“Lời này của anh có ý gì?” Lục Tiểu Xuyên nói.
Trần Văn Sơn lạnh lùng cười nói: “Nhiều năm như thế, tôi vẫn luôn thăm dò tin tức của cậu. Không lâu trước đây, tôi vừa mới điều tra được, anh chính là đàn anh Lục Tiểu Đao của tôi, chỉ là đổi tên gọi là Lục Tiểu Xuyên mà thôi. Còn khuôn mặt khiến tất cả mọi người mê mẩn này của anh cũng đi phẫu thuật chỉnh hình. Anh vẫn luôn cố gắng giấu giếm thực lực, đi nhờ vả Tây Giao. Đàn anh, tôi nói có đúng không?”
Triệu Hùng nghe cuộc nói chuyện của Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên thì vô cùng kinh ngạc, không ngờ Lục Tiểu Xuyên lại là đàn anh của Trần Văn Sơn.
“Trần Văn Sơn, quả nhiên anh không hổ là thám tử trời sinh, cái này cũng bị anh điều tra được.”
“Hừ! Anh giết thầy, sỉ nhục đàn em, thù này không đội trời chung. Trần Văn Sơn tôi đã thề rằng, cùng trời cuối đất cũng phải tìm được anh. Ông trời có mắt, để tôi gặp lại anh.”
“Chỉ dựa vào anh?” Lục Tiểu Xuyên lạnh giọng nói: “Văn Sơn, dù anh xếp hạng cao hơn tôi, nhưng thực lực của chúng ta cũng như nhau, anh muốn giết tôi chỉ sợ là cũng không dễ dàng như thế.”
Hồi nhỏ Trần Văn Sơn bị người ta sắp xếp phải đến bái một dị nhân.
Cả đời dị nhân đó chỉ thu hai đồ đệ, một là Trần Văn Sơn, người khác chính là Lục Tiểu Xuyên. Dị nhân có một cô con gái xinh đẹp, đó là đàn em của Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên.
Đàn em thích Lục Tiểu Đao, mà Lục Tiểu Xuyên trời sinh đã có tính phong lưu, đã ham mê sắc đẹp mà để ý đến đàn em từ lâu. Một lần, lên kế hoạch làm đàn em ngất đi, sỉ nhục cô. Sau khi dị nhân bắt gặp, Lục Tiểu Xuyên quỳ gối trước thầy thành tâm hối lỗi. Dị nhân không đề phòng Lục Tiểu Xuyên, bị Lục Tiểu Xuyên tính kế mất mạng. Sau này, sau khi Trần Văn Sơn phát hiện ra, ra tay đánh nhau với Lục Tiểu Xuyên, công phu của hai người ngang bằng nhau, Lục Tiểu Xuyên chạy trốn mất.
Lục Tiểu Đao biết Trần Văn Sơn sẽ không tha cho mình, bắt đầu đổi tên đổi họ thành Lục Tiểu Xuyên. Lại đi phẫu thuật chỉnh hình, hoàn toàn thay đổi gương mặt.
Mấy năm trước, vì điều tra vụ án, Trần Văn Sơn xuất hiện cùng một lúc với Lục Tiểu Xuyên. Anh ấy cảm thấy người tên Lục Tiểu Xuyên này có hơi quen thuộc. Sau khi hai người gặp nhau, Lục Tiểu Xuyên cố tình giả vờ dáng vẻ không thù địch, cũng không thể hiện tài nghệ phóng đao trước mặt Trần Văn Sơn.
Anh ta vẫn luôn giấu đi võ công lợi hại nhất, sợ Trần Văn Sơn nhận ra. Không ngờ Trần Văn Sơn vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Thông qua quan hệ, Trần Văn Sơn biết được Lục Tiểu Xuyên đã phẫu thuật chỉnh hình ở nước ngoài. Sau khi điều tra tỉ mỉ mới biết rằng anh ta chính là Lục Tiểu Đao đã thay tên đổi họ.
Điều khiến Trần Văn Sơn thất vọng là, uổng cho mình là “thám tử số một cả nước”, nhiều năm như thế cũng không điều tra được tin tức của đàn em.
“Hừ! Trần Văn Sơn, vậy tôi lĩnh giáo tài nghệ phóng đao của anh một chút nào! Thấy anh nhiều năm như thế, rốt cuộc có tiến bộ hay không.” Đang nói chuyện thì rung tay lên, ba cây phi đao tạo thành hình tam giác, bay thẳng về hướng Trần Văn Sơn.
Chỉ nghe ba tiếng “Đinh đinh đinh!” liên tiếp, cùng lúc đó Trần Văn Sơn ném bia cây phi đao ra, phóng thẳng đến hướng Trần Tiểu Xuyên.
Tài nghệ của hai người đều là phóng đao, chỉ thấy hai người nhanh chóng di chuyển thân thể, hai tay tung bay, phi đao không ngừng bay ra.
Thỉnh thoảng trong không trung có tia lửa b ắn ra, truyền ra những tiếng “Đinh! Đinh”.
Triệu Hùng không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên đánh nhau.
Trước giờ anh chưa từng thấy Trần Văn Sơn nuốt giận ra tay như thế, giống như thấy cảnh tượng quay phim, phi đao mỏng như lá liễu rơi đầy trên đất.
Lúc dùng sắp hết phi đao, trong nháy mắt hai người nhào vào nhau. Hai người đấm đá nhau, anh tới tôi đi, hai bên quen với lối đánh của đối phương, trong nhất thời đánh khó mà tách ra được.
Đúng vào lúc này, trong không trung có vài “giọt máu” b ắn ra, sau khi nhiều người bị bắn trúng, từng tiếng kêu la thảm thiết không ngừng vang bên tai.
Bên cạnh Triệu Hùng, có thêm một người đàn ông mạnh mẽ tay cầm “giọt máu”.
Bốn anh em nhà họ Mã đã sớm là nỏ mạnh hết đà, trên người có nhiều vết thương, những người này đến rất kịp thời.
Một thanh niên khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng bước đến bên cạnh Triệu Hùng, cung kính nói với Triệu Hùng: “Ngài Hùng, anh không sao chứ?”
“Cậu là…”
“Tôi là Diệp Phong, người nhà họ Diệp.”
Triệu Hùng nghe thế thì ngạc nhiên, giờ mới biết cái gọi là sự giúp đỡ của “Liêu Minh” là mời trợ thủ. Hóa ra mời được người nhà họ Diệp ở “thành phố Vinh”.
Lần trước lúc ở “thành phố Vinh” tỉnh Nghệ An, Diệp Trát không nói cho Triệu Hùng biết anh ta có đàn em lợi hại. Nếu biết, Triệu Hùng đã sớm gọi “Diệp Trát” đến giúp rồi.
Thực ra, khả năng chiến đấu của người đến giúp này cũng không tính là cao, nhưng “giọt máu” dường như là khắc tinh trời sinh của “quỷ đầu búa”.
Vừa xuất hiện, “giọt máu” đã lập công. Người vây xung quanh Triệu Hùng đều bị quét sạch hơn một nửa.
Dưới sự bảo vệ của Diệp Phong, đám người Triệu Hùng nhanh chóng lùi ra bên ngoài “Huyện Quan”.
Hai bên không ngừng có người ngã xuống, nhưng ngã xuống phần nhiều là người của “Tây Giao”, “Cẩm Y Vệ” và “Bàn Thiệu Môn”.
Lục Tiểu Xuyên, Đoan Mộc Lê và Ông Lai đều bị cuốn lấy, đám đàn em từng đứa như rồng mất đầu, loạn như ong vỡ tổ.
Người của “Liêu Minh” và “nhà họ Diệp” đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, có mục tiêu thống nhất. Chỉ cứu người chứ không ham chiến. Lại thêm vũ khí mới như “giọt máu”, trong chốc lát giết đám người “Tây Giao” trở tay không kịp.
Trần Văn Sơn và Lục Tiểu Xuyên đánh hơn trăm chiêu, hai người cũng không phân thắng bại. Phán đoán theo thực lực thì có đánh đến nghìn chiêu cũng không thể phân được sống chết.
Trần Văn Sơn thấy Triệu Hùng an toàn rồi, bắn hai cây phi đao về phía Lục Tiểu Xuyên, nhanh chóng chạy khỏi vòng chiến đấu, nói với Lục Tiểu Xuyên một câu: “Hôm nay tha cho anh trước, ngày sau nhất định phải lấy cái mạng chó của anh! Nông Tuyền, rút!”
Nông Tuyền đối đầu với Đoan Mộc Lê cũng vừa lộ ra trạng thái nguy hiểm, bắn một cây phi đao về phía Đoan Mộc Lê. Đoan Mộc Lê vội vàng lách người tránh thoát, Nông Tuyền nhân cơ hội tụ tập lại với Trần Văn Sơn, hai người nhanh chóng đuổi theo Triệu Hùng.
Lãnh Ngạo cũng rút khỏi vòng chiến đấu, hô một tiếng với người “Liêu Minh: “Rút lui!”
Người của Liêu Minh cũng nhanh chóng rút khỏi vòng chiến đấu với Lãnh Ngạo.
Một trận chiến lớn cứ kết thúc như thế!
Sau khi đám người Triệu Hùng rút lui, không có ai dám đuổi theo.
Thực lực bên Triệu Hùng so sánh với đám người Lục Tiểu Xuyên cũng chiếm phần hơn. Đám người Lục Tiểu Xuyên mà đuổi theo chỉ có thể chịu thiệt.
Sau khi kiểm tra lại hiện trưởng, “Tây Giao”, “Cẩm Y Vệ” và “Bàn Thiệu Môn” chết hơn ba mươi người, mà bên Triệu Hùng chỉ chết ba người, người bị thương vô số kể.
Chuyện giang hồ báo thù này được dọn dẹp hiện trường rất nhanh, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy manh mối.
Sau khi rút khỏi “Huyện Quan”, đám người Triệu Hùng đón xe đi thẳng đến “thành phố Quý”.
Trên xe, Triệu Hùng gọi điện thoại báo bình an cho vợ Lý Thanh Tịnh.
“Thanh Tịnh, anh rời khỏi Huyện Quan rồi, đang về thành phố Quý. Em đang ở đâu?”
“Em đang ở khách sạn Kim Mậu ở thành phố Quý, bây giờ gửi vị trí cho anh.” Lý Thanh Tịnh vui vẻ, lập tức gửi vị trí cho Triệu Hùng.
“Anh không sao chứ?” Lý Thanh Tịnh xúc động hỏi Triệu Hùng.
“Không sao! Vừa nãy trải qua một trận chiến, bốn anh em nhà họ Mã bị thương, những người khác đều không sao.” Triệu Hùng nói với vợ Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh đi bệnh viện một chuyến trước, sau đó đi tìm em. Em yên tâm, anh lập tức phái người đến bảo vệ em.”
“Ừm! Anh bận việc của anh đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thanh Tịnh ôm điện thoại, thật lâu sau cũng không muốn bỏ ra.
Cô thực sự quá kích động, hai ngày nay cô không có đêm nào ngủ ngon, luôn lo lắng cho an nguy của Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh rất tò mò, Triệu Hùng đang phải đối mặt với sự bao vây từng lớp, sao có thể phá vòng vây được?
Triệu Hùng đưa người bị thương tập trung đến bệnh viện trung tâm thành phố Quý trước.
Trong nháy mắt, người bị thương đầy trong ở khoa ngoại của bệnh viện.
Triệu Hùng không thiếu tiền, trực tiếp thanh toán tiền nằm viện cho toàn bộ mọi người. Đồng thời yêu cầu người của bệnh viện dùng thuốc tốt nhất để chữa trị cho mọi người.
Bốn anh em nhà họ Mã, chỉ có vết thương của Mã Nhị Trực là nặng nhất. Vốn chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi hai ngày là có thể xong, lần này chỉ sợ là phải nghỉ ngơi mười đến mười tám ngày.
Triệu Hùng sắp xếp Nông Tuyền, Lãnh Ngạo ở lại giúp chăm sóc đám người anh em nhà họ Mã. Những người khác thì sắp xếp đến “khách sạn Kim Mậu”, ở xung quanh khách sạn Kim Mậu. Thứ nhất là có thể tập trung quản lý, thứ hai là nếu có chuyện thì tiện để ứng phó.
Sau khi sắp xếp xong thì Triệu Hùng mới đến phòng của Lý Thanh Tịnh.
Sau khi ấn chuông cửa, Lý Thanh Tịnh đến trước cửa, nhìn qua mắt mèo trên cửa, người ngoài cửa chính là Triệu Hùng.
Lý Thanh Tịnh vội vàng mở cửa, nhào vào lòng Triệu Hùng, ôm chặt lấy anh, kích động nói: “Triệu Hùng, anh đã về rồi!”