"Hai anh chị cũng muốn đi thung lũng Dược Vương sao?"
"Đúng vậy." Triệu Hùng gật đầu một cái.
Lạc Vinh cười khổ mà nói: "Thực không dám giấu giếm, em cũng không biết thung lũng Dược Vương ở đâu."
Câu nói của Lạc Vinh để cho tâm tình của Triệu Hùng từ đang vui vẻ rồi chìm vào đáy cốc.
Tốn biết bao công sức mới biết manh mối của truyền nhân Thuật Tĩnh, thế mà Lạc Vinh lại không biết thung lũng Dược Vương ở đâu.
Lạc Vinh nói với Triệu Hùng: "Thung lũng Dược Vương có rất nhiều dược liệu trân quý. Không chỉ có Hà Thủ Ô, còn có dược liệu được vinh dự là ông cụ ở rừng sâu, Hoàng Tinh, kê huyết đằng, trọng lâu, đông trùng thảo, mã già, thạch hộc, linh chi, tam thất và thiên ma... Những loại dược liệu Đông y này đều rất hiếm thấy và trân quý, chỉ cần hái vài gốc dược liệu là kiếm rất nhiều tiền."
Triệu Hùng suýt chút nữa thì ra tay quất Lạc Vinh.
Thằng nhóc này không ngừng thì thầm rằng nếu hái được vài gốc dược liệu trân quý thì có thể kiếm nhiều tiền, mà lại không biết thung lũng Dược Vương ở đâu, nói không không như thế thì có tác dụng chó gì chứ.
Triệu Hùng hút thuốc lá xong, bất đắc dĩ cười nói: "Lạc Vinh, em nói nhiều như vậy, nhưng mà em cũng không biết thung lũng Dược Vương ở đâu thì cũng như không."
Lạc Vinh lộ ra vẻ khó xử, gãi gãi sau ót cười nói: "Mặc dù em không biết thung lũng Dược Vương ở đâu, nhưng mà em biết vị trí đại khái."
"A? Ở đâu?" Triệu Hùng sốt ruột hỏi.
"Ở khu vực sông Hồng."
Triệu Hùng cũng nghe qua khu vực sông Hồng này, mặc dù phạm vi đã thu nhỏ lại một chút, nhưng mà diện tích của khu vực sông Hồng rất lớn. Đặc biệt là Lạc Vinh đã nói thung lũng Dược Vương thường xuyên xuất hiện rắn độc và thú dữ.
Anh cũng không lo lắng về an toàn của bản thân, Hoa Di cũng có năng lự tự bảo vệ mình. Nhưng mà nếu như mang theo Hà Ngọc Kỳ, Triệu Hiền và Triệu Niệm cùng một chỗ, với cơ thể yếu đuối của Triệu Niệm, sợ rằng thể lực đứa bé sẽ không chịu nổi.
Điều này thật sự để cho Triệu Hùng đau đầu nhức óc.
Lúc này, Hoa Di đi ra kêu: "Lạc Vinh, cậu qua đây một chút, tôi xử lý vết thương cho anh, thuận tiện thoa thêm chút thuốc."
Hoa Di là phụ nữ lại thoa thuốc giúp anh ta, Lạc Vinh sợ rằng Phương Ái Như nhìn thấy sẽ không tốt lắm nên nói với Hoa Di: "Chị Hoa, vẫn nên để em tự thoa thuốc đi."
Hoa Di là một bác sĩ, cho nên trong mắt cô ấy chỉ có bệnh nhân, tất nhiên sẽ không sợ mấy thứ này, nói: "Vẫn nên để tôi xử lý. Có chút vết thương cậu sẽ bôi thuốc không tới, nếu như vết thương nhiễm khuẩn, để lại di chứng cũng không tốt lắm."
"Không cần, không cần!" Lạc Vinh nhỏ giọng nói: "Em sợ vợ của em nhìn thấy thì Ái Như ăn giấm."
Hoa Di cười cười, đưa thuốc thoa trên tay cho Lạc Vinh rồi nói: "Thế cậu tự thoa đi."
Hoa Di đi tới bên cạnh Triệu Hùng, dò hỏi anh: "Sao rồi, có manh mối gì không?"
"Đã có một chút, nhưng mà cũng tương đương không có." Triệu Hùng bất đắc dĩ nói.
Hoa Di nhíu mày lại, hoang mang hỏi: "Anh cũng đừng nói chung chung như vậy với em, rốt cuộc là có hay là không có?"
Triệu Hùng hỏi Hoa Di: "Em có nghe qua thung lũng Dược Vương chưa?"
"Thung lũng Dược Vương? Đã nghe qua."
Hai mắt của Triệu Hùng tỏa sáng, dò hỏi: "Thế em có biết thung lũng Dược Vương ở đâu hay không?"
"Không biết!" Hoa Di lắc đầu, nói: "Em chỉ nghe nói khu vực Vân Giang có thung lũng Dược Vương vô cùng nổi tiếng. Nhưng mà ở khu vực này thường xuyên xuất hiện độc trùng và thú dữ, bên trong cũng có rất nhiều dược liệu quý hiếm. Anh cũng biết, bây giờ chặt cây phá rừng rất nghiêm trọng, cho nên rất nhiều môi trường mà dược liệu cần để phát triển đã bị phá hư. Phần lớn dược liệu đều do nhân công bồi dưỡng và nuôi dưỡng, em còn chuẩn bị đi hỏi thăm người khác về thung lũng Dược Vương đây này."
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hoa di hỏi Triệu Hùng.
Thế là Triệu Hùng kể lại một lần chuyện hồi nãy mà Lạc Vinh đã nói với anh.
Sau khi nghe xong, Hoa Di lộ ra vẻ vui mừng nói: "Truyền nhân của thuật Tĩnh luôn ưa thích nuôi dưỡng độc trùng, bọn họ thích nhất là đi bắt độc trùng, đương nhiên cũng muốn nghiên cứu giải dược Tiêu Độc. Lạc Vinh nói cũng không sai, thung lũng Dược Vương rất có khả năng là nơi mà truyền nhân thuật Tĩnh thường xuyên xuất hiện."
"Nhưng mà biết thung lũng Dược Vương thì có ích lợi gì, chúng ta cũng không biết nơi này ở đâu." Trên mặt của Triệu Hùng lộ ra vẻ uể oải.
"Làm sao lại thế, biết chuyện này thì chúng ta đã có thể thu hẹp lại phạm vi tìm kiếm rồi còn gì, em đề nghị chúng ta đi tìm thung lũng Dược Vương trước." Hoa Di nói.
Triệu Hùng lấy điện thoại di động ra rồi tìm kiếm tài liệu liên quan đến thung lũng Dược Vương, lướt tới lướt lui, trên mạng cũng chỉ có vài ba tin tức về thung lũng Dược Vương, nhưng mà thung lũng dược Vương ở nơi nào thì không có ai biết."
Phương Ái Như nấu đồ ăn xong, đi ra kêu Triệu Hùng và Hoa Di: "Anh Lý, chị Hoa, ăn cơm thôi."
"Tới ngay." Hoa Di trả lời rồi quay qua nói với Triệu Hùng: "Chúng ta đi vào thôi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Sau khi vào nhà, chỉ thấy trên mặt bàn đã bày ra một bàn thịt rượu vô cùng phong phú.
Triệu Hùng nhìn lên, bàn thịt rượu tiền này sợ là phải tốn gần một triệu rưỡi. Mà anh chỉ cho Lạc Vinh mượn có chín triệu, anh ta thật sự là cam lòng bỏ tiền.
Lạc Vinh rót cho Triệu Hùng một ly rượu, rồi rót cho Hoa Di một ly, nhưng mà Hoa Di khoát khoát tay bảo rằng cô ấy không uống rượu.
Trong lúc ăn cơm, Lạc Vinh lại nhắc tới chuyện thung lũng Dược Vương.
Lạc Vinh lấy sáu triệu ra giao trong tay Phương Ái Như rồi nói: "Ái Như, em cầm tiền này trước đi."
"Tiền này anh lấy ở đâu ra?" Trên mặt Phương Ái Như hiện ra vẻ do dự, cô ta cũng không có tiếp nhận tiền mà Lạc Vinh đưa qua.
Lạc Vinh cũng không có giấu diếm, nói: "Trước đó anh Lý cho anh mượn. Anh định mấy ngày sau sẽ đi thung lũng Dược Vương, nếu như may mắn thì có thể hái vài gốc dược liệu trân quý, như vậy thì có thể trả phần nợ mà nhà họ Lạc chúng ta đang thiếu. Em cứ yên tâm, lần này anh nhất định sẽ thực hiện lời hứa, sẽ để mẹ con em trải qua một cuộc sống thật tốt."
"Anh muốn đi thung lũng Dược Vương sao?" Sắc mặt của Phương Ái Như đột ngột biến đổi.
"Đúng vậy!" Lạc Vinh gật đầu một cái, cười nói: "Em yên tâm, anh nhất định sẽ trở lại."
"Không được! Thung lũng Dược Vương vô cùng nguy hiểm, em không cho phép anh đi. nếu như anh chết ở thung lũng Dược Vương, mẹ con em sẽ sống thế nào được chứ?"
Lạc Vinh uống một ngụm rượu, nói: "Ái Như, em nghe anh nói đã. Lần này anh không phải hành động theo cảm tính, loại thời gian nghèo khổ này, anh thật sự là chịu đủ rồi. Cùng lắm thì chết cái mạng quèn này thôi. Chỉ cần anh sống, thì nhạc họ Lạc chúng ta nhất định sẽ niết bàn trùng sinh. Người sống một đời, phải cầu giàu sang trong nguy hiểm. Trước đây, nhà họ Lạc chúng ta có thể giàu sang phú quý cũng là nhờ ông nội anh hái mấy gốc dược liệu trân quý. Anh thà rằng làm liều cũng sẽ không để cho mẹ con em trải qua cuộc sống nghèo nàn này."
"Anh Lý. Em mời anh một ly." Lạc Vinh nâng ly lên nói: "Chúng ta cũng coi như là quen biết một trận, nếu mà tháng sau em không có trở về, khi anh đi ngang qua thành phố Hải Vân, hy vọng anh xem chút tình mọn của chúng ta mà giúp đỡ một chút cho vợ và con gái của em. Nếu có kiếp sau thì Lạc Vinh em cho dù là trâu làm ngựa thì cũng sẽ đền đáp ân đức của anh."