“Các người muốn làm gì?” Tần Ưng nuốt một ngụm nước bọt, sợ sệt hỏi.
Ông ta vừa mới chịu thua trong tay Nông Tuyền, không còn dám kiêu ngạo như trước nữa, khí thế trong lời nói rõ ràng cũng yếu đi.
Nông Tuyền tiến lên túm lấy cổ áo Tần Ưng, tức giận nói: “Ông đã dẫn sói vào nhà rồi đấy, ông có biết không?”
“Không, không biết!”
Tần Ưng vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, sao có thể hiểu được câu “dẫn sói vào nhà” của Nông Tuyền có ý gì.
Trần Văn Sơn quát: “Nông Tuyền, cậu đừng dọa ông ta!”
Nông Tuyền buông áo sơ mi của Tần Ưng ra, nặng nề “hừ” một tiếng, đứng ở bên cạnh trừng mắt nhìn Tần Ưng.
Trần Văn Sơn nói với Tần Ưng: “Tần Ưng, nhà họ Tần đã xảy ra chuyện rồi!”
“Xảy ra chuyện?” Tần Ưng nghe được tin thì giật mình, lo lắng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Tôi vừa đến nhà họ Tần, mọi người trong gia đình Tần Lục Gia đều biến mất, ngoại trừ ông! Gần đó còn có vài người đang canh gác. Nếu không nằm ngoài dự đoán thì chúng chắc là người của Am Cẩu.”
“Cái gì?” Từ trên ghế, Tần Ưng đứng phắt dậy, hỏi Trần Văn Sơn: “Chuyện này là thật sao?
Trần Văn Sơn giải thích: “Chắc ông biết tôi có quan hệ với Triệu Hùng chứ. Ông cho rằng tôi phải nói dối ông sao?”
“Còn Hùng và những người khác đâu?” Tần Ưng hỏi.
Trần Văn Sơn nói: “Tôi cũng không giấu ông nữa. Ngày hôm qua, cậu chủ tới nhà ông, phát hiện trong phòng Tần Lục Gia có rất nhiều thiết bị nghe lén. Vậy có nghĩa là đã có người của Am Cẩu trà trộn vào nhà ông rồi. Cậu chủ nghi ngờ Kế Lập Quân là người của Am Cẩu, nên hôm nay đã đến gặp Kế Lập Quân, kết quả là cậu ấy đã biến mất.”
Trần Văn Sơn đã không nói với Tần Ưng việc Triệu Hùng đóng giả Tần Ưng để đi điều tra Kế Lập Quân.
Tần Ưng nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, lắc đầu nói: “Làm sao có thể? Tôi và Kế Lập Quân là anh em kết nghĩa. Hồi đó, nếu cậu ấy không cứu tôi thì tính mạng tôi đã mất từ lâu rồi.”
“Chính vì vậy mới chứng tỏ, Kế Lập Quân là một kẻ có bụng dạ thâm sâu. Hiện tại, tôi không thể chứng minh cho ông rằng Kế Lập Quân là người của Am Cẩu. Nhưng tôi có thể cam đoan với ông rằng tất cả các thành viên trong gia đình của ông đều đã mất tích.”
Nói xong, Trần Văn Sơn đưa ảnh chụp điện thoại cho Tần Ưng xem.
Sau khi Tần Ưng nhìn thấy, sắc mặt càng thêm nặng nề.
Cho dù người nhà ông ta có đều ra ngoài, thì thuộc hạ cũng không thể ra ngoài hết được.
Toàn bộ nhà họ Tần, ngoài vài tên theo dõi bí mật mà Trần Văn Sơn chụp ra, có thể nói là không một bóng người, đây là chuyện vô cùng bất thường.
Hơn nữa, vị trí của mấy tên theo dõi bí mật kia chính xác là nơi ẩn náu của nhà họ Tần.
Tần Ưng rất quen thuộc với những địa điểm này.
Điều khiến Tần Ưng khó hiểu là ngay khi chân trước ra khỏi nhà, chân sau đã xảy ra sự cố. Điều này có quá tình cờ không?
Trần Văn Sơn dường như nhìn ra được sự nghi ngờ trong lòng của Tần Ưng, nói với ông ta: “Ông đang nghĩ, nếu Kế Lập Quân làm vậy, tại sao lại không bắt luôn ông, đúng chứ?”
“Không sai!” Tần Ưng gật đầu.
Trần Văn Sơn cười nói: “Nếu tôi đoán đúng, Kế Lập Quân cố tình làm như vậy. Mục đích là chọc tức ông, khiến ông chịu đả kích. Đầu tiên là bắt Tần Lục Gia và mọi người, sau đó là ông. Hai người là anh em kết nghĩa, việc này sẽ khiến ông sụp đổ cả về tinh thần và sức lực.”
“Nhưng bây giờ tôi vẫn không sao!”
“Đó là bởi vì Nông Tuyền bắt được ông trước, giúp ông tránh khỏi tai họa. Nếu không, hiện tại ông đã ăn cơm trong nhà giam rồi.”
Sau khi nghe Trần Văn Sơn phân tích, Tần Ưng cảm thấy khắp người đều khó chịu.
Cho đến giờ phút này, Tần Ưng vẫn không muốn tin rằng người anh em tốt của mình, Kế Lập Quân lại là người của Am Cẩu. Nhưng việc cả gia đình biến mất, cùng với thiết bị nghe lén tìm được trong phòng của Tần Lục Gia, Kế Lập Quân quả thực là người khả nghi nhất.
Tần Ưng từng nghe nói Trần Văn Sơn là anh em tốt nhất của Triệu Hùng.
Sau khi Tần Ưng bình tĩnh lại, ông ta hỏi Trần Văn Sơn: “Cậu Sơn, cậu nói với tôi nhiều như vậy để làm gì?”
Trần Văn Sơn hỏi Tần Ưng: “Tôi muốn hỏi ông chuyện liên quan đến Kế Lập Quân.”
Tần Ưng lắc đầu, nói: “Chuyện này cậu không cần hỏi tôi. Đến giờ tôi vẫn không muốn tin rằng Lập Quân đã làm chuyện có lỗi với nhà họ Tần.”
“Vậy thì ông có bao nhiêu người thân cận trong Hội Minh Quân?”
“Một nửa là thân tín của tôi. Tuy nhiên, các thủ lĩnh trong hội đều được Kế Lập Quân bổ nhiệm.”
“Nếu nhờ Cốc Phương từ Liên minh Tứ Phương giúp, ông có thể nắm chắc Hội Minh Quân trong tay không?”
“Ý cậu là…” Tần Ưng nhíu mày.
Trần Văn Sơn nói: “Hội Minh Quân đã không còn là Hội Minh Quân trước đây nữa. Nếu Hội Minh Quân không bị lật đổ, nó sẽ chỉ trở thành công cụ cho Am Cẩu mà thôi. Vì vậy, tôi sẽ giúp ông liên hệ với Cốc Phương của Liên minh Tứ Phương, hai người sẽ cùng nhau trừ khử người của Kế Lập Quân.”
“Cái này…”
Thấy Tần Ưng do dự, Trần Văn Sơn bèn đổi giọng, nói: “Như vậy đi, trước khi mọi chuyện rõ ràng, ông cứ khống chế người của Kế Lập Quân trước. Như vậy được rồi chứ?”
Tần Ưng gật đầu nói: “Được!”
Thấy Tần Ưng đồng ý, Trần Văn Sơn nói với ông ta: “Hiện tại ông không nên xuất đầu lộ diện, có thể trà trộn vào người của Liên minh Tứ Phương.”
“Tại sao?” Tần Ưng khó hiểu hỏi.
Trần Văn Sơn nói: “Đừng hỏi nhiều như thế. Nếu muốn cứu Tần Lục Gia và gia đình mình thì cứ làm theo lời tôi nói đi.” Nói xong, anh ta lấy mặt nạ của một người đàn ông râu quai nón từ trong người ra và đưa cho Tần Ưng: “Nếu ông đeo cái này vào, sẽ không có ai nhận ra ông.”
Sau khi được dạy cách sử dụng mặt nạ, Tần Ưng đeo vào, chiếc mặt nạ vừa khít với khuôn mặt của ông ta.
Tần Ưng nhìn vào gương trong phòng tắm, suýt chút nữa không nhận ra mình.
Điều khiến Tần Ưng khó hiểu là tại sao Trần Văn Sơn lại bảo ông ta giả làm người khác.
Trần Văn Sơn nói với Nông Tuyền: “Nông Tuyền, cậu ở trong phòng cùng Tần Ưng, khi nào hành động thì cùng bọn họ ra tay. Nếu có cao thủ trong Hội Minh Quân, cậu có thể giúp họ giải quyết.”
Nhìn thấy Trần Văn Sơn nháy mắt với mình, Nông Tuyền cố ý đáp: “Anh yên tâm!”
Trần Văn Sơn “Ừm” một tiếng, gật đầu rồi mở cửa đi vào phòng Lý Thanh Tịnh đang ở.
Ở trong phòng, Nông Tuyền và Tần Ưng trừng mắt nhìn nhau.
Tần Ưng hiển nhiên là yếu thế hơn.
Nông Tuyền quát Tần Ưng: “Nhìn gì mà nhìn? Nhìn nữa là tôi đập cho ông một trận đấy!”
“Cậu!”
Tần Ưng tức tới nghiến răng ken két, nói với Nông Tuyền: “Tôi là cậu của Triệu Hùng, đợi khi Triệu Hùng trở về, xem cậu chủ nhà cậu xử lý cậu thế nào?”
“Sao! Muốn lấy cậu chủ ra dọa tôi sao?” Nông Tuyền chế nhạo, đi tới trước mặt Tần Ưng, trừng mắt nói: “Nói cho ông biết! Nếu không phải bởi vì ông là cậu của cậu chủ tôi, thì tôi đã vứt ông xuống sông cho cá ăn từ lâu rồi. Đừng ỷ rằng ông là đại ca của Hội Minh Quân, Nông Tuyền tôi không xem ông là cái thá gì hết.”
Tần Ưng biết mình không địch lại Nông Tuyền nên quay mặt đi, sau đó lại quay lại, hỏi Nông Tuyền: “Có thuốc không?”
“Không có!”
Nông Tuyền mắng Tần Ưng: “Giờ là lúc nào rồi mà ông còn muốn hút thuốc, mau đi nghỉ ngơi đi. Buổi tối còn phải làm chuyện lớn đấy!”