Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật sự có người.” Trong nhóm người, có người hô lên một tiếng.

Triệu Hùng lập tức chạy qua.

Cơ thể của Triệu Khải Thời lộ ra một góc, nhưng trên cơ thể đầy sỏi đá. 

Ba ngày nay ông ta đã không ăn cái gì rồi, lại bị mắc kẹt dưới đống đổ nát gần mười một ngày, sớm đã không còn sức lực nữa rồi.

Triệu Hùng di dời từng sỏi đá trên người Triệu Khải Thời đi, quan tâm hỏi Triệu Khải Thời: “Bố, bố thế nào rồi?”

“Không sao. Hùng, thật sự là con sao?”

Triệu Hùng giơ tay kéo mặt nạ xuống, kích động nói: “Là con.”

Triệu Hùng khom người bế Triệu Khải Thời ra ngoài, nhảy mấy cái rồi đáp xuống, nói với Triệu Minh Anh: “Chú Minh Anh, thu đội.”

Triệu Minh Anh hô lên một câu: “Mọi người xuống núi, đi theo tôi nhận tiền.”

Vừa nghe thấy nhận tiền, mọi người đã vô cùng phấn khích.

Tàn Kiếm cầm một cái ô đến, thấy Triệu Khải Thời vẫn còn sống, trong lòng vui mừng thay cho Triệu Hùng.

“Tàn Kiếm, mượn áo ngoài của cậu một chút, đắp cho bố tôi.” Triệu Hùng nói.

Tàn Kiếm ừ một tiếng, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, phủ lên trên mặt Triệu Khải Thời.

Triệu Khải Thời bởi vì mắc kẹt dưới lòng đất đã lâu, cả ngày không nhìn thấy mặt trời, sợ nhất là ánh sáng mạnh. Hơn nữa, trời còn mưa lất phất, sẽ làm Triệu Khải Thời bị ướt. Cơ thế vốn đang yếu ớt, nếu như bị nhiễm lạnh thì sẽ càng nặng thêm.

Triệu Hùng bế Triệu Khải Thời, từ trên sườn núi nhanh chóng đi xuống, Tàn Kiếm theo phía sau.

Sau khi lên xe, Triệu Hùng phóng xe như bay, phóng thẳng đến nhà chính của nhà họ Trang.

“Ông Niên. Ông Niên.” Vừa vào sân, Triệu Hùng đã nói Niên Bình Sinh.

Niên Bình Sinh nghe thấy tiếng gọi của Triệu Hùng, nhanh chóng chạy từ trong phòng ra.

Từ khi Triệu Hùng dẫn người đến Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, Niên Bình Sinh ở nhà như ngồi trên kim châm. Nhìn thấy Triệu Hùng bình an trở về, vui vẻ chạy ra đón.

Từ xa, Niên Bình Sinh đã nhìn thấy Triệu Hùng đang bế một người.

Triệu Hùng nhanh chóng chạy đến trước mặt Niên Bình Sinh, nói: “Ông Niên, mau gọi bác sĩ tư nhân của nhà họ Triệu đến, bố tôi vẫn còn sống.”

“A. Ông chủ vẫn... vẫn còn sống sao?” Niên Bình Sinh kích động nói.

“Tôi đưa bố tôi về phòng, mau mời bác sĩ tư nhân đến.”

“Bây giờ tôi đi gọi điện thoại ngay đây.” Niên Bình Sinh từ trong kinh ngạc hồi thần lại.

Sau khi Triệu Hùng đưa Triệu Khải Thời rời đi, Niên Bình Sinh vẫn đứng yên tại chỗ kích động lẩm bẩm nói: “Vẫn còn sống. Ông chủ vẫn còn sống.”

Sau khi trở về phòng, Triệu Hùng đặt Triệu Khải Thời lên trên giường.

Đèn trong phòng rất chói mắt, Triệu Hùng không hề lấy đi áo trên mặt Triệu Khải Thời, nói: “Bố, bây giờ bố vẫn chưa được nhìn thấy ánh sáng, cứ để áo trên mặt đã. Bố cảm thấy thế nào?”

“Không sao, không chết được.” Triệu Khải Thời nói.

“Con đã bảo ông Sinh đi gọi bác sĩ rồi.”

Triệu Khải Thời ừ một tiếng.

Triệu Hùng nói với Tàn Kiếm ở trong phòng: “Tàn Kiếm, cậu vất vả rồi, canh gác cửa chính nhà họ Trang, có động tĩnh gì thì nhớ báo cáo với anh.”

“Biết rồi, anh Hùng.”

Tàn Kiếm nhận lệnh đi ra ngoài.

Mười mấy phút sau, bác sĩ tư nhân nhà họ Trang vội vàng đi vào.

Bác sĩ làm xét nghiệm toàn diện cho Triệu Khải Thời, không thể không nói Triệu Khải Thời rất may mắn.

Trên người bị rơi rất nhiều gạch vụ, những ngoại trừ một số vết bầm, toàn thân vẫn không có chỗ nào gãy xương.

Bác sĩ truyền dịch dinh dưỡng cho Triệu Khải Thời, dặn ông ta ngày mai mới được ăn. Trong ngày đầu tiên, chỉ có thể ăn “thức ăn lỏng”, cũng chính là cháo, súp... Sau ba ngày, mới có thể ăn uống bình thường.

Niên Bình Sinh đứng một bên, nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, cậu đi nghỉ ngơi đi. Tôi gọi thím Đan đến chăm sóc ông chủ.”

“Không cần đâu. Tôi tự mình chăm sóc là được rồi. Ông Niên, ông đi nghỉ ngơi đi. Tối này nhất định phải tăng cường cảnh giác, nếu như để người nhà họ Lưu Nha Trang biết bố tôi vẫn còn sống, thì bọn họ sẽ không tha cho chúng ta đâu. Hơn nữa, chỗ này không ở lâu được, ngày mai ông sắp xếp một chút, để người nhà họ Triệu thu dọn hành lý. Nếu như muốn đến thành phố Hải Phòng thì ông dẫn bọn họ cùng đến thành phố Hải Phòng; nếu như không muốn đi thành phố Hải Phòng, cũng không cưỡng ép, cho bọn họ một số tiền nghỉ việc.”

Niên Bình Sinh ngạc nhiên, hỏi: “Cậu chủ, cậu là muốn di chuyển cả nhà chính nhà họ Triệu sao?”

“Nhà chính không chuyển được, là tất cả mọi người nhà họ Triệu đều phải rời đi. Nhà họ Triệu đã bị bại lộ rồi, không thể ở lại thành phố Đà Lạt nữa.”

“Nhưng thành phố Đà Lạt là nguồn cội của nhà họ Triệu mà.” Niên Bình Sinh vẫn luôn có ý nghĩ lá rụng về cội, không muốn rời khỏi nhà chính nhà họ Triệu.

Lúc này, Triệu Khải Thời đang nằm trên giường nói.

“Niên Bình Sinh, làm theo lời của cậu chủ đi. Chỉ cần nhà chính nhà họ Triệu không bị bán đi, ở này vẫn vĩnh viễn là cội nguồn của chúng ta. Chúng ta chuyển đến thành phố Hải Phòng, cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Nếu như không rời khỏi đây, e rằng sẽ có họa sát thân.”

Thấy Triệu Khải Thời lên tiếng, Niên Bình Sinh cung kính đáp lại một tiếng: “Vâng. Ông chủ, vậy sáng sớm mai tôi sẽ sắp xếp.”

“Không cần ngày mai, bây giờ ông đi tìm người làm nhà họ Triệu nói chuyện. Đồng ý đến thành phố Hải Phòng, Hùng sẽ sắp xếp mọi người rời đi; nếu như không đồng ý rời đi, thì cho bọn họ một số tiền.”

“Biết rồi ông chủ, vậy ông nghỉ ngơi đi, tôi đi tìm bọn họ nói chuyện.” Niên Bình Sinh làm động tác vái chào Triệu Khải Thời ở trên giường, cúi người lui ra ngoài.

Sau khi Niên Bình Sinh rời đi, trong phòng trở lên yên tĩnh.

Một lúc sau, Triệu Khải Thời mới lên tiếng: “Hùng, Triệu Khải Thời bố có lỗi với mẹ con con.”

“Bố không có lỗi với con, người bố có lỗi, chính là mẹ con.”

“Đúng vậy. Nếu như không điều tra ra được sự thật cái chết của mẹ con, thì bố sẽ không còn mặt mũi đi gặp cô ấy nữa.”

Triệu Hùng nhướng mày, hỏi Triệu Khải Thời: “Lời này của bố là có ý gì?”

“Năm đó mẹ con mất vì bị ung thư phổi, chuyện này bố cũng không biết có liên quan gì đến Lưu Văn Nhân không. Có điều, con yên tâm. Nếu như là do Văn Nhân làm, bố sẽ tận tay gi ết chết cô ta.”

Nghe thấy bố mình Triệu Khải Thời nói như vậy, cơ thế Triệu Hùng chấn động.

Từ đầu đến cuối, Triệu Hùng đều cho rằng cái chết của mẹ mình Tần Uyển, là bình thường, chưa bao giờ nghĩ rằng có âm mưu gì.

Ánh mắt Triệu Hùng dữ tợn, hai tay không khỏi nắm chặt thành nắm đấm. Trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, không khó để tưởng tượng lửa giận trong lòng Triệu Hùng.

“Bố nói Lưu Văn Nhân hại chết mẹ con sao?” Triệu Hùng hỏi.

“Chuyện này còn chưa xác định, đó cùng là ý niệm mạnh mẽ nhất khiến bố còn sống. Hùng, đồng ý với bố. Trước khi làm rõ chuyện này, thì đừng ra tay với Văn Nhân. Bố muốn đích thân hỏi rõ ràng chuyện này với Văn Nhân.”

“Nhưng nếu như bố thương tiếc cho bà ta, không muốn ra tay thì sao?”

“Nếu như thật sự là Văn Nhân hại chết Tần Uyển, mà bố không thể ra tay được. Con muốn ra tay, bố sẽ không oán trách gì cả. Nhưng chuyện này nhất định phải làm rõ ràng mới được.”

Triệu Hùng gật đầu, nói: “Được. Cho dù là ai hại chết mẹ con, con đều sẽ khiến người đó phả trả giá, an ủi vong linh trên trời của mẹ con.”

Triệu Khải Thời quá hiểu tính khí con trai Triệu Hùng.

Chuyện này, Triệu Hùng có quyền được biết, Triệu Khải Thời cũng muốn làm rõ chân tướng của chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK