Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này sợi dây thép trong tay Bảo Châu đã bắn ra xuyên qua bả vai của người tài xế lái xe.

Lái xe hét thảm một tiếng, quay vài vòng trên mặt đất.

Sau khi bò dậy anh ta vội vàng đứng tránh sang một bên.

"Mau nhảy ra!" Tàn Kiếm hô to với Nông Tuyền.

Nông Tuyền mở cửa xe, tung mình nhảy vút ra ngoài.

Tàn Kiếm nhấn ga xe, tháo dây an toàn rồi nhảy ra khỏi xe. Cùng lúc đó Bảo Châu cũng nhảy ra khỏi xe.

Chợt nghe "đùng" một tiếng, hai chiếc xe đã đập mạnh vào nhau.

Nửa phía trước của hai chiếc xe đều bị lún sâu, những mảng vỡ bắn tung tóe khắp mặt đất.

Sau khi Nông Tuyền nhảy xuống xe thì nhìn thấy một người phụ nữ cũng đã nhảy xuống, cậu nhón mũi chân tung mình nhảy vút lên mấy bước đến bên cạnh người phụ nữ.

Bảo Châu vốn dĩ muốn bắt tài xế làm lá chắn nhưng không ngờ Nông Tuyền lại đến nhanh như vậy.

Cô ta đã nắm rõ thông tin của vài người quan trọng xung quanh Hùng Hùng nên ngay lập tức nhận ra Nông Tuyền. Biết rằng cậu là cao thủ thứ 71 của Thiên bảng.

Bảo Châu chỉ là cao thủ của Địa Bảng, làm sao có thể là đối thủ của Nông Tuyền.

Bảo Châu xoay người bỏ chạy, mới chạy chưa được hai mươi mét đã bị Nông Tuyền đuổi kịp.

Tàn Kiếm ở phía sau cũng đã chặn đứng đường lui của Bảo Châu.

Đối mặt với sự tấn công từ hai phía trước sau của Nông Tuyền và Tàn Kiếm Bảo Châu tự biết mình bây giờ lành ít dữ nhiều.

Cô ta lạnh lùng nhìn Nông Tuyền, rồi lại nhìn Tàn Kiếm, giễu cợt hai người: "Hai người đều là đàn ông cao to lại đi đối phó với một cô gái nhỏ như tôi không thấy ngượng à?”

Nông Tuyền không thèm ra tay với phụ nữ, chỉ nhìn thân pháp của cô ta cậu ấy cũng có thể đoán ra người phụ nữ gọi là Bảo Châu này chắc hẳn là cao thủ Địa Bảng. Tàn Kiếm thừa khả năng đối phó với cô ta.

Nông Tuyền nói với Tàn Kiếm: "Tàn Kiếm, giao cho anh đấy!"

Tàn Kiếm gật đầu.

Người phụ nữ này giết Từ Anh Mão, lại thiếu chút nữa chạy thoát. Đối với Tàn Kiếm mà nói thì cậu ta cũng có trách nhiệm do thất trách. Cho nên cậu ta muốn lấy lại chút thể diện.

Trong tay Tàn Kiếm cầm bao kiếm, ôm kiếm vào lòng, nhìn Bảo Châu nói: "Trong mắt tôi không phân biệt đàn ông và phụ nữ, chỉ có đối thủ!"

Giọng Bảo Châu lạnh lùng: "Bớt nói nhảm đi!"

Bảo Châu lao về phía Tàn Kiếm, sợi dây thép trong tay bắn ra, phóng về phía cổ Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm giơ kiếm trong tay lên đỡ, dây thép quấn quanh trên thân kiếm.

Bảo Châu giơ nắm đấm lên đánh về phía Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm lắc mình né, rút kiếm ra khỏi vỏ, chém về phía sau gáy Bảo Châu.

Bảo Châu rút sợi dây thép về, cúi người xuống tránh được một kiếm, bỗng cảm thấy trên đầu chợt lạnh, một lọn tóc đen đã bị chém xuống dưới.

Thanh Đoạn Kiếm của Tàn Kiếm tuy rằng không quý bằng thanh Thừa Ảnh kiếm và thanh Ngư Trường Kiếm của Triệu Hùng nhưng cũng là kiếm quý chất lượng cực kỳ tốt. Nhưng vì là Đoạn Kiếm nên đương nhiên sẽ có chỗ khiếm khuyết.

Bảo Châu không ngờ kiếm pháp của Tàn Kiếm lại sắc bén như vậy, rõ ràng là cô ta đã tránh được nhưng vẫn bị cắt mất một lọn tóc. Điều đó chứng minh thời gian của họ chỉ chênh lệch nhau trong một tích tắc.

Trong lúc các cao thủ quyết đấu tốc độ sẽ quyết định sống hay chết.

Trong lúc thời gian chỉ tính bằng tích tắc Bảo Châu liền lấy chân phải làm trụ, chuyển người ra sau, thân thể nhỏ nhắn quay ra phía sau Tàn Kiếm, nhanh chóng lùi về kéo dãn ra khoảng cách rất xa.

Bảo Châu tự biết đánh không lại nên đã sớm có ý định chạy trốn.

Tàn Kiếm thấy cô ta muốn chạy bèn dồn nội lực vào bao kiếm, bao kiếm bay vút lên, cắm thẳng vào lưng Bảo Châu.

"A!..."

Một tiếng “a” phát ra từ miệng Bảo Châu, thân thể bị chuôi kiếm đánh trúng gục xuống ở cách đó không xa.

Tàn Kiếm chạy tới, cậu ta cũng không lập tức giết chết Bảo Châu, lạnh lùng nhìn người phụ nữ ngã trên đất, lạnh giọng nói: "Cô chạy không thoát được đâu!"

Nông Tuyền thảnh thơi đi tới từ phía sau, nói với Tàn Kiếm: "Tàn Kiếm, tôi đã gọi cho cậu chủ đưa xe tới. Cậu mau giải quyết cô ta đi!"

Tàn Kiếm không đáp lời Nông Tuyền, hỏi Bảo Châu: "Cô là cao thủ thứ 67 của Địa bảng Hắc Bảo Châu đúng không?"

Bảo Châu đứng lên, trong mũi hừ lạnh một tiếng, nói: "Đừng tưởng xếp hạng của anh cao hơn tôi thì tôi sẽ sợ anh.”

"Theo tôi về gặp anh Hùng thì sẽ tha chết cho cô!" Tàn Kiếm  nói.

"Mơ tưởng!"

Bảo Châu thấy mình chạy không thoát liền bắn ra hai sợi tơ thép từ trong hai cái nhẫn.

Tốc độ của sợi dây thép nhanh như điện xẹt, lại rất mảnh, người thường còn chưa thấy rõ vũ khí tấn công họ là gì thì đã mất mạng tại chỗ. Nhưng Tàn Kiếm và Nông Tuyền đều là người luyện võ, ánh mắt đã khác hẳn với người thường từ lâu.

Thấy trong không trung xẹt qua hai tia sáng cây kiếm trong tay Tàn Kiếm giơ lên phía trước chặn trở lại hướng tấn công của dây thép.

Tàn Kiếm tung người nhảy về phía Bảo Châu.

Hai người đánh qua lại hai mươi mấy chiêu, Bảo Châu rõ ràng đã bị đánh xuống thế hạ phong.

Nông Tuyền đứng một bên quan sát cuộc chiến, phòng ngừa người phụ nữ này bỏ chạy.

Chỉ thấy Bảo Châu lại dùng chiêu cũ, bắn ra dây thép phóng về phía Tàn Kiếm.

Tàn Kiếm dùng nửa thanh kiếm đỡ lấy, dây thép bị quấn quanh trên thân kiếm.

Tàn Kiếm thuận thế đẩy thanh Đoạn Kiếm trong tay về phía Bảo Châu.

Cậu ta chỉ định phá hỏng sợi dây thép, nhưng không ngờ Bảo Châu lại không né, kiếm trong tay trượt về phía cái gáy trắng như ngọc của Bảo Châu, những giọt máu nhỏ ra từ chỗ bị kiếm chém qua rơi xuống từng giọt như hạt châu.

"Vì sao cô không né?" Tàn Kiếm vội vàng rút Đoạn Kiếm trong tay về.

Cổ họng Bảo Châu rên rỉ vài tiếng, cô ta muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, “phịch” một tiếng ngã xuống trước mặt Tàn Kiếm.

Triệu Hùng đã nói với Tàn Kiếm phải cố gắng bắt sống được người, cho nên Tàn Kiếm mới không giết "Bảo Châu". Nếu không với công phu của cậu ta thì đã sớm có thể dồn Bảo Châu vào chỗ chết. Cũng không nghĩ tới người phụ nữ này lại chủ động tìm chết.

Nông Tuyền đi đến bên người Tàn Kiếm, vỗ vai cậu ta nói: "Người phụ nữ này đã giết người, giờ cũng coi như là trừng phạt đúng tội."

Tàn Kiếm thở dài một tiếng, nói: "Cô ta chết rồi, manh mối cũng đứt."

"Cậu chủ sẽ không trách tội cậu đâu!" Nông Tuyền an ủi Tàn Kiếm.

Lúc này, tài xế xe taxi đã đi tới từ đàng xa.

Vừa rồi chính mắt ông ta thấy quá trình Tàn Kiếm đánh nhau với sát thủ. Nói với hai người Tàn Kiếm và Nông Tuyền: "Cám ơn hai người anh em! Công phu của hai cậu lợi hại quá."

Tàn Kiếm nhìn người lái xe nói: "May mắn là ông lớn mạng. Nếu không thì người phụ nữ này đã sớm giết người diệt khẩu rồi."

"Nếu không phải tôi dùng tiếng địa phương của Thanh Quan để gạt người phụ nữ này thì chắc cô ta đã ra tay với tôi lâu rồi. Haiz, nhưng xe của tôi bị đâm hỏng rồi, lại thất thoát bao nhiêu tiền công.”

Nông Tuyền toét miệng cười nói: "Không sao! Để cậu chủ nhà tôi nói với công ty các ông, sắp xếp cho ông một cái xe mới.”

"Cậu chủ nhà cậu?"

"Anh ấy là hội trưởng thương hội thành phố Hải Phòng, Triệu Hùng!" Tàn Kiếm giải thích.

Lái xe nghe vậy thì mừng rỡ kinh hô: "Hóa ra các cậu là người của hội trưởng Hùng! Vậy cám ơn hai người anh em, giúp tôi nói tốt vài câu nhé."

Ba người đợi gần bốn mươi phút mới thấy Triệu Hùng tự mình dẫn theo mấy anh em trong Cửu Đường chạy lại đây.

Sau khi xuống xe nhìn thấy thi thể người phụ nữ nằm trên đất anh hơi nhíu mày.

Tàn Kiếm bước tới đón, chắp tay xin lỗi Triệu Hùng: "Anh Hùng, tôi xin lỗi! Tôi vốn định bắt giữ người phụ nữ này, không ngờ cô ta lại chủ động sáp đến gần cây kiếm của tôi. Cho nên, liền…”

Triệu Hùng an ủi Tàn Kiếm: "Chính cô ta muốn tìm cái chết, ai cũng không ngăn cản được! Người phụ nữ này chết rồi thì ít nhất cũng coi như là một đòn phản kích và cảnh cáo cho bọn họ." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK