"Này, Triệu Hùng! Anh đi ra ngoài uống rượu mà sao không dẫn tôi đi theo?"
Tiếng nói vừa dứt Hà Ngọc Kỳ với đầu tóc ngắn, tinh thần sáng láng đi vào quán rượu.
Khi thấy Kim Trung cũng ở đây, Hà Ngọc Kỳ vui mừng chào hỏi: "Anh Kim Trung."
Kim Trung cười cười, hướng Hà Ngọc Kỳ vẫy vẫy tay, nói: "Ngọc Kỳ, mau tới đây! Chúng tôi chờ cô đây."
Hà Ngọc Kỳ liếc mắt nhìn Trương Tử An, cảm thấy người này phong độ nhanh nhẹn, trên người có khí chất của cậu ấm con nhà giàu. Cô ấy cảm thấy mặt người này rất quen, nhưng mà bây giờ lại không nhớ ra được.
"A, hình như tôi đã gặp qua anh ở đâu đó thì phải?" Hà Ngọc Kỳ nhíu mày, nhìn chằm chằm Trương Tử An rồi hỏi.
Trương Tử An cười nói: "Có thể là do gương mặt của tôi khá là phổ thông."
Kim Trung nói với Hà Ngọc Kỳ: "Ngọc Kỳ, tôi giới thiệu cho cô một chút. Vị này là cậu ấm của nhà họ Trương ở Hà Nội, Trương Tử An. Anh ta thường xuyên lên TV, cô hẳn là thấy qua anh ta ở trên TV."
Trải qua nhắc nhở của Kim Trung, Hà Ngọc Kỳ mới bừng tỉnh đại ngộ, liên tục gật đầu nói: "Đúng đúng đúng. Là tôi đã thấy trên ti vi. Tôi đã nói rồi, sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là anh Trương."
Trương Tử An làm người hiền hoà, cười nói: "Cái gì cậu ấm hay không cậu ấm, đừng văn vẻ như vậy làm gì, cô hẳn là nhỏ tuổi hơn tôi, gọi tôi anh Trương là được."
Hà Ngọc Kỳ miệng nhỏ ngọt ngào kêu lên: "Anh Trương."
Trương Tử An gật đầu một cái, làm ra dấu tay "mời" với Hà Ngọc Kỳ, nói: "Cô Hà, nhanh ngồi đi."
"Anh Trương, tôi đều gọi anh rồi. Anh làm sao còn gọi tôi là cô Hà? Gọi tôi Ngọc Kỳ là được."
"Là lỗi của tôi, chào Ngọc Kỳ."
"Chào anh." Hà Ngọc Kỳ mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hùng.
Cô ấy cố ý không nói chuyện với Triệu Hùng, còn nhìn sang Triệu Hùng tỏ ý là: "Ai bảo anh đi ra ngoài không dẫn theo tôi?"
Triệu Hùng mới lười nhác tính toán với Hà Ngọc Kỳ, anh giả vờ như không thấy, cúi đầu dùng bữa.
Hà Ngọc Kỳ nắm lên bình rượu, rót một ly rượu cho bản thân, rồi nâng ly lên nói với Trương Tử An: "Anh Trương, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, tôi mời anh một ly."
Trương Tử An giật mình kêu lên, đây vẫn là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy phụ nữ uống rượu phóng khoáng như vậy.
"Ngọc Kỳ, cô vẫn nên ăn chút gì đi, chúng ta sẽ uống rượu sau. Bụng rỗng uống rượu cũng không tốt."
"Không có chuyện gì!" Hà Ngọc Kỳ vỗ vỗ bộ ngực, khí phách hào hùng nói: "Rượu Ngũ Lương Dịch là ngũ cốc đã tinh chế, càng uống càng trẻ tuổi."
Trương Tử An nâng ly lên, nhẹ nhàng cụng ly rượu của Hà Ngọc Kỳ, hai người uống một hơi cạn sạch.
Một chén rượu vào trong bụng, tính nghiện rượu của Hà Ngọc Kỳ đã bị câu đi ra.
Bình thường thì Hà Ngọc Kỳ sẽ không uống rượu. Nhưng mà khi cô ấy bị câu ra tính nghiện rượu thì ngay cả chính cô ấy cũng không biết bản thân có thể uống được bao nhiêu.
Hà Ngọc Kỳ lại rót một ly, cười khanh khách rồi nâng ly lên phía Kim Trung nói: "Anh Kim, tôi mời anh một ly. Hoan nghênh anh tới Hải Phòng."
Bộ dạng của Hà Ngọc Kỳ giống như là người chủ nhân đang chiêu đãi các khách nhân vậy, cụng ly với Kim Trung, sau đó hai người lại uống một hơi hết sạch.
Mặc dù Kim Trung biết tửu lượng của Hà Ngọc Kỳ không tệ lắm, nhưng người vừa mới tới, còn chưa kịp ăn gì mà cứ uống như vậy thì rất dễ say rượu.
Đây chính là ba ly rượu Ngũ Lương Dịch lận đó! Đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng gánh không được.
"Ngọc Kỳ, mau ăn ít đồ ăn, đừng uống say." Kim Trung nói.
Hà Ngọc Kỳ gật đầu một cái, cầm đũa lên gặp mấy món ăn bỏ vào trong miệng.
Cô ấy cố ý không có mời rượu Triệu Hùng, Triệu Hùng làm sao không biết chút ý nghĩ này của Hà Ngọc Kỳ.
Trương Tử An thấy Hà Ngọc Kỳ rất có ý tứ, anh ta cũng rất ưa thích tính cách ngay thẳng hào sảng này của cô ấy, cười nói: "Ngọc Kỳ, có vẻ tửu lượng của cô cũng không tệ à?"
"Cũng được! Cũng tạm được." Hà Ngọc Kỳ nở nụ cười xinh đẹp.
Kim Trung cố ý khích trương Tử An: "Anh Trương, anh không phải đã nói khi uống rượu mà không gặp đối thủ thì sẽ uống không tận hứng phải không? Hôm nay để Ngọc Kỳ uống với anh thật tốt một chút."
"Không được! Sao tôi có thể khi dễ một thiếu nữ như vậy, coi như thắng thì cũng thắng mà không vẻ vang gì."
"Anh Trương, anh thế này là không đúng. Chẳng lẽ anh xem thường phụ nữ chúng tôi sao?" Hà Ngọc Kỳ biểu lộ vẻ mặt không phục.
Kim Trung giảng giải: "Ngọc Kỳ, tửu lượng của Trương Tử An rất nổi trong vòng này. Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ khi uống rượu. Tôi và Triệu Hùng đều uống không lại Trương Tử Anh. Hôm nay cô phải uống cùng với anh Trương thật tốt mới được."
"Được chứ." Hà Ngọc Kỳ đồng ý rất sảng khoái, dùng cánh tay đụng nhẹ Triệu Hùng rồi nói: "Này. Sao anh lại không nói chuyện?"
"Lời nói đều bị cô nói hết rồi, cô để tôi nói cái gì nữa?"
"Anh..."
Kim Trung biết hai người Hà Ngọc Kỳ và Triệu Hùng này, cứ gặp mặt là cãi nhau ầm ĩ, sợ hai người lại cãi nhau, anh ta lên tiếng: "Ngọc Kỳ, hôm nay tâm tình của Triệu Hùng không tốt, cô cũng đừng gây chuyện với anh ta."
Hà Ngọc Kỳ trợn tròn xoe đôi mắt, kinh ngạc nói: "Đàn ông cũng có thời điểm buồn bực trong lòng sao? Này, anh không phải là tới tháng chứ?"
"Uống rượu của cô đi." Triệu Hùng tức giận nói.
Hà Ngọc Kỳ thấy ly rượu của Triệu Hùng đã rỗng, chủ động rót rượu cho anh, khuyên nhủ: "Đàn ông các anh có chuyện phiền lòng, không phải luôn ưa thích mượn rượu giải sầu sao? Hơn nữa, bây giờ anh đã có gia đình hạnh phúc, sự nghiệp cũng có thành tựu, còn có chuyện gì mà phiền lòng chứ?"
Triệu Hùng đưa tay gõ một cái trên cái ót của Hà Ngọc Kỳ rồi nói: "Chỉ cô là nói nhiều."
Hải Phòng, nhà họ Vân.
Vân Nhã nhận rất nhiều quà sinh nhật, có thể dùng từ chồng chất như núi để hình dung. Nhưng mà cô ta thích nhất vẫn là món quà mà Lý Thanh Tịnh đưa.
Một cái là tượng figure có hình dạng Vân Nhã, cái khác là tượng figure có hình dạng Lý Thanh Tịnh.
Vân Nhã đặt hai cái tượng figure này ở trên đài trong phòng ngủ. Vốn cho rằng đặt tượng figure hai người vào một chỗ sẽ không hợp lắm. Không ngờ sau khi đặt chung với nhau, thế mà sinh động giống như thật, dáng vẻ như một đôi chị em gái.
Bày mấy cái tạo hình khác biệt, Vân Nhã cầm điện thoại liên tiếp chụp mấy tấm. Tiếp đó, gửi cho Lý Thanh Tịnh rồi nhắn lại: "Thanh Tịnh, tôi rất ưa thích quà sinh nhật của cô."
Lý Thanh Tịnh vừa mới tiễn Hoa Di, đang nghe nhạc dưỡng thai ở trong phòng ngủ, thấy điện thoại di động sáng lên, trên màn hình là mấy tấm hình tượng figure và tin nhắn của Vân Nhã.
Cô gửi cái khuôn mặt cười cho Vân Nhã rồi trả lời: "Ưa thích là được. Vân Nhã, sinh nhật vui vẻ."
"Cảm ơn!" Vân Nhã trả lời.
Vân Nhã lấy tờ giấy nhỏ mà Triệu Hùng tặng ra. Cô ta vốn nghĩ rằng Triệu Hùng đi hai tay trống trơn, không có tặng lễ vật gì, cho nên mới đưa một tờ giấy làm quà sinh nhật.
Vân Nhã xem như bảo bối vậy, mở tờ giấy trên tay ra, chỉ thấy phía trên viết: "Vân Nhã, sinh nhật vui vẻ. Tôi đáp ứng với cô ba chuyện, nhưng mà tôi sẽ không phản bội Thanh Tịnh, cũng sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Thanh Tịnh. Đây chính là quà sinh nhật mà tôi tặng cho cô."
Nhìn thấy nội dung này, Vân Nhã sáng mắt lên. Không ngờ rằng Triệu Hùng lại tặng quà sinh nhật độc đáo như thế.
Môi của cô ta khẽ hôn một cái trên tờ giấy, nở nụ cười thầm thì: "Hừ! Coi như anh còn có chút lương tâm."
Cô ta nằm lì trên giường, vểnh hai chân lên, hai bàn chân trắng như tuyết quơ tới quơ lui, trên mặt mang theo nụ cười ngọt ngào.
Suy nghĩ một lát, Vân Nhã nhắn một tin cho Triệu Hùng.
"Tôi đã nhận được quà sinh nhật của anh. Bây giờ, tôi muốn anh làm giúp tôi chuyện thứ nhất. Anh yên tâm, sẽ không phản bội Thanh Tịnh, cũng sẽ không có lỗi với Thanh Tịnh. Tôi chỉ muốn anh trước mười hai giờ đêm, chạy tới trước cửa nhà họ Vân, chính miệng nói ra câu chúc mừng sinh nhật với tôi."