Triệu Hùng trước khi đến đã gọi điện cho nhân viên nói rằng chút nữa mình sẽ gặp một người tên Triệu Khải Nghĩa. Vậy cho nên khi anh xuất hiện, đối phương đã được sắp xếp chỗ ngồi tại phòng trên tầng hai. Triệu Hùng dặn dò giám đốc nơi này, tuyệt đối không được để bất kì người nào đặt chân vào trong. Sau đó, anh chậm rãi tiến về phía Triệu Khải Nghĩa. Triệu Hùng ngồi xuống, thanh âm nhàn nhạt.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Triệu Khải Nghĩa rót cho Triệu Hùng một chén trà, sau đó giơ lên chén trà của mình, nhấp một ngụm rồi bật cười.
“Nhãi ranh này, quả thật thù dai mà! Đến hai tiếng chú ba còn chẳng thèm gọi nữa là!”
“Mong ông đi thẳng vào vấn đề! Thanh Tịnh đang chờ tôi ở nhà!”
“Cái này, cháu giữ cho cẩn thận!”
Triệu Khải Nghĩa đem chiếc hộp nhro tinh xảo đặt lên bàn, sau đó đẩy về phía Triệu Hùng. Vừa nhìn thấy loại đồ vật này, tim anh liền giật thót. Đây là thứ mà có đốt thành tro Triệu Hùng vẫn nhậ nra được. Thời điểm Triệu Khải Nghĩa nắm quyền nhà họ Triệu, anh đã đem chiếc nhẫn hộ mệnh này giao lại cho đối phương.
Tiệu Hùng vội vàng cầm chiếc hộp, chậm rãi mở ra, bên trong rõ ràng là chiếc nhẫn hộ mệnh được nạm ngọc vô cùng đắt giá. Tuy rằng anh có vô số chiếc nhẫn trông giống như thế này nhưng cách để phân biệt thật giả, thầy Toàn đã sớm chỉ cho anh. Vậy nên ngay khi nhìn thấy, Triệu Hùng ngay lập tức biết thứ mà Triệu Khải Nghĩa đưa cho mình là chiếc nhẫn hộ mệnh hàng thật giá thật.
“Chú ba, chú có ý gì…”
Triệu Hùng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đối phương. Triệu Khải Nghĩa nở nụ cười.
“Thế nào, giờ thì chịu gọi là chú ba rồi hả? Chú không giao ra đồ vật, cạy miệng cháu cũng không nói. Hiện tại giao lại chiếc nhẫn cho cháu, lại kêu một tiếng chú ba ngọt xớt. Nhãi ranh, cháu cũng thực tế quá mức rồi đấy!”
“Chúng ta hiện tại không phải quan hệ đối thủ cạnh tranh sao?”
Triệu Hùng lúng túng mở miệng, Triệu Khải Nghĩa lắc đầu.
“Đúng, giữa chúng ta là quan hệ đối thủ. Nhưng chuyện chú là chú ba của cháu, chưa bao giờ thay đổi.”
“Nhưng cháu hiện tại đã không phải người nhà họ Triệu rồi!”
“Xằng bậy! Lời này cháu có thể nói với những người bên ngoài nhưng đừng nói trước mặt chú ba này! Trong người cháu chảy dòng máu nhà họ Triệu, cho dù chết cũng là ma nhà họ Triệu!”
Triệu Khải Nghĩa trừng mắt quát to. Triệu Hùng nhìn đối phương, sửng sốt mở to mắt. Bên trong nhà họ Triệu có tay trong, Triệu Hùng không dám tin tưởng người trước mặt mình tuyệt đối. Tuy nhiên, ông ta chịu đem chiếc nhẫn hộ mệnh cho anh, đã là chuyện tốt lắm rồi.
Có điều, hiện tại mọi thứ vẫn đang trong thế giằng co. Một khi Triệu Hùng chưa xác định được thân phận thật sự của Triệu Khải Nghĩa, anh hoàn toàn không có cơ sở để lộ ra phần cảm tình chân thật. Triệu Hùng nghiêng đầu, lắng nghe những lời Triệu Khải Nghĩa nói, trong khi đó tay đã âm thầm đem chiếc nhẫn hộ mệnh bỏ vào trong túi.
Đây chính là đồ vật vô cùng quan trọng đối với mình. Triệu Khải Nghĩa trả lại, anh đương nhiên phải nắm chắc. Đối phương giáo huấn Triệu Hùng một hơi, đem phần trà còn lại uống hết. Sau đó, ông dằn chén trà xuống bàn, thanh âm răng rắc phát ra, chén trà liền vỡ nát. Nhân viên mơ hồ nghe thấy tiếng động nhưng vì nghe lời Triệu Hùng dặn dò, không một ai dám bước lên.
Triệu Khải Nghĩa sau khi phát tiết xong tâm trạng buồn bực trong lòng, liền nhìn chằm chằm Triệu Hùng.
“Chú bba biết cháu sẽ cảm thấy kì quái, tại sao hú lại đột nhiên đem chiếc nhẫn hộ mệnh trả cho cháu. Bởi vì cháu chính là hi vọng của nhà họ Triệu! Triệu Khang lòng dạ thâm sâu khó lường, con trai chú lại kiêu căng tự mãn, làm việc không suy nghĩ trước sau. Triệu Hân nhà chú tư dẫu sao cũng là con gái chân yếu tay mềm. Triệu Hằng nhà chú năm tương lai quả thật có thể gánh vác gia đình thế nhưng hiện tại tuổi tác còn nhỏ, dễ bị kích động. Chỉ duy nhất cháu biết lo nghĩ trước sau, chín chắn trưởng thành!”
Triệu Hùng hoàn toàn không ngờ Triệu Khải Nghĩa lại đánh giá mình cao đến như vậy, tuy nhiên trong trận tuyến giằng co ở tập đoàn Khải Thời, không biết đối phương dự tính làm gì đây.
“Triệu Hùng, chú ba biết cháu vẫn luôn oán giận bố mình. Nhưng mọi thứ ông ấy làm đều vì bảo vệ nhà họ Triệu, cháu đừng hận ông ấy! Ngày hôm nay chú ba đến đây, thứ nhất là muốn đem trả chiếc nhẫn hộ mệnh cho cháu. Thứ hai, trong trận chiến đấu với tập đoàn Hùng Quang sắp tới, chú chắc chắn sẽ không nhân nhượng.”
“Nếu như ngay cả dòn công kích đến từ tập đoàn Khải Thời lẫn người nhà họ Triệu con còn không chịu nổi, vậy khi chân chính đối mặt với kẻ thù nhà họ Triệu, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi thất bại! Con hiểu ý chú ba chứ?
Triệu Hùng trầm mặc gật đầu. Triệu Khải Nghĩa nói xong những chuyện cần nói liền đứng dậy.
“Chú đi trước! Chú biết chuyện của cháu, cũng biết nội tình nhà họ Triệu! Cháu tuyệt đối đừng xem chú là người tốt, càng đừng tin tưởng bất kì người nào trong nhà họ Triệu. Người tốt hay kẻ xấu, hãy dùng đôi mắt chính mình mà cảm nhận! Vẫn câu nói cũ, nếu như ngay cả thử thách lần này cháu vẫn không vượt qua nổi, thì xem như chú ba và chú hai đã nhìn lầm người!”
Sau khi Triệu Khải Nghĩa rời đi, Triệu Hùng vẫn ngẩn người ngồi nguyên ở vị trí cũ. Hôm nay Triệu Khải Nghĩa xuất hiện, quả thật đứng trên lập trường người nhà họ Triệu mà nói chuyện. Nhưng lúc đối phương gần đi lại nói ra những lời như vậy, khiến trong lòng anh thoáng dao động. Triệu Khải Nghĩa dặn dò Triệu Hùng, tuyệt đối đừng xem ông ta là người tốt.
Vậy rốt cuộc, ai là tay trong đang ẩn nấp trong nhà họ Triệu? Ai là người luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho nhà họ Triệu? Rốt cuộc anh nên tin tưởng ai?
Mẹ kiếp! Giờ phút này, trong lòng Triệu Hùng đầy rối bời.
Nếu như toàn bộ đều do Triệu Khải Thời bày ra, vậy chứng tỏ ván cờ này quá mức phức tạp. Trong thời gian ngắn, anh chẳng tài nào có thể thay đổi thế cục, tìm ra biện pháp. Nan giải nhân chính là đối diện với nhà họ Triệu, anh phải tìm ra được người từ trước đến nay luôn dốc lòng dốc sức vì sự tồn vong của nhà họ Triệu và kẻ nào là tay trong đến từ Am Cẩu.
Triệu Khải Nghĩa còn nói, nếu như ngay cả cửa ải lần này Triệu Hùng không vượt qua nổi vậy thì anh hoàn toàn không có tư cách đấu với Am Cẩu. Chẳng lẽ, đây chính là thử thách dành cho anh?
Nếu như vậy, thử thách này quá mức tàn khốc rồi. Nhà họ Triệu đuổi anh đi, sau đó lại không ngừng tìm cách đối phó với chính mình. Lẽ nào…
“Lẽ nào mọi thứ đều chỉ diễn cho Am Cẩu xem?”
Trong đầu Triệu Hùng bất tri bất giác liền lóe lên loại suy nghĩ này. Đột nhiên, anh biết phải đối phó với tập đoàn Khải Thời trong thời gian tới như thế nào rồi. Triệu Hùng thầm nghĩ, nếu như đây là nhà họ Triệu cố tình thử thách anh, vậy thfi anh nhất định sẽ không để bọn họ thất vọng.
Nghĩ đến đây, mọi thứ xem như thông suốt, Triệu Hùng đứng dậy rời khỏi Cửu Nhật. Trên đường lái xe về nhà, trong lòng anh tràn ngập đủ loại suy nghĩ. Gần đây liên tục phát sinh vô số chuyện, khiến anh trở tay không kịp. Tính toán thời gian, phiên tòa mà anh và nhà họ Triệu cùng xuất hiện vẫn còn cách khá xa.
Lý Thanh Tịnh phiền muộn chuyện Đào Thiên Trúc, hiện tại anh nghĩ mình nên tìm cách để cô thả lỏng tinh thần rồi. Vậy nên sau khi về đến nhà, anh liền lên phòng ngủ. Triệu Hùng lấy chiếc nhẫn hộ mệnh từ trong túi, đặt vào lòng bàn tay, trưng ra trước mặt Lý Thanh Tịnh. Cô vừa nhìn thấy nhẫn bèn giật nảy mình.
“Triệu Hùng, từ đâu mà anh có chiếc nhẫn này vậy?”