Triệu Hùng nhìn thấy, đều là người quen biết đã lâu. Ngoài Phó Lê ra, hai người khác một người là người đẹp Bạch Hồng Liên vừa được điều nhiệm tới, một người là Robert đã bị giáng chức xuống phó phòng.
Phó Lê cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đối với việc Triệu Hùng có mặt ở đây. Còn Nông Tuyền, cậu ấy chỉ liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục ăn hoa quả của mình.
Tuy rằng năng lực của Nông Tuyền được xếp ở Địa bảng, nhưng đến cả Trần Văn Sơn đứng thứ chín ở Thiên bảng cũng không ăn được mấy đấm của cậu ấy. Cho nên Nông Tuyền căn bản không để mấy cao thủ bình thường của Thiên bảng vào mắt.
Sau khi Phó Lê tiến vào. Cô ta cảm nhận được hơi thở nguy hiểm trên người Nông Tuyền. Lập tức rời mắt sang Lý Thanh Tịnh và bà cụ Đào.
"Chao ôi! Tổng giám đốc Thanh Tịnh cũng ở đây. Chào bà cụ Đào!" Phó Lê chào hỏi Lý Thanh Tịnh một câu, sau đó lập tức ân cần hỏi thăm bà cụ Đào.
Bà cụ Đào nhìn chằm chằm Phó Lê, lạnh giọng nói: "Thế nào, tập đoàn Thiên vương các người còn ngại hãm hại nhà họ Đào chúng tôi chưa đủ à? Thế mà dám tới cửa khoe khoang nữa."
"Bà cụ Đào, lời này của bà không đúng rồi. Việc buôn bán luôn luôn có tính mạo hiểm phiêu lưu. Thế giới này nào có chuyện ngồi an nhàn mà kiếm tiền được. Công trình của nhà họ Đào các người vừa xây dựng xong, xảy ra chuyện không phải sẽ đổ xuống đầu tập đoàn Thiên Vương chúng tôi à. Lại nói chuyện này chúng tôi đã ủy thác cho luật sư rồi, tôi tin tưởng tòa án sẽ đưa ra phán xét công bằng."
Bà cụ Đào "hừ" một tiếng rồi không nói gì nữa.
Lý Thanh Tịnh lo lắng bà cụ Đào tức giận quá mức, ảnh hưởng đến sức khỏe. Cô bèn nói với Phó Lê: "Cô Phó Lê, nhà họ Đào chúng tôi đã muốn kết thúc việc hợp tác với tập đoàn Thiên Vương, cô đến nhà họ Đào có mục đích gì?"
"A, là thế này! Tôi nghe nói ngày mai là ngày làm lễ mừng thọ tám mươi tuổi cho bà cụ Đào. Chúng ta không thể tiếp tục mua bán nhưng tình nghĩa vẫn còn! Tôi để người chuẩn bị một phần quà cho bà cụ, mong bà vui lòng nhận cho."
Triệu Hùng đã sớm nhận ra Robert cầm một cái "tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite"!
Tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite mang ý nghĩa trăm lộc và là món quà tốt.
Triệu Hùng xuất thân từ gia đình giàu có, đương nhiên liếc mắt một cái là nhìn ra khối ngọc này không phải vật thường. Tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite này cũng không phải là hàng nhái trên thị trường, ít nhất phải hơn bảy mươi tỷ. Chỉ là không rõ, Phó Lê cố ý tới cửa tặng một cái tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite là có ý gì.
Bà cụ Đào cũng nhìn ra khối "tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite", giá thấp nhất phải mấy chục tỷ. Tuy nhiên, bà ta cũng không muốn nhận quà của tập đoàn Thiên Vương.
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn Triệu Hùng một cái, ý muốn hỏi anh rốt cuộc có nhận phần quà này không?
Triệu Hùng gật đầu, lúc này Lý Thanh Tịnh mới mở miệng nói: "Nếu cô Phó đã có tâm như vậy, nhà họ Đào tôi sẽ không khách khí."
"Nên như vậy, nên như vậy! Ngày mai nhà họ Đào mừng thọ, chúng tôi sẽ tự mình tới chúc mừng bà cụ. Robert, đưa quà cho cô Thanh Tịnh."
Robert tiến lên, kính cẩn đưa tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite trong tay cho Lý Thanh Tịnh.
Sau khi nhận quà, Lý Thanh Tịnh thuận tay đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng cẩn thận quan sát một phen, thấy vật này không có gì khách thường mới để lên bàn.
Phó Lê cười hỏi Lý Thanh Tịnh: "Tổng giám đốc Thanh Tịnh, nghe nói sau này cô sẽ quản lý nhà họ Đào?"
"Đúng vậy." Lý Thanh Tịnh gật đầu.
Phó Lê cười quyến rũ, vẻ quyến rũ không chút che dấu, nói: "Lần này chúng ta hợp tác thất bại, có chút tiếc nuối nho nhỏ. Hy vọng lần sau chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác. Nếu đã tặng quà rồi, chúng tôi sẽ rời đi trước. "
Lý Thanh Tịnh không thích người của tập đoàn Thiên Vương, cô ước gì ba người Phó Lê nhanh nhanh rời đi, nghe nói vậy mới trả lời bằng thái độ đạm mạc: "Đi thong thả, không tiễn!"
Ngay tại khi ba người Phó Lê quay người rời đi, Triệu Hùng tinh mắt nhìn thấy Bạch Hồng Liên cho mình một ám hiệu muốn gặp mặt, địa điểm là cầu Giang Hà nổi tiếng thành phố Hải Phòng, thời gian là mười giờ tối!
Thành phố Hải Phòng sở dĩ có tên là "Hải phòng" là bởi vì nội thành chia làm hai phần, Hải Nam và Hải Bắc. Trong đó có một công trình kiến trúc rất nổi danh là "cầu Giang Hà", cầu Giang Hà có một con rùa Trấn Giang rất nổi bật.
Lúc Bạch Hồng Liên làm động tác "rùa" và ra dấu mười. Triệu Hùng lập tức đoán được, anh ho nhẹ một tiếng, ý tứ là chính mình hiểu được.
Trong lòng Triệu Hùng cảm thấy đặc biệt kỳ quái, Bạch Hồng Liên ra dấu cho mình, muốn gặp mình để làm cái gì?
Bạch Hồng Liên là người của tập đoàn Thiên Vương, trong lòng Triệu Hùng rất phản cảm với người của tập đoàn Thiên Vương. Chỉ là sau vài lần tiếp xúc, thái độ của Bạch Hồng Liên đối với anh rất khác lạ. Cho nên, Triệu Hùng tính toán sẽ đi gặp Bạch Hồng Liên.
Sau khi Phó Lê dẫn Bạch Hồng Liên và Robert rời đi, Triệu Hùng mới hỏi bà cụ Đào nên đặt khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite này ở chỗ nào.
Khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeitei này tuy quý giá nhưng bởi vì do tập đoàn Thiên Vương tặng, bà cụ cũng không thích, cho nên cứ để ở phòng khách đi!
Triệu Hùng cũng không nói chuyện Bạch Hồng Liên hẹn gặp mình cho vợ Lý Thanh Tịnh biết, sau khi ăn xong cơm chiều ở nhà họ Đào, một nhà ba người dẫn theo Nông Tuyền về nhà.
Buổi tối, Triệu Hùng lấy cớ nói phải luyện võ sớm, vừa qua chín rưỡi là anh một mình lái xe ra cửa.
Buổi tối, đèn đuốc trên cầu Giang Hà sáng trưng, tám giờ mỗi tối, ở đây còn biểu diễn nghệ thuật nước. Chính là dùng ánh đèn thay đổi màu sắc, để nước trút xuống tạo thành hình dạng nhất định. Là nơi nổi tiếng trên mạng ở cây cầu.
Màn nước bỉ biểu diễn có một giờ, chín là là kết thúc. Lúc Triệu Hùng đến, không còn mấy người ở cầu Giang Hà nữa.
Anh dừng xe ở bên đường dưới chân cầu, mở đèn xe ra, sau đó xuống xe châm một điếu thuốc.
Khoảng chín giờ năm mươi, một chiếc xe Ferrari dừng lại bên cạnh chiếc xe Mercedes Benz G của Triệu Hùng.
Cửa xe mở ra, một chiếc đùi thon dài đập vào mắt Triệu Hùng.
Triệu Hùng nhìn chằm chằm Bạch Hồng Liên xuống xe, thấy đôi chân dài của Bạch Hồng Liên được đôi tất chân bao lại, quả nhiên là xinh đẹp nhưng lại khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Bạch Hồng Liên chậm rãi đi đến chỗ Triệu Hùng, cười quyến rũ nói: "Anh Triệu, xem ra anh đến đã lâu rồi?"
"Cũng không tính là lâu, vừa mới hút hai điếu thuốc, đây là điếu thứ ba." Triệu Hùng nói xong bèn ném mẩu thuốc lá trong tay xuống, dùng chân chà chà.
"Cô Bạch Hồng Liên, cô tìm tôi có chuyện gì?" Triệu Hùng nhìn chằm chằm Bạch Hồng Liên, anh hỏi.
Bạch Hồng Liên nói: "Cần bán hoặc ném khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite được Phó Lê tặng ngay lập tức, bên trong khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite kia có chứa vậy phóng xạ, một khi bị ánh đèn chiếu vào sẽ sinh ra phóng xạ. Cái này ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe bà cụ! Đương nhiên, hiệu quả này sẽ không xảy ra trong thời gian ngắn, nhưng để lâu rồi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe bà cụ."
Triệu Hùng nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, anh hỏi Bạch Hồng Liên: "Làm sao Phó Lê biết được nhà họ Đào sẽ nhận khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite kia được."
Bạch Hồng Liên cười: "Nhà họ Đào có thể không nhận. Đến lúc đó Phó Lê sẽ bảo Robert đập nát khối tượng bắp cải cẩm thạch Jadeite. Một khi thứ này bị đập vỡ, nhất định sẽ phóng ra một loại khí độc không mùi không vị, cũng sẽ ảnh hưởng đến sức của con người. Người trẻ tuổi ít ảnh hưởng hơn, chịu ảnh hưởng lớn nhất vẫn là bà cụ Đào."
"Tâm tư các người thật thâm độc!" Ánh mắt Triệu Hùng sắc bén, anh nhìn chằm chằm Bạch Hồng Liên.
Bạch Hồng Liên nhún vai, nói: "Là bọn họ trù tính hãm hại bà cụ chứ không phải tôi."
Triệu Hùng nhìn chằm chằm Bạch Hồng Liên, hỏi: "Vậy vì sao cô phải chạy đến nói cho tôi biết chuyện này?"