Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hùng lấy một lọ nước thuốc đặc chế bôi lên mặt Triệu Khải Đức, một lúc sau, một chiếc mặt lạ da người mỏng rơi vào trong tay Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu với Cố Trường, sau đó nhanh chóng rời khỏi.

Tầm hơn bốn mươi phút sau, Cố Trường thấy cũng gần được rồi, đẩy nhẹ Triệu Khải Đức một cái.

“Khải Đức. Khải Đức.” Cố Trường gọi.

Triệu Khải Đức từ từ tỉnh lại, dáng vẻ hoang mang nhìn Cố Trường.

Cố Trường nói: “Bây giờ tửu lượng của anh bị thụt lùi rồi à? Sao mới uống có hai ly mà đã say rồi vậy.”

Triệu Khải Đức lắc đầu: “Có lẽ là do gần đây trong nhà có quá nhiều chuyện phiền phức.”

Ông ta không hề nghi ngờ, Cố Trường động tay chân trong rượu của ông ta.

Sau khi Triệu Hùng thành công lấy được mặt nạ da người của Triệu Khải Đức, nhanh chóng rời khỏi khách sạn Tân Nguyệt.

Cố Minh Tuyết dừng xe trước mặt Triệu Hùng, để anh lên xe.

Sau khi lên xe, Cố Minh Tuyết nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, em chuẩn bị hết đồ cho anh rồi.”

Triệu Hùng thấy Cố Minh Tuyết đã chuẩn bị ba bộ quần áo. Một bộ trong đó giống y hệt bộ của Triệu Khải Đức đang mặc. Hai bộ còn lại là chuẩn bị cho Triệu Khải Thời và Tàn Kiếm.

“Cảm ơn em, Cố Minh Tuyết.”

“Anh Hùng, anh khách sáo với em như thế làm gì chứ.” 

Cố Minh Tuyết biết Triệu Hùng muốn làm chuyện lớn, hỏi: “Sau khi anh vào nhà họ Triệu, cần em giúp cái gì không?”

“Không cần. Em đã chuẩn bị vũ khí giúp anh chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi, ở trong cốp xe.”

Triệu Hùng gật đầu, nói với Cố Minh Tuyết: “Cố Minh Tuyết, em dừng xe ở khách sạn Thanh Trúc thì đi đi. Đợi anh giải quyết xong chuyện nhà họ Triệu, thì đến tìm em.”

Cố Minh Tuyết ừ một tiếng, chuyên tâm lái xe.

Sau khi đến khách sạn Thanh Trúc, Triệu Hùng lấy quần áo trong xe ra. Khi trở về, hóa trang thành dáng vẻ của Triệu Khải Đức, dẫn theo bố Triệu Khải Thời và Tàn Kiếm cũng đi ra ngoài.

Cố Minh Tuyết giao chìa khóa xe cho Triệu Hùng, rời khỏi đây.

Sau khi ba người Triệu Hùng lên xe, Triệu Hùng đích thân lái xe, đi về phía nhà họ Trang.

Trên đường, Triệu Hùng vừa lái xe, vừa hỏi bố Triệu Khải Thời: “Bố, bố đã chuẩn bị xong chưa?”

Triệu Khải Thời cười nói: “Nhân vật chính hôm nay chính là con.”

Triệu Hùng ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Sau khi đến nhà họ Triệu, Triệu Hùng dặn dò Tàn Kiếm mấy câu, để cậu ta dẫn theo Triệu Khải Thời đi hành sự.

Bíp bíp.

Triệu Hùng ấn còi.

Người bảo vệ thấy Triệu Khải Đức trở về, vội vàng mở cổng.

Triệu Hùng lái xe vào, đến bãi đậu xe của nhà họ Trang.

“Chia ra hành động.” Triệu Hùng nói một câu, xuống xe trước, đi về phía sảnh chính nhà họ Triệu.

Sau khi Triệu Hùng đến sảnh chính, thấy chú tư Triệu Khải Lễ và chú năm Triệu Khải Trí đều ở trong.

Triệu Hùng vừa tiến vào, học theo dáng vẻ của Triệu Khải Đức nói: “Anh tư, anh năm. Chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy được.”

“Suỵt.” 

Triệu Khải Lễ ra hiệu cho Triệu Khải Đức dừng lại: “Em sáu, điên rồi sao. Bây giờ nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người Hoàng Long giám sát, nếu như để bọn họ nghe được, thì chết chắc.”

Triệu Hùng học theo giọng nói của Triệu Khải Đức khá giống, dù sao anh cũng quá hiểu Triệu Khải Đức.

“Hừ. Anh cả bị thằng nhóc Lưu Vũ Tiến kia đưa đi rồi. Anh ba không có tin tức, anh hai thì đang ở thành phố Hải Phòng. Mà chúng ta chỉ có thể ở nhà chính chờ chết, em chịu hết nổi những ngày tháng như thế này rồi. Em muốn ngả bài với bọn họ.”

“Ngả bài? Em sáu, em...”

Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí nhìn nhau, không ngờ hôm nay Triệu Khải Đức lại như bị điên vậy.

Triệu Khải Đức cao giọng hét lên: “Quản gia, gọi Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đến đây cho tôi.”

Sau khi quản gia nghe thấy vậy, đáp lại một tiếng, vội vàng đi gọi Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đến.

Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn là hai cao thủ thiên bang mà Hoàng Long cử đến nhà họ Triệu, Vệ Ôn Thanh xếp thứ tám mươi chín, Đặng Mẫn xếp ngoài hạng một trăm. Ngoài ra, còn có mất cao thủ nhân bang và một số vệ sĩ được đào tạo bài bản nữa.

Rất nhanh, Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn tiến vào.

Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đều tỏ vẻ kiêu ngạo, sau khi tiến vào, Vệ Ôn Thanh nhìn về phía Triệu Hùng đang đóng giả Triệu Khải Đức, lạnh giọng hỏi: “Triệu Khải Đức, ông tìm bọn tôi làm gì?”

“Bao giờ thì các người cho nhà họ Triệu chúng tôi thuốc giải?” Triệu Hùng hỏi thẳng.

“Thuốc giải?”

Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn nhìn nhau, sau đó cười ha ha.

“Triệu Khải Đức, nếu như nhà họ Triệu các người muốn thuốc giải, thì ngoan ngoãn nghe lời, giao bảo vật của nhà họ Triệu ra đây. Chủ nhân của bọn tôi tất nhiên sẽ cho các người thuốc giải rồi.”

“Anh cả của tôi đã bị các người đưa đi rồi, các người còn muốn làm gì nữa?”

“Làm sao?” 

Vệ Ôn Thanh hừ lạnh một tiếng nói: “Bản đồ kho báu mà anh cả ông đưa cho cậu chủ tôi là giả. Triệu Khải Thời cũng thật sự to gan, dám dùng bàn đồ giả này để lừa cậu chủ tôi, khiến cậu chủ tôi mất đi hai chân. Chẳng qua, Triệu Khải Thời cũng nhận phải báo ứng rồi, bị chôn thân ở Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, chết rồi.”

“A.”

Sau khi Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí nghe thấy vậy thì ngẩn ra.

Tất nhiên bọn họ biết, bản đồ báu vật mà anh cả Triệu Khải Thời đưa cho Lưu Vũ Tiến là giả. Trong lòng cũng hiểu, Triệu Khải Thời sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng sau khi biết được tình hình, vẫn vô cùng sốc.

Nếu không phải vì nhà họ Triệu, nếu không phải vì Triệu Hiền. Trước khi nhà họ Lưu lấy được bảo vật của nhà họ Triệu, hoàn toàn sẽ không làm gì Triệu Khải Thời cả.

Vệ Ôn Thanh hừ lạnh một tiếng, nhìn quét qua Triệu Khải Lễ, Triệu Khải Trí và Triệu Hùng đang đóng giả Triệu Khải Đức nói: “Mấy người các ông thành thực cho tôi, nếu còn không thú nhận, lần sau người chết chính là các người đấy.”

“Mẹ nó. Tao liều chết với mày.”

Triệu Khải Lễ lao lên, còn chưa tiến lại gần, đã bị Đặng Mẫn đạp một cái ngã trên đất.

“Anh tư.”

Triệu Khải Trí đến bên cạnh Triệu Khải Lễ, lắc đầu với ông ta, ra hiệu ông ta đừng có phản kháng nữa.

Triệu Hùng nói với Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn: “Tôi biết bảo vật của nhà họ Triệu ở đâu, các người đưa thuốc giải cho tôi.”

“Ông biết?”

Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn đều ngạc nhiên.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, giọng nói của Triệu Khải Đức vang lên, cao giọng gọi: “Anh tư, anh năm. Xảy ra chuyện không tốt rồi, anh cả anh ấy...”

Khi Triệu Khải Đức thật tiến vào sảnh chính, nhanh chóng bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngẩn ra.

Không chỉ có Triệu Khải Đức ngẩn ra, đến cả Triệu Khải Lễ và Triệu Khải Trí, còn có Vệ Ôn Thanh và Đặng Mẫn cũng đều sững sờ.

Bởi vì, trước mặt bọn họ, vậy mà lại có hai Triệu Khải Đức.

Từ sau khi Triệu Hiền chạy trốn khỏi nhà họ Triệu, Hoàng Long lại càng tăng cường kiểm soát nhà họ Triệu hơn. Cho nên, nhà họ Triệu không hề biết chuyện ở Hỏa Tiêu thành phố Đà Lạt, cũng không biết Triệu Khải Thời chết rồi.

Mọi người nhìn nhau, thỉnh thoảng lại nhìn Triệu Khải Đức, lại nhìn Triệu Hùng đóng giả Triệu Khải Đức.

Hai người từ gương mặt, chiều cao, trang phục, giọng nói đều giống nhau, thậm chí đến cả các động tác nhỏ cũng đều giống y hệt.

Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?

Sao lại có hai Triệu Khải Đức chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK