Sau khi tỉnh lại, Triệu Hùng gửi tin nhắn cho Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh hỏi bọn anh có tình huống bất thường hay không.
Hai người đều hồi phục không thấy dị thường!
Sau khi Triệu Hùng nhận được câu trả lời của Trần Văn Sơn và Trọng Ảnh, không khỏi nhíu mày.
Anh tin tưởng vững chắc Bạch Hồng Liên sẽ không lừa gạt anh!
Kẻ thù chậm chạp không động, đây mới là sự tình sốt ruột nhất. Bởi vì, anh biết rõ có người muốn hại anh, nhưng lại không biết lúc nào đối phương sẽ động thủ?
Nếu như là người có tâm lý tố chất kém, đều sẽ bị loại áp lực này khiến cho tinh thần sụp đổ.
Triệu Hùng tuyệt không cho phép con gái của mình xảy ra chuyện, không sai biệt lắm đem toàn bộ lực lượng ở Hải Phòng đều đã vận dụng.
Cao thủ so chiêu, quá nhiều người ngược lại vô dụng, hơn nữa đánh cỏ động rắn.
Lúc này, liền xem ai có thể trụ lại.
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Hùng thấy là một số điện thoại lạ hoắc, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận.
Triệu Hùng A lô Một tiếng.
Liền nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh của Hà Ngọc Kỳ: “Họ Triệu, anh đang làm gì vậy?”
“Ở nhà!”
“Một mình tôi quá nhàm chán, anh đi cùng có được hay không?”
“Không được!” Triệu Hùng trực tiếp từ chối Hà Ngọc Kỳ.
Hà Ngọc Kỳ dường như đã sớm đoán được Triệu Hùng sẽ nói chuyện như vậy, nói với Triệu Hùng: “Vậy tôi đi tìm anh là được! Anh dẫn tôi đi dạo khắp nơi chút.”
“Không rảnh!” Triệu Hùng trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Ngọc Kỳ nhất định là từ chỗ của Hoa Di lấy được số điện thoại của mình.
Nha đầu này không biết lại muốn làm chuyện gì nữa?
Vốn dĩ Triệu Hùng đang có tâm tình thật tốt, cũng không muốn cùng người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ này gây sự một chỗ.
Hà Ngọc Kỳ thấy Triệu Hùng trực tiếp dập máy điện thoại của mình, thở phì phò tức giận nói: “Tốt cho cái tên Triệu Hùng, dám cúp điện thoại của tôi?”
Cô lại trực tiếp gọi lại cho Triệu Hùng, liền gọi mấy lần, đều biểu hiện không ai nghe.
Hà Ngọc Kỳ gửi tin nhắn cho Triệu Hùng nói: “Anh không nhận điện thoại của tôi, cũng đừng trách tôi quấy rối anh.”
Triệu Hùng liếc mắt nhìn tin nhắn của Hà Ngọc Kỳ, trực tiếp ném di động tới trên giường. Anh mới không thèm để ý cái người phụ nữ điên này. Nếu không phải xem ở trên mặt mũi của thầy Toàn, anh sớm bảo Hoa Di đem Hà Ngọc Kỳ đuổi về tỉnh Thanh Hoá.
Sau khi đứng lên, Triệu Hùng thấy trong nồi còn còn lại chút cháo sáng sớm. Chính anh cắt vài miếng lạp xưởng đặt lên một chút, lại lột hai quả trứng muối, đối phó ăn một bữa cơm trưa.
Triệu Hùng thấy thời gian đi đón con gái còn kịp, lại ở trong nhà bắt đầu khoanh chân đả tọa luyện công.
Không sai biệt lắm luyện hai giờ, sau khi Triệu Hùng tỉnh lại, cảm giác thần nhẹ khí sảng, cùng lúc không đả tọa có khác biệt quá nhiều.
Không thể không nói, kĩ thuật luyện khí đả toạ mà lão tổ tông lưu truyền xuống, vẫn là rất hữu dụng. Mặc dù không thể giống trong tiểu thuyết võ hiệp viết là trường sinh bất lão, vũ hóa phi thăng, khoa trương như vậy, đối với thân thể tôi luyện thực sự có lợi ích to lớn.
Thấy không sai biệt đã đến thời gian đón con gái, Triệu Hùng lái xe thẳng đến nhà trẻ.
Anh đã bố trí thiên la địa võng, chỉ chờ kẻ thù đến mắc câu rồi!
Trọng Ảnh và Nông Tuyền vì một tổ, ẩn thân ở chỗ tối.
Trần Văn Sơn ở trong vườn trẻ bảo hộ Dao Châu.
Ông cụ Khổng trong bóng tối tùy thời bảo hộ, đến cả Triệu Hùng cũng không biết ông lão này đang ở đâu, chớ nói chi là đối thủ.
Sau khi đi vào nhà trả, Triệu Hùng chuẩn bị xuống xe hít thở không khí, hút điếu thuốc.
Mới vừa hút được một nửa, liền nghe bên tai vang lên âm thanh của Hà Ngọc Kỳ.
“Họ Triệu, hoá ra ngoài trừ việc làm tài xế cho tôi, liền ngày ngày ở nhà chăm con gái sao?”
Triệu Hùng quay đầu nhìn Hà Ngọc Kỳ, nhíu mày nói: “Tại sao lại là cô?”
“Hừ! Chị Di nói anh mỗi ngày đều sẽ đến nhà trẻ đón con gái, tôi liền đến tìm anh đi.” Hà Ngọc Kỳ đi đến bên cạnh Triệu Hùng, đưa tay vỗ một cái vào bả vai của Triệu Hùng, nói: “Muốn nói rằng người như anh đâu, công phu so với tôi tốt một chút, còn có một người vợ như hoa như ngọc, tôi còn tưởng rằng anh có bao nhiêu lợi hại đâu. Không nghĩ tới anh ngày ngày ở nhà chăm bé con? Loại đàn ông như anh thực sự là rất ít gặp. Không phải là anh dựa vào vợ để sống, ăn bám đấy chứ?”
“Ăn bám cũng là một loại bản sự! Làm sao, cô ghen ghét sao?” Triệu Hùng hỏi ngược lại Hà Ngọc Kỳ.
“Nha! Da mặt của anh đúng là dày. Đem ăn bám nói đến đường hoàng như thế cũng là không có người nào.”
Hà Ngọc Kỳ rất thích tranh cãi cùng người khác, đặc biệt là cùng Triệu Hùng xảy ra tranh chấp, khiến cô ta cảm thấy rất thích thú, không thoát ra được.
Triệu Hùng là thực sự chịu đủ người phụ nữ Hà Ngọc Kỳ này.
Từ phòng khám Hoa Di xa như vậy chạy tới, xem bộ dáng là chuyên môn đi tìm anh để cãi nhau.
Anh nào có tâm tư cãi nhau cùng Hà Ngọc Kỳ, kẻ thù bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đối với ra tay con gái của anh.
Triệu Hùng không kiên nhẫn nói với Hà Ngọc Kỳ nói: “Cô Kỳ, hôm nay tôi không tâm tình cãi nhau cùng cô, cô cách tôi xa một chút có được hay không?”
“Không được đó!” Hà Ngọc Kỳ vừa có cười xấu xa nói: “Tôi hôm nay rất có tâm tình cãi nhau với anh. Ai bảo anh vẫn luôn không nhận điện thoại của tôi chứ.”
“Mẹ kiếp! Cô cũng không phải người gì của tôi, tại sao tôi phải nhận điện thoại của cô?”
Hà Ngọc Kỳ chỉ vào Triệu Hùng mắng: “Anh là cái đồ tiện nhân không có lương tâm, đồ vật cha tôi làm cho anh, không có công lao cũng cũng có khổ lao. Tôi là con gái của cha tôi, anh không coi tôi là khách quý thì cũng thôi đi, đến cả thời gian giúp tôi đi dạo phố cũng không có. Anh không cảm thấy mình rất quá đáng sao?”
“Xin nhờ, cô nói thật giống như một ngày của tôi rất nhẹ nhàng?”
“Chẳng lẽ anh không nhẹ nhàng sao? Anh là một cái vú em toàn chứ, ngoại trừ đón bé con tan học, ở nhà nấu cơm, còn có thể bận bịu cái gì?”
“Tôi…”
Triệu Hùng vừa định nói chuyện, liền bị Hà Ngọc Kỳ cắt đứt.
“Ai cái gì mà anh? Anh chính là nhìn tôi không vừa mắt, thấy tôi phiền phức!”
“Đúng! Tôi chính là thấy cô phiền phức!” Triệu Hùng nói thẳng.
Hà Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng, nói: “Anh đã cảm thấy tôi phiền như vậy, tôi sẽ càng phải ở gần anh! Hôm nay tôi sẽ không đi, ban đêm sẽ đi theo anh về nhà anh!”
“Cô cũng quá vô lại rồi!”
Hà Ngọc Kỳ ngẩng cao đầu đắc ý cười nói: “Vợ của anh kia cũng không tệ lắm. Đến lúc đó, tôi sẽ giữ gìn mối quan hệ tốt với vợ anh.”
Triệu Hùng thật sự không có cách nào với Hà Ngọc Kỳ, nha đầu này so với da mặt của anh còn dày hơn. Thật sự là đánh cũng đánh không được, mắng lại mắng không xong.
Bên trên một chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, tên đồ tể vẫn luôn quan sát đến tình huống xung quanh trường học. Anh ta cầm điện thoại di động lên gọi cho Phó Lê hỏi: “Phó Lê, người phụ nữ kia cùng Triệu Hùng cãi lộn, là ai?”
“Tôi cũng không biết!Nhưng mà, Triệu Hùng giống như cùng người phụ nữ kia không hợp nhay, bọn anh cãi lộn ngược lại có lợi cho chúng tôi hành động. Đồ tể, anh phải cẩn thận Trần Văn Sơn, người này là cao thủ xếp thứ chín ở Thiên Bản. Về phần, cái kia Nông Tuyền cũng không cần sầu lo, anh ta không phải đối thủ của chúng tôi.”
Đồ tể có ảnh chụp của Trần Văn Sơn, anh ta xếp ở trong vòng năm mươi người đứng đầu ở Thiên Bảng. Nhưng xếp hạng của năm mươi người đứng đầu, cùng mười hạng đầu có khái niệm khác nhau rất lớn.
Lấy lá diệp phi đao, tai nghe gió lay cỏ động! Cũng không phải đùa giỡn.
Đồ tể nới với Phó Lê “Trước mắt, tôi không có phát hiện có tình huống đặc thù. Nếu như trước khi đứa bé con gái tan học, không có tình trạng khác, trước hết anh đi lên gây ra hỗn loạn, tôi sẽ thừa dịp ra tay cướp lấy đứa trẻ!”
“Tốt! Tôi đã phái người ở phụ cận gần đây dò xét. Lần này chúng tôi chắc chắn phải cướp nhẫn đến tay, đến lúc đó, ông chủ nhất định sẽ khen thưởng chúng ta!”