Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quản gia mặc dù nghe lệnh của Trác Kỳ, nhưng thực tế là nghe lệnh của nhà họ Lưu.

Nhìn thấy Trác Kỳ có ý muốn giết Ngân Châu, anh ta vội vàng báo cáo với Trác Kỳ: “Anh Kỳ, chuyện của Ngân Châu hãy để xử lý sau. Đám người của điền gia Oa Tử, lại kéo một trăm chiếc quan tài gỗ đến, đây rõ ràng là muốn gây chuyện!”

“Cái gì?” Trác Kỳ sửng sốt, như đã quên chuyện đó. 

Kể từ khi bắt Kim Châu, nhà họ Lưu không hề yên ổn. Lần trước, không chỉ dùng axit sunfuric làm bong da tay, mà còn xảy ra một vụ nổ.

May mắn, nó không nổ trước cửa nhà họ Lưu, nếu không không chỉ nhà họ Lưu mà cả những người vô tội cũng bị liên lụy.

Lần này lại chuyển đến hàng trăm chiếc quan tài, đây có phải là muốn tiêu diệt hết nhà họ Lưu không? Nếu như lại có thêm một sự náo loạn nữa, anh ta chắc chắn sẽ bị chủ nhà họ Lưu trách phạt.

Nghĩ đến đây, Trác Kỳ không dám chậm trễ, hắn trừng mắt nhìn Ngân Châu, tức giận nói: “Lúc khác sẽ tính sổ với cô!”

Sau đó, anh ta nói với một vệ sĩ: “Mặc quần áo cho cô ta! Nếu anh dám làm bừa với cô ta, khi trở lại tôi sẽ chặt anh ra cho chó gặm.”

Người vệ sĩ vâng vâng dạ dạ nghe lời, sợ đến hồn vía trên mây.

Trác Kỳ vừa định bước xuống giường, trước mắt tối sầm lại, hiện ra mấy người rồi ngã nhào xuống.

Đều là do nội lực mới bị hút đi quá nhiều.

Trác Kỳ cố hết sức ổn định lại nội lực, ra lệnh cho người quản gia: “Các người ra ngoài trước đi, tôi sẽ ra sau!”

Sau khi mặc quần áo xong, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Ngoài cửa nhà họ Lưu.

Đám vệ sĩ vây quanh trăm quan tài, có chút sợ hãi.

Lần trước, chuyện vụ nổ, đã tạo ra ám ảnh nhất định trong lòng của bọn họ.

Trần Hoàng Vương dẫn theo đám vệ sĩ, không dễ dàng tiến lên phía trước, sợ sẽ giống như lần trước, có thuốc nổ.

Đúng lúc này, một số cỗ quan tài đột nhiên chuyển động.

Những chiếc quan tài có thể di chuyển này, di chuyển một cách đặc biệt có quy luật.

Nửa đêm, trước cửa có một trăm cỗ quan tài sơn màu đỏ rực, hơn 20 cỗ quan tài biết chuyển động, khiến đám người Trần Hoàng Vương sợ đến hồn bay phách lạc.

Một số người nhát gan, liền hô lên: “Có ma!”

Trần Hoàng Vương quay đầu trừng mắt nhìn người nói, tức giận hét lên: “Anh kêu ma quỷ cái gì? Trên thế giới này, nơi nào có ma quỷ.”

Trần Hoàng Vương là một người thô bạo và không bao giờ tin vào chuyện ma quỷ thần thánh.

Anh ta thấy những chiếc quan tài đang chuyển động ngày càng nhanh hơn, có vẻ muốn va vào anh.

Trần Hoàng Vương trợn to hai mắt, tức giận nói: “Tôi muốn xem xem, rốt cuộc các người là ma thật hay là ma giả?” Anh ta nắm tay lắc lắc, chuẩn bị đánh cái quan tài đầu tiên.

Thì nghe thấy một tiếng “bụp!”, nắp quan tài tự động bật ra, đập thẳng vào Trần Hoàng Vương.

Trần Hoàng Vương đấm vào chiếc quan tài, một tiếng “răng rắc” vỡ tan phát ra, nắp quan tài bay lên bị Trần Hoàng Vương đánh vỡ nát tứ tung.

Chỉ nhìn thấy một cương thi mặc trang phục nhà Thanh nhảy ra khỏi quan tài.

“Thật sự có ma kìa!” Một số vệ sĩ nhát gan, sợ đến cong người bỏ chạy, chỉ hận bố mẹ tại sao sinh ra mình chỉ có hai chân.

Tất nhiên, những “cương thi” này đều là người của “Phong Nam đường” giả dạng.

Trần Hoàng Vương hét gọi đám vệ sĩ nhà họ Lưu: “Đừng chạy! Đừng chạy! Ông nội nó, cái lũ hèn nhát nhà các anh.”

Thấy hơn một nửa những người bên cạnh đều bỏ chạy, chỉ còn bảy tám người xung quanh.

Trần Hoàng Vương trực tiếp xông tới “cương thi” nhảy ra khỏi quan tài, không hề sợ hãi, thản nhiên nói: “Cho dù ngươi có là ma, tôi cũng muốn xem là người lợi hại, hay là ma lợi hại hơn!”

Người đầu tiên nhảy ra khỏi quan tài, chính là ông chủ Thạch.

Công lực của ông chủ Thạch không bằng Trần Hoàng Vương, ông ấy không phải người trong bảng võ thần, chỉ là một ẩn khách.

Cái gọi là “ẩn khách”, để chỉ những cao thủ ẩn sĩ trong dân gian không thèm quan tâm tới “võ thần đường”. Nếu như xếp phân theo thực lực, ông chủ Thạch có lẽ đứng khoảng thứ năm mươi trong “thiên bảng”.

Sau hơn hai mươi chiêu, rõ ràng ông chủ Thạch đang gặp bất lợi.

Nghe thấy vô số những tiếng “răng rắc!”, “răng rắc!”, trong những chiếc quan tài có thể chuyển động, những cương thi lần lượt phá vỡ quan tài mà nhảy ra.

Ý tưởng để ông chủ Thạch và những người khác cải trang thành cương thi, là của Mã Thời Sinh.

Ông ta biết người của Điền gia Oa Tử và nhà họ Lưu có mâu thuẫn. Vào ngày đầu tiên, liền cho bọn họ khiêng một chiếc quan tài sơn màu đỏ đến trước cửa nhà họ Lưu, để đòi công lý cho những người dân đã chết của Điền gia Oa Tử.

Ngày thứ hai, lại đặt axi và thuốc nổ vào trong quan tài.

Ngày tiếp theo, kéo đến đây gần trăm chiếc quan tài, để người của “Phong Nam đường” ẩn nấp bên trong.

Một là, mấy ngày nay, những người nhà họ Lưu đều bị “quan tài” làm cho phải lăn qua lăn lại, thứ hai là, vào nửa đêm, từ trong quan tài đột nhiên có những cương thi mặc áo nhà Thanh chui ra, người bình thường ai có thể chịu được đả kích này.

Có thể nói, Mã Thời Sinh là một cao thủ trong việc đánh vào tâm lý. Nó không chỉ có thể che giấu thân phận của “Phong Nam đường”, mà còn có thể đe dọa răn đe người nhà họ Lưu.

Sau khi có thêm vài cương thi chui ra khỏi quan tài, bốn hoặc năm cương thi phối hợp với ông chủ Thạch cùng nhau bao vây Trần Hoàng Vương.

Một mình ông chủ Thạch, Trần Hoàng có thể đối phó, nhưng một lát lại nhảy đến 4 người, ưu thế của anh ta biến mất. Tình hình đảo ngược ngay lập tức, làm cho Trần Hoàng Vương bị xuống thế.

Cũng may cho Trần Hoàng Vương là đã luyện võ công “Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam”. Chịu đựng vài lần, căn bản không có chuyện gì. Chỉ cần không bị đụng phải cửa đậy, tính mạng của anh ta cũng không có gì đáng ngại.

Trần Hoàng Vương vừa đối phó với sự bao vây của mấy người ông chủ Thạch, vừa hét gọi mấy tên vệ sĩ nhà họ Lưu ở phía sau: “Còn đứng đó làm gì? Lên đi! Đây là người, không phải ma!”

Mặc dù Trần Hoàng Vương chưa từng nhìn thấy ma, nhưng chẳng có ma nào biết sử dụng “nội lực”. Đây rõ ràng là cao thủ võ công giả dạng thành cương thi.

Mây người vệ sĩ nhà họ Lưu nào có tin, may mà có một tên chỉ vào cái bóng dưới đất nói: “Ma không có bóng, những người này có bòng. Bọn họ không phải là ma! Lên đi.”

Đúng lúc đó, người trong những chiếc quan tài chuyển động cũng đua nhau phá vỡ quan tài xông ra.

Hai mươi mấy người trong bộ dạng cương thi, cùng nhảy ra từ quan tài.

Cảnh tượng này thực sự gây sốc!

Đều có bóng trên mặt đất, nhưng vẫn gây ra sang chấn tâm lý cho những người vệ sĩ nhà họ Lưu.

Không đợi vệ sĩ nhà họ Lưu chạy tới, người của “Phong Nam đường” đã lap tới trước.

Rất nhanh, Trần Hoàng Vương và những người vệ sĩ còn lại đã hoàn toàn bị đánh bại.

Lúc đó, trong ngoài nhà họ Lưu đều không ngừng vang lên tiếng đánh nhau.

Nhìn thấy vệ sĩ ở trong nhà họ Lưu đã đi hết, Lưu Hải Yến mở cửa, ra hiệu cho Trần Văn Sơn và Tô Linh Nguyệt có thể hành động.

Tô Linh Nguyệt đem Trần Văn Sơn, tử phòng chuồn ra ngoài, hai người dưới sự bao trùm của màn đêm, nhanh chóng đến “nhà giam phía Bắc”.

Tô Linh Nguyệt và Trần Văn Sơn vốn dĩ đều đứng trong top mười thiên bảng, hơn nữa bởi vì đám vệ sĩ nhà họ Lưu đều đã đi đối phó với người của “Phong Nam đường”, cho nên hai người căn bản không bị cản trở gì.

Tới “nhà giam phía Bắc”, Trần Văn Sơn nhìn thấy chỉ có bốn vệ sĩ đang canh gác ở cửa.

Anh ta gật đầu với Tô Linh Nguyệt, ý muốn cô ấy giúp mình trông chừng.

Lúc đó, Trần Văn Sơn cũng không sợ bị bại lộ thân phận nữa, anh ta lấy từ trong túi ra bốn con dao bay lá liễu.

Chỉ thấy Trần Văn Sơn hất cổ tay, bốn con dao bay lá liễu lóe sáng nhanh chóng tấn công vệ sĩ đang đứng canh ở cửa nhà giam.

Bốn người bọn họ chỉ là những cao thủ nhân bảng, đối mặt với cao thủ top mười thiên bảng như Trần Văn Sơn, tất nhiên không địch lại được. Lần lượt bị tiêu đâm trúng, ngã xuống trong cũng máu.

Tô Linh Nguyệt nói nhỏ với Trần Văn Sơn: “Anh nhanh giải cứu Kim Châu đi, tôi sẽ canh gác cho anh!”

Trần Văn Sơn gật đầu, nhanh chóng từ chỗ ẩn nấp, chạy tới “nhà giam phía Bắc”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK