Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh sẽ không luyện võ đến điên rồi chứ? Trên này nào có người đang múa kiếm gì, anh vẫn là dán bức thư pháp này lên đàng hoàng đi! Nó là thứ anh bỏ ra hơn một nghìn tỷ đấu giá về, nếu như anh làm hỏng thì chỉ có anh đau lòng.”
Triệu Hùng cũng lo anh sẽ làm hư bức danh tác thư pháp của Trương Húc này, gật đầu nói: “Ngày mai anh treo lên, đến khi chuyển đến Ngã Nguyệt Đàm, lại dán lên tường thật đẹp. Thanh Tịnh, em thật sự không nhìn thấy có người đang múa kiếm trong đây sao?”
“Anh thật sự thần kinh rồi, trên này chỉ là vết đen, người đang múa kiếm đâu. Chỉ là...” Lý Thanh Tịnh kéo âm cuối.
Triệu Hùng kích động hỏi: “Vợ à, chỉ là cái gì?”
Thì nghe Lý Thanh Tịnh nói: “Chỉ là, lối thư pháp chữ thảo của bậc thầy Trương Húc viết thật sự không tệ. Có thể gọi là mây bay nước chảy, không hổ là tác phẩm hiếm có một không hai.”
Triệu Hùng cố ý khoe khoang nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em có thể còn không biết đấy? Sở dĩ lối chữ thảo của vị bậc thầy Trương Húc này viết đẹp như vậy là nhận được cảm hứng từ trong dáng múa của một vị gọi là đại nương Công Tôn. Cho nên, thư pháp mới có thành công lớn.”
“Sao anh biết những chuyện này?”
“Em có thể lên mạng tìm kiếm mà!”
Lý Thanh Tịnh nắm chặt bàn tay trắng như phấn và đấm một cái lên người chồng cô Triệu Hùng, nói một cách hờn dỗi: “Được đó! Thứ anh dùng lên mạng tìm kiếm dạy cho em. Hừ! Thật là học trước khoe sau.”
Triệu Hùng cười đắc ý, nói: “Vợ à! Thật ra những cái này đều có khảo chứng lịch sử. Em cho rằng trên mạng là những thứ tùy tiện viết bậy. Mỗi thời đại đều có quan chép sử, những quan chép sử này đặc biệt phụ trách ghi lại những chuyện xảy ra vào triều đại đương thời. Em biết thi tiên Lý Bạch chứ?”
“Đương nhiên em biết! Em đi học lúc bấy giờ học được thơ Đường, đa số là thơ của Lý Bạch viết đấy.”
“Đúng đó!” Triệu Hùng gật đầu, nói: “Đó là em chị học được trên sách giáo khoa. Kỳ thực, bài thơ của Lý Bạch còn có lối viết thảo của Trương Húc, cùng với múa kiếm của Phỉ Mân, mệnh danh là tam tuyệt của thế giới. Trên một số tài liệu lịch sử nói, ba người là bạn tốt. Thư pháp của Trương Húc là cuồng thảo, rất nhiều người không thưởng thức được, là bởi vì không hiểu thư pháp. Thật ra anh có thể nhìn ra tâm trạng của Trương Húc lúc viết Lạc Ca Hành từ trong bức thư pháp này.”
“Nói em nghe xem, khi đó ông ấy có tâm trạng gì?” Lý Thanh Tịnh tò mò hỏi.
“Hào phóng, mở ra khát vọng! Rất xem trọng tình bạn của bản thân. Nếu anh đoán không lầm, lúc ông ấy viết bức danh tác thư pháp này, Lý Bạch và Phỉ Mân có mặt ngay tại đó.”
Lý Thanh Tịnh là một người thông minh, sau khi cô nghe xong, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, không phải anh nói có thể nhìn thấy người đang múa kiếm trong thư pháp sao?”
“Đúng đó! Sao thế?” Triệu Hùng thấy bộ dạng kích động của người vợ Lý Thanh Tịnh, cảm thấy có chút khó hiểu.
Trên mặt Lý Thanh Tịnh lộ ra niềm vui mừng, hỏi Triệu Hùng: “Chồng à! Anh nói xem, có khi nào lúc bậc thầy Trương Húc viết bức thư pháp này đã biểu đạt kiếm pháp của Phỉ Mân ra bằng cách thức của thư pháp không. Cho nên, anh mới có thể thấy được có người múa kiếm trong thư pháp?”
Triệu Hùng nghe lời vợ Lý Thanh Tịnh nói, miệng kinh ngạc đến không khép lại được.
Anh chỉ nghĩ đến lúc Trương Húc viết bức thư pháp “Lạc Ca Hành!” này rất có thể ở cùng với Lý Bạch còn có Phỉ Mân, nhưng không nghĩ đến người múa kiếm trong thư pháp là Phỉ Mân.
Triệu Hùng kích động hôn một cái mạnh mẽ lên mặt vợ Lý Thanh Tịnh, vui mừng nói: “Vợ, em thật sự là một lời làm thức tỉnh người trong mơ! Nhất định là chuyện như vậy rồi. Rất có khả năng, trong bức danh tác thư pháp này ẩn giấu kiếm pháp vô song của Phỉ Mân.”
Lý Thanh Tịnh thấy Triệu Hùng rất vui vẻ, cười một cái xinh đẹp và giải thích: “Em cũng là từ việc anh nói rằng sở dĩ bậc thầy Trương Húc đã luyện thành danh tác viết chữ thảo là bởi vì nhìn thấy trong dáng múa của đại nương Công Tôn mà nghĩ ra. Còn có Ngô Đạo Tử cũng từng vẽ lại Phỉ Mân múa kiếm. Vậy thì nếu bậc thầy Trương Húc và Phỉ Mân bọn họ ở cùng một chỗ, đương nhiên có khả năng truyền đạt kiếm pháp của ông ta bằng hình thức của thư pháp cho người đời sau. Chỉ là em có chút không hiểu, tại sao người khác không nhìn thấy có người đang múa kiếm trong thư pháp mà hết lần này đến lần khác chỉ có anh có thể nhìn thấy?”
Triệu Hùng cũng nghĩ không ra điểm này, nắm lấy bàn tay mềm mại như mầm lá của người vợ Lý Thanh Tịnh, nói: “Có thể cần cơ duyên chăng! Vừa có lẽ anh có cơ duyên này.”
Lý Thanh Tịnh lắc lắc đầu, hỏi Triệu Hùng: “Triệu Hùng, có phải anh đã luyện qua thư pháp cuồng thảo?”
“Từng luyện qua! Lúc anh còn nhỏ, bố anh ép anh học rất nhiều thứ. Có điều, thư pháp là anh tự nguyện học được. Anh nhớ lúc đó ông cụ kia dạy anh còn tự xưng là chuyên gia thư pháp nữa. Nhưng anh chưa nghe qua tiếng tăm của ông ta, chắc chắn là lừa gạt bố anh.”
“Không đúng! Lúc đó bố anh có rất nhiều tiền rồi, sao có thể mời kiểu thầy giáo không có trình độ dạy anh. Người ông ấy mời nhất định là bậc thầy thư pháp. Chỉ là có vài người, coi thường danh lợi thôi!” Lý Thanh Tịnh phân tích rõ ràng mạch lạc.
Triệu Hùng cau mày nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Vậy cho dù anh biết thư pháp cũng không thể chỉ có một mình anh có thể nhìn ra có người múa kiếm trong thư pháp chứ. Khi đó, lúc đấu giá, nhất định có rất nhiều người trong nghề thư pháp.”
Lý Thanh Tịnh nói: “Bọn họ có lẽ hiểu được thư pháp, nhưng bọn họ chưa hẳn biết võ công! Anh cũng đã nói, thứ có thể ẩn giấu trong bộ thư pháp này là một bộ võ công.”
Triệu Hùng nghe xong hai mắt sáng lên, anh vỗ đầu mình một cái. Kinh ngạc la lên: ”Thanh Tinh! Em là nói chỉ có người hiểu thư pháp và võ công mới có thể nhìn ra con đường trong bức thư pháp này sao?”
“Nhất định là vậy!” Khóe miệng của Lý Thanh Tịnh như chứa nụ cười tình cảm, gật đầu.
Triệu Hùng ôm cô vợ Lý Thanh Tịnh vào trong ngực một cái và trực tiếp hôn cô một cách mạnh mẽ.
“Ừm...”
Lý Thanh Tịnh muốn vùng vẫy, nhưng sao cô lại địch nổi sức lực của Triệu Hùng. Cuối cùng vẫn là đắm chìm trong cái ôm và nụ hôn ngang ngược của Triệu Hùng.
Sau khi hai người tách ra, Lý Thanh Tịnh giận dữ nói với Triệu Hùng: “Em đã giúp anh giải câu đố, anh không nói một tiếng cảm ơn cũng thôi đi! Còn ức hiếp em?”
Triệu Hùng cười khà khà, nói với người vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, đây không phải anh vui mừng sao!”
“Được rồi! Tên nhóc như anh ít được rẻ hời còn khoe mẽ, mau đi tắm đi! Lên giường ngủ sớm chút.”
“Tuân lệnh!”
Triệu Hùng túm một cái trước ngực của vợ Lý Thanh Tịnh rồi chạy đi nhanh như chớp.
Đợi khi Lý Thanh Tịnh kịp phản ứng lại, thằng nhóc Triệu Hùng này đã chạy không thấy bóng dáng rồi.
Lý Thanh Tịnh vừa xấu hổ vừa tức giận, không ngờ Triệu Hùng càng ngày càng càn rỡ với mình!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trái lại cô cảm thấy sống với Triệu Hùng, cuộc sống của hai người càng ngày càng có tình cảm rồi.
Triệu Hùng tắm xong, trên eo quấn một chiếc khăn tắm đi vào trong phòng.
Anh thấy vợ Lý Thanh Tịnh đã tắt đèn, thuận tay mở đèn đầu giường. Hỏi Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, em ngủ chưa?”
“Chưa, làm gì?”
“Anh muốn nói với em một chuyện.”
“Chuyện gì?” Lý Thanh Tịnh xoay người qua.
Triệu Hùng không muốn giấu diếm Lý Thanh Tịnh, anh nói với cô: “Vân Nhã hẹn anh, muốn bảo anh đi gặp cô ta. Còn nói nếu anh không đi, cô ta sẽ đến nhà làm loạn.”
Lý Thanh Tịnh nghe vậy nhíu mày, thản nhiên hỏi Triệu Hùng một câu: “Nhất định anh đã đồng ý rồi đúng không?”
“Đúng!” Triệu Hùng gật đầu.
“Vậy anh còn hỏi em làm gì?” Lý Thanh Tịnh tức đến mức trực tiếp rúc đầu vào trong chăn.
Triệu Hùng vội nhảy lên giường, đợi lúc anh tiến vào trong chăn, lúc này mới phát hiện người vợ Lý Thanh Tịnh đang lén lút rơi nước mắt trong chăn.
Triệu Hùng đưa tay ôm lấy cô vợ an ủi cô: “Thanh Tịnh, anh không muốn lừa em mới nới chuyện này với em, không ngờ sẽ làm em không vui.”