Triệu Hùng nếu như đã thắc mắc sẽ lập tức hỏi ngay.
“Này, cậu tính dọn cả nhà đi thật đó hả?”
“Đúng rồi, tôi dự tính sẽ chuyển đến gần trạm xá của bác sĩ Hoa!”
“Trạm xá của bác sĩ Hoa?”
Triệu Hùng nhíu mày khó hiểu, Trần Văn Sơn thấy vậy liền giải thích.
“Ừm. Bác sĩ Hoa là ân nhân cứu mạng của tôi. Lần trước tập đoàn Hắc Mộc không ngừng phái người tìm kiếm cô ấy, mà bác sĩ Hoa lại không ngần ngại cứu mọi người. Nếu tôi đoán không nhầm, hiện tại cô ấy đang gặp nguy hiểm.”
“À…”
Triệu Hùng nghe xong, thoáng sửng sốt à một tiếng. Đối với Triệu Hùng, Hoa Di là người cực kì quan trọng, không cần phải dùng câu từ hoa mỹ để giải thích, chỉ cần nhìn thôi cũng có thể thấy rõ. Nhưng anh lại chỉ mải chăm chăm lo lắng cho an nguy của gia đình mình mà quên mất Hoa Di đã bị bại lộ thân phận.
Hoa Di tuy rằng giỏi về châm cứu chữa bệnh nhưng khả năng chiến đấu hoàn toàn không phải là sở trường. Cho dù miễn cưỡng được đề tên trên Thiên Bảng nhưng thứ hạng lại xếp dưới tận hàng chục ngàn. Nếu như tập đoàn Hắc Mộc hoặc Liệp Hộ Môn trực tiếp phái cao thủ xuất chiêu truy bắt, tính mạng Hoa Di chắc chắn nằm trong trường hợp nghìn cân treo sợi tóc.
Trần Văn Sơn nằm trong tổ chức thám tử tình báo, nếu đối phương ra tay bảo vệ Hoa Di thì khả năng cô gặp nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
“Văn Sơn, cậu suy nghĩ chu toàn thật!”
“Anh và bác sĩ Hoa đều là người quan trọng đối với tôi, đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không để hai người xảy ra chuyện rồi. À quên, chủ tịch Hùng! Đợi tôi thu xếp mọi thứ xong xuôi sẽ dẫn anh đi tìm tên đầu sỏ gây chuyện kia!”
Trần Văn Sơn vừa dọn sạch sẽ đồ đạc vừa ngẩng đầu nói chuyện với Triệu Hùng.
“Cậu tra ra được người rồi?”
“Chính xác! Đã tìm ra!”
Triệu Hùng quả thật không thể không nể phục Trần Văn Sơn. Đối phương nếu như nghiêm túc chú tâm vào công việc, khả năng phá án, năng lực truy tìm thật sự đều vượt trội hơn người. Chẳng trách ai ai cũng gọi anh ta là “Thám tử số một.”
Triệu Hùng muốn giúp Trần Văn Sơn thu xếp gọn gàng mọi thứ nhưng đối phương lại bảo anh chỉ cần ngồi yên ở đó thôi! Triệu Hùng cảm thấy mình càng gấp càng bừa bộn, vậy nên quyết định ngừng lại. Trong khi Trần Văn Sơn ngoài mấy xấp tài liệu quan trọng ra dường như không còn thêm bất kì thứ gì nữa.
Sau khi xe của dịch vụ chuyển nhà xuất hiện, Triệu Hùng theo chân Trần Văn Sơn đi đến văn phòng làm việc của đối phương. Văn phòng mới này chỉ cách trạm xá của Hoa Di tầm ba mươi mét.
Hoa Di và Hà Ngọc Kỳ đi tới trạm xá thì tình cờ nhìn thấy Triệu Hùng đang đứng tựa vào tường hút thuốc, hai người bèn đi tới. Dẫu cho trước đó bác sĩ Hoa đã dặn dò Hà Ngọc Kỳ khi gặp Triệu Hùng thì đừng nhặng xị cãi nhau nhưng thời điểm cô đến gần anh, cơn giận trong lòng lại bất tri bất giác bùng nổ.
Ai bảo cái tên này luôn gây sự với mình chứ. Hà Ngọc Kỳ nghĩ vậy, lập tức chào hỏi Triệu Hùng bằng thái độ vô cùng thô lỗ.
“Ê, làm gì ở đây vậy?”
Triệu Hùng nhìn thấy hai người đương nhiên cảm thấy vui vẻ. Nhưng lúc nghe Hà Ngọc Kỳ gọi mình như vậy, cảm thấy bản thân giống như không có tên họ vậy. Đã thế thì anh cũng không ngại đáp trả.
“Nhóc con, cô đang cư xử bất lịch sự đấy!”
Hà Ngọc Kỳ vừa nghe thấy thì ấm ức quay sang Hoa Di tìm đồng minh.
“Chị, chị coi kìa. Em nói chuyện đàng hoàng mà anh ta gọi em là nhóc con. Em cũng biết tự ái đó nha!”
“Được rồi, hai người đừng có cãi nhau nữa mà!”
Hoa Di dịu dàng lên tiếng, ngăn cản màn long tranh hổ đấu giữa Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ. Từ Thanh Hóa đến Hải Phòng, dọc đường đi cả hai người này đều khiến cho cô suýt chút nữa thì nổ não mất rồi.
“Anh Hùng, sao anh lại ở đây?”
“À, Văn Sơn chuyển chỗ làm việc. Mà văn phòng mới lại tình cờ cách trạm xá em đang làm. Sau này mọi người đều là hàng xóm với nhau cả rồi, vậy nên anh muốn ghé ngang để xem một chút.”
Sau khi nghe Triệu Hùng giải thích, Hoa Di thoáng sửng sốt. Dù sao Hoa Di cũng chưa từng nghĩ đến việc Trần Văn Sơn vì muốn náu mình trong bóng tối để bảo vệ cô mà chuyển văn phòng đến gần chỗ cô làm việc. Tính tình Trần Văn Sơn vốn lạnh nhạt, nếu không phải vì Hoa Di từng cứu anh một mạng, lần đó anh chắc chắn sẽ chết.
Vậy cho nên, thời điểm nhận thức được bác sĩ Hoa gặp nguy hiểm, Trần Văn Sơn không nói hai lời lập tức đưa ra quyết định như vậy. Lúc này, anh từ trong nhà bước ra, vừa vặn nhìn thấy Hoa Di, lên tiếng chào hỏi.
“Bác sĩ Hoa!”
“Văn Sơn, văn phòng của cậu chuyển tới gần đây rồi sao?”
“Đúng vậy. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta đã trở thành hàng xóm với nhau rồi!”
Hoa Di khẽ mỉm cười, Trần Văn Sơn giơ tay ra, chủ động muốn bắt tay đối phương. Cô biết đối phương cảnh giới võ công vô cùng lợi hại, xếp hạng chín trên Thiên Bảng, khả năng vung đao tuyệt mỹ, xuất thần nhập hóa.
“Chúc mừng! Lát nữa tôi sẽ nhờ người mua vài lẵng hoa gửi đến, xem như lời chúc may mắn dành cho dịp khai trương nhé.”
“Cảm ơn bác sĩ Hoa!”
Hà Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn, thấy đối phương từ đầu đến cuối đều không liếc mắt nhìn mình dù chỉ là vài giây, tức giận bĩu môi.
“Này, tôi cũng là bạn của bác sĩ Hoa, sao anh không chào rồi bắt chuyện với tôi?”
Triệu Hùng nghe vậy liền cố gắng nhịn cười. Hà Ngọc Kỳ cảm thấy gây phiền toái cho mình không được liền nhảy sang đối tượng khác mà gây rối đây mà.
“Xin chào!”
Triệu Văn Sơn nói xong hai chữ liền triệt để im lặng. Tính tình anh vốn hờ hững, chỉ nhiệt tình với những người thân thuộc. Còn đối với người ngoài lại vô cùng kiệm lời.
Hà Ngọc Kỳ vốn yêu thích nhận được sự chú ý, hiện tại thấy Trần Văn Sơn qua loa với mình như vậy, tức đến mức cả gương mặt đều trở nên đỏ bừng cả lên.
“Sao anh không nhiệt tình gì hết vậy, nhạt nhẽo quá đi!”
“Ừm.”
“Làm sao mà anh với cái tên Triệu Hùng này đều y chang nhau vậy, người nào người nấy đều khiến xung quanh bực bội!”
“Ngọc Kỳ, Văn Sơn hôm nay mới dọn đến nơi này, bận bịu trăm công nghìn việc. Em đừng có đi theo quấy rối người ta nữa.”
Hoa Di dịu dàng nhìn Hà Ngọc Kỳ, kiên trì dỗ dành. Mà cô chỉ hừ lạnh, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Hùng. Anh đương nhiên không muốn để ý tới đối phương làm gì, chỉ cần phản ứng lại thì chắc chắn anh sẽ phải nghe tiếng quái vật rít gào, đinh tai nhức óc.
Thấy Trần Văn Sơn không ngừng dọn dẹp mà mình ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân nên anh bảo với đối phương rằng mình sẽ sang trạm xá ngồi một chút.
Bên trong trạm xá, Triệu Hùng không ngừng nghĩ đến tâm sự cuồn cuộn trong lòng từ tối qua, nhìn Hoa Di khẽ hỏi.
“Bác sĩ Hoa, anh cần em tư vấn một chuyện.”
“Là chuyện gì?”
“Một người luyện võ, ngoài trừ siêng năng luyện tập hàng ngày, nâng cao về mặt tinh thần lẫn thể chất thì còn có biện pháp nào khác để tăng cường tu vi nữa hay không?”
Hoa Di nghe Triệu Hùng hỏi vậy liền mỉm cười, chậm rãi phân tích.
“Anh Hùng, anh hỏi đúng người rồi đó. Việc luyện võ, chia thành hai phần, đấy chính là tu luyện cả bên trong và bên ngoài. Tu tập bên ngoài đồng nghãi với việc không ngừng tăng cười khả năng, sự bền bỉ của cơ thể để chiến đấu. Tu tập bên trong chính là chăm sóc, nuôi dưỡng và phát triển khí lực đạt đến mức nhuần nhuyễn nhất.”
“Tập võ cũng giống như chuyện học hành vậy, cần nhất vẫn là thiên phú. Người có thiên phú, đều dựa vào sự hiểu biết để phân cao thấp. Hiểu biết, thông suốt càng nhanh thì sẽ càng tiếp thu được nhiều lời truyền dạy, rất nhanh luyện tập thành công. Còn những người bình thường tốc độ luyện tập đương nhiên chậm hơn nhiều, tuy nhiên nếu họ chịu nỗ lực, cần cù hơn người, chuyện tu tập thành công không hề khó chút nào.”
“Giống như mấy đứa trẻ thông minh vậy. Rõ ràng anh chưa từng nhìn thấy chúng chăm chỉ giống như mình, tuy nhiên vẫn luôn đạt được thành tích tối đa. Đạo lý này, cho dù là dùng trong việc học võ hay học tập, đều giống hệt nhau cả.”
Triệu Hùng tập trung lắng nghe toàn bộ những điều mà Hoa Di nói, anh khẽ hỏi.
“Còn gì nữa không?”
“Thật ra không có bất kì trường hợp nào thuộc dạng tuyệt đỉnh thiên phú cả, đa số đều dựa vào môi trường hoặc điều kiện bên ngoài tác động vào, giúp bản thân thay da đổi thịt phần nào đó. Thế giới này vốn dĩ rất kì diệu, những thứ mà con người chúng ta cần đều có trong tự nhiên cả, chúng nằm rải rác ở khắp mọi nơi. Có rất nhiều báu vật trong tự niên, nếu anh tìm kiếm và thu thập được chúng, em đương nhiên có cách giúp anh nâng cao tu vi trong thời gian ngắn!”