Sau khi rời khỏi ngân hàng, Triệu Hùng gọi cho Hồ Dân và hỏi ông ta việc thuê căn nhà thế nào rồi?
Hồ Dân nói rằng đã thương lượng xong, cũng cho Triệu Hùng địa chỉ, nói sẽ phái công ty Mai Lệ Thủy liên hệ.
Triệu Hùng khi nghe đến tên Mai Lệ Thủy liền đau đầu, vốn dĩ muốn cho Hồ Dân đổi người, nhưng nghĩ lại thôi kệ đi.
Khi tới nơi mà Hồ Dân nói thì Triệu Hùng mới phát hiện, đây là khu phố gần nhà thuê của cô giáo mẫu giáo dạy con gái Dao Châu tên là Lâm Thảo.
Chính mình mới vừa đồng ý giúp Lâm Thảo tìm việc làm thêm, để cô ấy đến phòng khám của Hoa Di làm thêm sau giờ tam tầm là thích hợp nhất.
Giáo viên mầm non dù gì cũng là một nghề kiếm cơm của tuổi trẻ, khi lớn tuổi hơn, người ta không còn chơi được những trò chơi cùng trẻ con, cũng mất đi sự hồn nhiên trong sáng như trẻ con.
Trong lúc chờ Mai Lệ Thủy, Triệu Hùng và Hoa Di bắt đầu trò chuyện.
“Bác sĩ Hoa, giáo viên mẫu giáo của con gái tôi, gia cảnh không quá khá giả, muốn kiếm thêm tiền lo chi phí trong nhà. Cô có có cần trợ tá không? Tôi muốn để cô ấy làm thêm chỗ cô sau giờ tan trường. Cô ấy là con gái trong nhà, mẹ già lại ốm đau, hoàn cảnh hiện tại khá thê lương.”
Toàn bộ số tiền Hoa Di mở phòng khám đều do Triệu Hùng đầu tư. Hơn nữa, bác sĩ thường thương người, khi nghe thấy Lâm Thảo khổ sở như vậy, cô gật đầu đồng ý: “Vậy thì anh cứ nói cho cô ấy biết! Nếu cô ấy đồng ý, có thể đến chỗ của tôi làm.”
“Được rồi, cám ơn bác sĩ Hoa.” Triệu Hùng rất vui.
“Đừng cảm ơn tôi, anh là người chi tiền mà. Đừng quên, anh là đối tác phòng khám của tôi.”
Triệu Hùng và Hoa Di nhìn nhau cười.
Lúc này, một chiếc BMW 5-Series dừng gần xe của Triệu Hùng.
Mai Lệ Thủy đang định gọi điện cho Triệu Hùng, thì thấy Triệu Hùng gõ cửa kính xe, đợi cửa kính xe hạ xuống, anh nói: “Không cần gọi, tổng giám đốc Mai! Tôi ở đây.”
Hồ Dân đích thân phái Mai Lệ Thủy đến giúp Triệu Hùng thuê căn hộ cho khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên và thích thú.
Cô ngạc nhiên là vì không biết Triệu Hùng muốn thuê nhà để làm gì? Rõ ràng, căn nhà lớn của anh và Lý Thanh Tịnh đã được mua lại. Vui nhất là Hồ Dân lại phái chính mình đến làm cô ta có cơ hội tiếp xúc cùng Triệu Hùng. Cũng có thể thấy Trần Thiên Trung và Hồ Dân rất coi trọng Triệu Hùng.
Điều này cũng khiến Mai Lệ Thủy quyết tâm phải tìm ra manh mối hữu ích từ trên người Triệu Hùng.
Mai Lệ Thủy từng nhận lợi ích của nhà họ Hà, nhưng nhà họ Hà đã xong đời, thay vào đó lại khiến Mai Lệ Thủy được an toàn. Cô ta chỉ là một gián điệp kinh doanh, ai đưa tiền thì cô ta giúp người đó làm việc. Vì vậy, trong mắt Mai Lệ Thủy, mọi thứ đều nhìn “tiền” mà làm việc.
Triệu Hùng này, ngay cả Trần Thiên Trung và Hồ Dân đều rất coi trọng anh ta. Là một nhân viên cao cấp, cô ta đương nhiên không muốn đạp đổ công việc của mình, cô ta muốn lấy được cảm tình của Triệu Hùng bằng cách lợi dụng ưu thế là bạn học cùng lớp với Lý Thanh Tịnh.
Triệu Hùng phả khói thuốc vào mặt Mai Lệ Thủy khiến cô ta ho dữ dội.
“Ôi! Anh thật phiền chết được, anh phả khói vào mặt tôi làm gì?” Mai Lệ Thủy phẩy phẩy tay, mở cửa xe bước xuống, bị sặc ho khan vài tiếng.
Triệu Hùng mỉm cười, nhìn Mai Lệ Thủy nói: “Mai tổng giám đốc, không ngờ Phó tổng giám đốc Hồ lại phái cô đến đây.”
“Sao vậy, việc tôi đến làm cho anh không vui sao?”
“Vậy thì không phải!”
Mai Lệ Thủy mi mắt như tơ đến gần Triệu Hùng, trên mặt bọn họ cách nhau không được một nắm tay, giọng nói lẩm bẩm: “Triệu Hùng, không phải anh và Thanh Tịnh mua lại căn nhà lớn sao? Tại sao lại muốn thuê nhà bên ngoài. Chẳng lẽ anh muốn Kim Ốc Tàng Kiều sao?”
Đúng lúc này, một giọng phụ nữ vang lên sau lưng.
“Anh Triệu!”
Triệu Hùng đùa giỡn với Mai Lệ Thủy, suýt chút nữa quên mất Hoa Di đang ở bên cạnh.
Mai Lệ Thủy theo âm thanh nhìn lại, thấy cách đó không xa một mỹ nhân mảnh mai, đoan trang, thanh tú, càng chắc chắn thêm suy nghĩ của cô ta.
Vẻ đẹp của Hoa Di này có thể sánh được với Mai Lệ Thủy, điều này không khỏi khiến Mai Lệ Thủy bùng cháy vì ghen tị.
Mai Lệ Thủy trừng mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Được rồi, Triệu Hùng! Anh thật sự sau lưng Thanh Tịnh, Kim Ốc Tàng Kiều.”
Triệu Hùng lấy ngón tay chọc vào trán Mai Lệ Thủy, lạnh nhạt nói: “Giấu em gái cô đó! Đây là bạn của tôi, cô ấy là bác sĩ, tôi thuê nhà cho cô ấy.”
“Bác sĩ?”
Mai Lệ Thủy hơi giật mình.
Hoa Di bước tới, tươi cười chủ động đưa tay về phía Mai Lệ Thủy, chào hỏi: “Xin chào, tôi tên Hoa Di!”
“Bác sĩ Hoa, xin chào! Tôi tên là Mai Lệ Thủy.”
“Cô Mai, cám ơn cô nhiều.”
“Không, không vất vả gì!”
Khí chất của Mai Lệ Thủy hoàn toàn bị Hoa Di đè bẹp.
Mai Lệ Thủy lấy điện thoại di động ra nói: “Tôi sẽ gọi cho chủ nhà!”
Gọi điện xong, mười phút vô ích trôi qua, một người đàn ông đeo kính xuất hiện trước mặt nhiều người.
Mai Lệ Thủy đã nói chuyện điện thoại với người chủ trước rồi, nói chủ nhà họ là Trương.
Chủ nhà vẫn tương đối thân thiện, trước tiên dẫn Triệu Hùng đi xem nơi ở.
Nơi ở là ở khu vực phụ cận, là một tiểu khu tốt. Với diện tích khoảng tám mươi mét vuông, ngôi nhà được trùng tu khá khang trang với đầy đủ nội thất và đồ dùng gia đình.
Phòng ốc bố trí rất tốt, nhà ở lầu sáu, có thang máy, nhưng mà giá thuê hơi đắt một chút.
Triệu Hùng nói với Hồ Dân khi tìm nhà thì tìm căn nào tốt một chút. Vì vậy, anh không quan tâm đến giá thuê cao.
Hoa Di nhìn thoáng qua căn nhà này liền nói với Triệu Hùng chọn thuê căn này.
Chỉ cần Hoa Di quyết định, Mai Lệ Thủy sẽ lo thay mọi việc ký kết hợp đồng, giúp giảm rắc rối trung gian.
Cửa hàng bán lẻ ở ngoài tiểu khu cũng là của chủ nhà. Tổng cộng có hai tầng, khoảng ba trăm mét vuông.
Triệu Hùng và Hoa Di sau khi xem xong rất vừa lòng.
Hoa Di lo lắng nói với Triệu Hùng: “Anh Triệu, bây giờ tôi ở một mình, thuê một nơi rộng như vậy để mở phòng khám, liệu có quá lớn không?”
Bây giờ chỉ có một mình Hoa Di, diện tích rộng lớn như vậy, hẳn là sẽ bận rộn lắm. Tuy nhiên, bằng vào y thuật của Hoa Di, nếu mở một phòng khám nhỏ thì nhân tài không được trọng dụng, rất nhanh người sẽ xếp hàng chật cửa ra vào.
Triệu Hùng suy nghĩ một chút rồi nói: “Đừng sợ, tôi sẽ nhờ bạn bè tôi giúp cô tuyển một số người tốt nghiệp học viện đông y. Cô chỉ cần chọn một ít hạt giống tốt hướng dẫn y thuật cho bọn họ, tránh cho tinh hoa đông y của chúng ta dần dần xuống dốc.”
Hoa Di cũng muốn phá bỏ những khuôn mẫu, nếu quan niệm kế thừa của đông y cứ truyền người nhà không truyền người ngoài thì đông y sẽ không tiến bộ được.
Nhìn vào đất nước, đâu đâu cũng thấy một thế giới tây y. Mà người nước ngoài lại đang nghiên cứu đông y. Đây chỉ quả thực là một sự mỉa mai lớn!
Tham vọng lý tưởng của Hoa Di là có thể làm cho đông y phát huy truyền thống rạng rỡ. Vì vậy, cô ấy đã đồng ý, chỉ cần có những người, đặc biệt là sinh viên tốt nghiệp có nền tảng đông y, với trình độ hướng dẫn y học của cô, họ sẽ có thể nâng cao tay nghề.
Triệu Hùng phải vội quay lại đón con nên dàn xếp chỗ của Hoa Di giao lại cho Mai Lệ Thủy làm.
Trường Trung Học Thực Nghiệm Hải Phòng, cấp ba mới học xong.
Đỗ Mỹ Ngân muốn lôi kéo Lý Diệu Linh đến “quán bar Hoa Đế”, nói lần trước cô ta đã rất vui nên muốn đi lần nữa.
Lý Diệu Linh cau mày, cô ấy đã được Triệu Hùng dặn dò không được chạy lung tung, lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì Lê Mai vẫn chưa bị bắt.