Nông Tuyền chắp tay tự giới thiệu với bốn anh em nhà họ Mã, nói:
“Tôi tên là Nông Tuyền, bài danh bảy mươi mốt Thiên Bảng trên Bảng Võ Thần.”
Bốn anh em nhà họ Mã nghe xong đều chấn động.
Bốn anh em bọn họ đã từng đánh bại vô số cao thủ nhưng chưa bao giờ giao thủ với người của “Thiên Bảng”. Nghe nói Nông Tuyền là cao thủ có bài danh trên Thiên Bảng, bốn người lập tức liếc mắt nhìn nhau, đồng thời chắp tay với anh ta xem như là đáp lễ.
Sau khi mấy người kia đưa mắt nhìn thêm một hồi, bốn anh em nhà họ Mã nhìn thấy Nông Tuyền vẫn cứ đứng sừng sững bất động. Bốn người nhanh chóng chia ra bốn góc tạo thành một hình tứ giác đồng thời tấn công về phía Nông Tuyền.
Mấy người này thực lực đều tương đương nhau, khó trách có thể cùng một lúc xếp hạng bài danh liên tiếp thứ 300, 301, 302, 303 trên Địa Bảng.
Nông Tuyền chính là muốn nhìn xem người nào trong số bọn họ có thực lực yếu nhất, nên ra tay từ chỗ nào.
Nhìn thoáng qua phía dưới, trong lòng anh ta đã có kết luận.
Bốn tên này thực lực đều sàn sàn ngang nhau, mặc kệ là ai thì cũng vậy thôi.
Thân hình anh ta khẽ động, người đã tiến tới bên cạnh của Mã Nhị Trực. Không đợi Mã Nhị Trực kịp có phản ứng, Nông Tuyền đã đến được khu vực phụ cận hắn ta.
Mã Nhị Trực cực kỳ khiếp sợ, không nghĩ tới tốc độ của Nông Tuyền lại nhanh như vậy. Hắn ta trực tiếp vung ra một quyền chuẩn xác nghênh tiếp một quyền của Nông Tuyền. Dưới một kích kia, thân hình Nông Tuyền chẳng qua chỉ có chút lung lay, mà Mã Nhị Trực lại bị thụt lùi tận năm bước. Một chiêu này đôi bên đều xuất ra tám phần nội lực, đối phương chẳng qua chỉ là muốn dò xét thực lực lẫn nhau mà thôi. Mã Đại Lý, Mã Tam Khất và Mã Tứ Cường cùng một lúc tấn công về phía Nông Tuyền.
Bốn người nhanh chóng quần chiến cùng một chỗ.
Sau khi Mã Nhị Trực điều chỉnh lại hô hấp, một lần nữa gia nhập vào đoàn người đang chiến đấu. Bốn người cùng nhau quyền đấm cước đá tung về phía Nông Tuyền, anh ta nhanh chóng dùng tốc độ đánh trả, luân phiên đánh trả lại bốn người kia.
Hơn hai mươi chiêu bất phân thắng bại!
Nông Tuyền thế mới biết được Tàn Kiếm Hồ A thua một chút cũng không oan, bốn người này sau khi hợp thể sức chiến đấu quả thực tăng lên gấp n lần.
Bốn người kia lại là anh em ruột, từ nhỏ đã cùng nhau luyện võ, quan trọng nhất chính là cực kỳ ăn ý. Cho dù là mỗi một hơi thở, mỗi một ánh mắt của đối phương phát ra, ba người còn lại đều có thể ngầm hiểu.
Một hồi ầm ĩ đánh nhau không dứt, âm thanh “Bùm Bùm” vang lên không ngớt trong lỗ tai.
Nháy mắt đã tiếp cận một trăm chiêu, vậy mà còn chưa thể phân được thắng thua.
Triệu Hùng ở dưới đài tập trung tinh thần nhìn lên, thật không nghĩ tới Nông Tuyền trong vòng một trăm chiêu cũng không thể thu thập được bốn người này.
Lúc này bất kể là Nông Tuyền thắng lợi trong cuộc so tài hay là bốn anh em nhà họ Mã giành chiến thắng đã không còn quan trọng nữa. Bởi vì ở trong lòng của anh, bốn anh em nhà họ Mã đã trở thành nhân tuyển có một không hai.
Cao thủ như vậy đừng nói mỗi năm chỉ cấp lương 35 tỷ, cho dù là 70 tỷ hay 95 tỷ cũng đáng giá.
Mặc dù Hồ Dân chỉ là một người dân bình thường nhưng ông ta rõ ràng biết được thực lực của Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A đều vô cùng lợi hại. Mỗi người trong bọn họ đi đối phó với hơn mười người cũng không thành vấn đề. Mắt nhìn thấy bốn anh em nhà họ Mã kia không những đánh bại Tàn Kiếm Hồ A mà còn có thể giằng co với Nông Tuyền lâu như vậy, xem ra chào mời được bốn người này thực sự là không tồi.
“Cậu chủ, cậu có hài lòng về bốn người này hay không?” Hồ Dân hỏi Triệu Hùng.
Biểu cảm của anh cực kỳ cao hứng, gật đầu nói: “Hài lòng! Tương đối hài lòng! Đúng rồi, ông cứ điều chỉnh tiền lương của Tàn Kiếm lên 35 tỷ mỗi năm đi, bốn người kia cũng như vậy, lương khởi điểm dành cho bọn họ cũng là 35 tỷ một năm.”
“Đã rõ!”
Hồ Dân gật nhẹ đầu, ông ta nói công ty còn có việc cho nên bản thân muốn đi trước.
Thời điểm Triệu Hùng một lần nữa nhìn về phía đài tỷ võ thì phía trên đài đã phát sinh biến hóa, chỉ thấy bốn anh em nhà họ Mã đã bắt được tay chân của Nông Tuyền.
Bốn người hợp sức lại muốn ném anh ta xuống dưới đài. Nông Tuyền lại thuận thế lôi kéo cổ tay của Mã Đại Lý, cũng đồng dạng kéo hắn ta rớt xuống lôi đài.
Triệu Hùng không ngờ tới kết quả cuối cùng sẽ là cái dạng này. Anh cao hứng vỗ tay đi về phía Nông Tuyền và Mã Đại Lý, cười nói:
“Đánh hay! Đánh hay lắm!”
“Mã Đại Lý, toàn bộ bốn anh em các người tôi đều nhận, lương của mỗi người một năm đều là 35 tỷ. Nếu như các người tận tâm đi theo bên cạnh của tôi, Triệu Hùng tôi nhất định sẽ không bạc đãi các người.”
Lúc này Mã Nhị Trực, Mã Tam Khất và Mã Tứ Cường cũng đã bước xuống lôi đài.
Mã Đại Lý chắp tay nói với Triệu Hùng: “Cám ơn cậu chủ Triệu!”
Mã Nhị Trực và Mã Tam Khất, Mã Tứ Cường cũng cùng nhau chắp tay nói với anh: “Cám ơn cậu chủ Triệu!”
Triệu Hùng ha ha cười, kéo Tàn Kiếm Hồ A tới, một lần nữa giới thiệu lại với bốn anh em nhà họ Mã. Anh cười nói:
“Về sau tất cả đều là người một nhà. Tối hôm nay tôi sẽ mở tiệc ở lầu khách quý chiêu đãi khách nhân, mời tất cả mọi người đến tham dự.”
Anh sắp xếp cho bốn anh em nhà họ Mã nghỉ lại trong một cái khách sạn, bảo bọn họ chờ biệt thự của anh sửa sang lại xong sẽ dẫn bốn anh em họ và Tàn Kiếm cùng nhau vào ở trong biệt thự.
Nông Tuyền nghe xong cao hứng đến hỏng mất, cũng không phải bởi vì anh ta có thể đổi một căn phòng khác lớn hơn mà là vì có Tàn Kiếm Hồ A và bốn anh em nhà họ Mã ở chung một chỗ, về sau nhất định có thể thường xuyên cùng bọn họ luận bàn võ công.
Triệu Hùng nghe xong những lời của anh ta nói, cảm giác dở khóc dở cười. Cứ theo cái đà này, anh ta có thể tìm được vợ mới lạ đó, ngày nào cũng chỉ biết tìm người khác để đánh nhau.
Buổi tối sau khi về tới nhà, Triệu Hùng có cảm giác bản thân đã uống say đến sáu bảy phần.
Lý Thanh Tịnh vì muốn chiếu cố con gái Tiểu Dao Châu, Thẩm Văn Hải và Tần Tần Linh cho nên cô cũng không có tham gia vào buổi họp mặt tối nay của anh và bọn họ.
Sau khi Triệu Hùng về đến nhà, Lý Thanh Tịnh bắt gặp vẻ mặt cao hứng của anh, chào đón nói: “Trông anh hôm nay dường như thật cao hứng nhỉ? Còn uống nhiều rượu đến như vậy.”
“Ừm! Cao hứng!” Anh nhỏ giọng nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh à, lần này chúng ta nhặt được bảo bối rồi! Bốn người trên Bảng Võ Thần vừa được đưa tới kia mặc dù đơn đả độc đấu không mấy lợi hại, nhưng sau khi bọn họ hợp thể còn có khả năng đánh bại Tàn Kiếm, cho dù là Nông Tuyền cũng có thể đánh ngang tay.”
Cô nghe xong giật mình, cô mới là người cực kỳ hiểu rõ thân thủ của Nông Tuyền.
“Bốn người kia thực sự lợi hại như vậy sao?” Lý Thanh Tịnh hỏi.
“Ừm! Bốn người trong đội ngũ đều vô cùng cao lớn, thân hình mỗi người trong họ đều cao từ 1m9 trở lên. Lần này chúng ta có thêm bốn người bọn họ, bên trên lại tăng thêm một phần bảo đảm an toàn.”
“Bốn người này có thể tin tưởng được không?” Đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, trước hết dựa vào hệ số rủi ro đi đánh giá vấn đề.
“Tin được! Hồ Dân đã điều tra được xuất thân của bọn họ. Bốn người này trước đây vốn là bảo tiêu cho một ông chủ than đá, chỉ là muốn tới thành phố lớn lăn lộn cho nến mới đến chỗ chúng ta ứng tuyển.”
“Vậy thì tốt rồi!” Cô cũng vì việc bên mình có nhiều thêm mấy cái trợ lực mà cực kỳ cao hứng, nói với anh:
“Anh đi xem nhóc Hải một chút đi, nhóc lại đi đánh nhau với người khác nữa rồi. Ngày mai là ngày họp hội phụ huynh, em lo lắng giáo viên sẽ dạy dỗ nó.”
“Lại đi đánh nhau à?” Anh nhíu mày: “Không phải hôm nay nhóc Hải có cuộc thi sao? Làm sao lại đi đánh nhau với người ta được?”
“Hình như là nhóc ra mặt vì một bé gái khác cho nên mới đánh nhau với người ta. Đúng rồi, đối tượng bị nhóc đánh chính là một đám nhóc lưu manh trong xã hội. Chuyện này em nghĩ là nên giao lại cho anh tới xử lý!”
Lý Thanh Tịnh đối với tên nhóc Thẩm Văn Hải này cũng rất đau đầu.
Cô đối với con gái của mình có thể la mắng dạy dỗ, nhưng đối với Thẩm Văn Hải lại không có cách nào để răn dạy. Đứa nhỏ này lại đang ở thời kỳ niên thiếu phản nghịch, nếu cứ giống như lúc trước lần đầu tiên bị mắng đã chạy đi, ra ngoài còn gây thêm chuyện gì khác thì hỏng bét.
“Tần Linh đâu?” Anh hỏi bà xã mình.
“Con bé đang ở trong phòng của Thẩm Văn Hải.” Lý Thanh Tịnh cười nói: “Em phát hiện tên nhóc Thẩm Văn Hải này ngược lại rất hay trò chuyện cùng Tần Linh, lớn lên chỉ sợ sẽ giống như anh, trở thành một hạt giống đa tình...”
“Anh làm gì có đa tình, là rất một lòng một dạ có được không.”
Cô giận dữ nói: “Hừ! Nếu như anh dám không một lòng một dạ, để rồi xem em dùng cách nào để thu thập anh!”
Anh lại không dám tiếp tục cùng bà xã mình bàn chuyện tình cảm, lo sợ cô sẽ lôi chuyện cũ về Vân Nhã và Dương Lam ra nói tiếp. Anh viện cớ đi lên lầu nhìn Thẩm Văn Hải, lòng bàn chân gấp gáp như bôi mỡ, nhanh chóng chuồn mất.
Sau khi Triệu Hùng đi vào phòng của Thẩm Văn Hải, Tần Tần Linh chào hỏi anh:
“Anh họ, anh đã trở về!”
Anh gật nhẹ đầu, nhìn thấy Thẩm Văn Hải bị người khác đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập mới hỏi thăm cậu sự việc là như thế nào. Cậu cũng không có giấu giếm, nói cô bé tên “Tiểu Thảo” kia chính là lớp trưởng, bình thường luôn quan tâm đến hắn.
Sau khi thi thử xong, Tiểu Thảo bị một đám nhóc lưu manh trong xã hội chỉnh đến thảm hại, cậu vì trượng nghĩa đưa mình ra chắn cho nên mới bị đánh thành cái dạng này.
Anh nghe cậu giải thích xong cũng không có trách cứ mà còn vỗ lên bả vai cậu hỏi:
“Cái đám nhóc lưu manh kia, cậu có nhận ra bọn họ không?”
“Nhận ra được, nghe Tiểu Thảo nói bọn họ là những thanh niên lêu lỏng không nghề nghiệp ở khu cao ốc Tam Giang, gọi là cái gì... anh Hỏa Sơn ấy.”
“Anh Hỏa Sơn à?”
Anh nghe đến đây cau mày, nhấc điện thoại lên gọi điện thoại cho Văn Báo.
“Văn Báo, cậu có biết người nào gọi là anh Hỏa Sơn ở khu cao ốc Tam Giang đó không?”
“Chưa từng nghe nói. Sư bá cậu chủ có chuyện gì vậy?”
“À, không có gì. Cậu cứ tiếp tục công việc bận rộn của mình đi.” Tiếp theo anh nhanh chóng gác điện thoại.
Nếu như Văn Báo không biết cái kẻ gọi là “anh Hỏa Sơn” này thì cũng nói lên kẻ này cũng không phải là một nhân vật lợi hại gì.
Cặp mắt Triệu Hùng đảo quanh một vòng, trong lòng có chút so đo tính toán.