Hai người vừa trở lại khách sạn, không nghĩ tới Kim Trung đã tới.
Triệu Hùng để Nông Tuyền đi lên gọi cô em vợ Lý Diệu Linh đến phòng ăn ăn điểm tâm.
Còn anh cùng Kim Trung đến phòng ăn trước một bước!
Kim Trung vừa ăn đồ vật, vừa hướng Triệu Hùng hỏi: “A Hùng, lần này cậu định lấy cây sâm rừng đó hả?”
“Đúng vậy a! Bác sĩ Hứa nói, loại sâm rừng này là bảo vật thứ hiếm có trên đời. Nếu cứ thế ăn thẳng có thể cường thân kiện thể, nhưng nếu như tìm đạo sĩ đến luyện thành thuốc bổ thì có thể làm tăng tu vi của người luyện võ.”
Kim Trung lắc đầu nói: “Hiện tại thế giới này, sợ rằng người có thể luyện đan cũng không nhiều lắm.”
Triệu Hùng cười cười, nói: “Bác sĩ Hứa có biết một người.”
“Thật sao?”
Triệu Hùng nhẹ gật đầu.
Con ngươi Kim Trung sáng lên, nói: “Vậy tôi nhất định sẽ giúp cậu lấy được cái cây sâm rừng kia.”
“Cậu trước đừng ra tay, tôi sợ cậu đem giá cả trực tiếp kéo lên!”
Hai người đồng thời cười ha ha.
Kim Trung lại đối Triệu Hùng lên tiếng hỏi thăm: “A Hùng, cậu đối Kim Giang Y thật sự không hứng thú sao?”
Triệu Hùng nghĩ nghĩ nói: “Muốn nói không có hứng thú là giả. Nhưng tôi nghĩ để lấy được Kim Giang Y khẳng định cần đến không chỉ là hơn nghìn tỷ thôi đâu. Nếu để cho tôi dùng hơn nghìn tỷ này đổ vào loại đồ vật này, vẫn là thôi đi! Có nghìn tỉ kia, tôi có thể đầu tư thêm vài điểm sản nghiệp, còn có thể kiếm nhiều tiền một chút. Nhân tiện, tôi mượn cậu một tỷ, để Hồ Dân chuyển cho cậu đi?”
“Được! Chuyển cho tôi. Cậu được nha! Dùng tiền của tôi làm một vụ mua bán đẻ trứng mà không cần dùng đến gà. Nghe nói, Tiểu Tuyết dùng khoản tiền này kiếm lời hơn mấy trăm tỉ. Vậy thì tập đoàn Hùng Quang của cậu kiếm lời ít nhất cũng phải được mấy nghìn tỷ. Người tay không bắt sói như cậu là càng ngày càng lợi hại!”
Triệu Hùng cười ha ha nói: “Tôi vốn muốn dùng khoản tiền này của cậu để ra tay đối phó với tập đoàn Thiên Vương. Không nghĩ tới tập đoàn Thiên Vương chưa chiến đấu mà đã bại.”
“Ai! Cậu có Tuyết Nhi bên đó giúp cậu, tiền đồ về sau sẽ lợi hại hơn!”
“Làm sao, cậu ghen ghét?”
“Đúng vậy, tôi chính là ghen ghét đó!” Kim Trung cười ha hả nói.
Triệu Hùng cùng Kim Trung nói chuyện xưa nay đều không che giấu cái gì. Từ việc Kim Trung có thể cấp cho Triệu Hùng khoản tài chính này, cũng có thể nhìn ra mối quan hệ của bọn họ có bao nhiêu sắt đá.
Anh biết, Kim Trung có nguy cơ bị gia tộc phát hiện. Một khi để gia tộc thấy rõ lỗ thủng trong khoản tiền này, anh ta cũng phải nhận trách phạt của gia tộc!
Sau khi Nông Tuyền cùng Lý Diệu Linh đi xuống, Triệu Hùng cùng Kim Trung đã chuyển chủ đề, cho tới khi dừng ở chuyện sáng sớm hôm nay có ý muốn thu nhận đồ đệ kể cho anh ta nghe.
“Cái gì, nhân đồ đệ?” Lý Diệu Linh sợ hãi kêu lên hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, anh thực sự muốn thu đồ đệ à? Cậu nhóc kia bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba tuổi!”
“Vậy cậu ấy có đẹp trai hay không?”
“Đẹp trai nha!’ Triệu Hùng một tay đâm đâm trán của cô em vợ Lý Diệu Linh, nói: “Con nhóc em lại mê trai rồi! Nói cho em biết, đứa nhóc kia gọi là Thẩm Hải, về sau là đồ đệ của anh. Không cho em đến khi dễ cậu ấy, nghe chưa!”
“Ai nha! Em trai không phải là dùng để khi dễ sao? Nếu là không khi dễ, vậy thì thật không thú vị! Yên tâm đi anh rể, em sẽ cùng cậu ấy ở chung thật tốt. Với lại, anh rể anh cũng dạy em mấy chiêu đi, nếu về sau có ai khi dễ em, cũng không cần làm phiền anh.”
“Chỉ bằng em …” Triệu Hùng lắc đầu nói: “Anh cũng không tìm được mục đích cuộc sống của em là gì. Em trở về học tập cho giỏi đi! Cẩn thận chị của em lại mắng em đấy.”
Vừa nhắc tới chị gái Lý Thanh Tịnh, Lý Diệu Linh trong nháy mắt như sương đánh cho quả cà ỉu xìu!
Triệu Hùng nói với Kim Trung: “A Trung, nghe nói tỉnh thành có một chương trình dạy học chất lượng không tệ! Cậu giúp tôi hỏi thăm một chút tình huống dạy học của tiểu học cùng trung học được không?”
‘A Hùng, cậu muốn chuyển đến tỉnh thành sao?” Kim Trung cao hứng hỏi.
“Cũng có ý nghĩ này, tôi đang lên kế hoạch trước.”
“Đi! Qua mấy ngày nữa tôi có một bữa tiệc, nghe nói có mấy lãnh đạo trường trung học của tỉnh thành, đến lúc đó tôi sẽ xem xem có được không.”
Sau khi mấy người ăn bữa sáng xong, Kim Trung đề nghị đi đến hội đấu giá sớm một chút. Mấy người liền đón xe đi hội đấu giá Nghiễm Nguyên!
Phòng đấu giá Nghiễm Nguyên, là công ty đấu giá lớn số một số hai trong nước, trong giới có độ nổi tiếng rất cao!
Sau khi đi vào phòng đấu giá Nghiễm Nguyên, Triệu Hùng cùng Kim Trung liền tách ra!
Triệu Hùng không nghĩ đến chuyện thu hút sự chú ý của người khác, dù sao Kim Trung là người mới nổi tiếng trong thương giới của tỉnh thành phố. Nếu như anh cùng Kim Trung ở một chỗ trong thời gian dài sẽ khiến những người khác chú ý đến anh.
Hồ Dân đến gần Triệu Hùng, thấy Lý Diệu Linh và Nông Tuyền đang đứng bên cạnh Triệu Hùng, nói với anh: “Cậu Triệu, ông Thiên Trung để cho tôi đến đây với cậu.”
“Được! Phó tổng Hồ, ông có mang đủ tiền không?” Triệu Hùng nửa đùa nửa thật hỏi Hồ Dân.
Hồ Dân cười nói: “Cậu yên tâm đi! Tập đoàn Hùng Quang của chúng ta không bao giờ thiếu vật này đâu!”
Hai người cười ha ha một tiếng!
Lý Diệu Linh ở bên cạnh thấy thế thì âm thầm ngạc nhiên!
Thanh danh của Hồ Dân ở trong vòng thương nghiệp Hải Phòng có thể nói là như sấm bên tai, được vinh dự làm công Hoàng đế! Nếu không phải nguyên nhân kết hôn sớm, ở Hải Phòng không biết có bao nhiêu cô gái muốn gả cho ông ấy đâu.
Lý Diệu Linh biết anh rể Triệu Hùng của cô mặc dù là tài xế của Trần Thiên Trung, nhưng ở tập đoàn Hùng Quang lại rất có địa vị, nhưng cô không nghĩ rằng quan hệ của anh rể cùng Hồ Dân lại tốt như vậy!
Bốn người ngồi ở ghế ô sáu mươi tám, Kim Trung thì ngồi ở ghế dành cho khách.
Triệu Hùng cố ý không để Hồ Dân làm ghế cho khách quý, chính là không nghĩ sớm như vậy trở thành cái đinh trong mắt hội thương giới của tỉnh thành.
Còn chưa đầy mười lăm phút đã đến thời gian tổ chức bắt đầu hội đấu giá.
Triệu Hùng thấy những chỗ ngồi xung quanh đã không còn chỗ trống. Không nghĩ tới, cuộc bán đấu giá này lại hấp dẫn nhiều người đến như vậy.
Trong xã hội coi trọng vật chất này, không bao giờ thiếu người giàu.
Người tới tham gia đấu giá hội nếu không phú thì cũng quý. Người dân bình thường làm sao có thể nhàn nhã như vậy mà tới đây tham gia đấu giá, tất cả đều đang bận rộn kiếm tiền sinh hoạt.
Người bên cạnh có một ít khuôn mặt quen thuộc, nhưng đại đa số đều là những gương mặt lạ lẫm. Đoán chừng có rất nhiều doanh nhân nước ngoài giàu có ở đây.
Triệu Hùng ở trong đám người tìm kiếm người của tập đoàn Hoài An, nhưng để anh cảm thấy kỳ quái chính là, chỉ thấy Dương Hưng của tập đoàn Hoài An, lại không nhìn thấy Dương Lam.
Trùng hợp chính là, Dương Hưng cũng ở trong đám người tìm kiếm Triệu Hùng.
Ánh mắt hai người ở không trung va vào nhau!
Triệu Hùng theo lễ phép, đối Dương Hưng nhẹ gật đầu một cái.
Dương Hưng cũng có chút gật đầu, xem như đáp lại anh.
Hai người còn không có chính thức vạch mặt, Triệu Hùng cũng không biết tại sao người nhiều lần ra tay ám sát anh, lại là Dương Hưng phái tới.
Hồ Dân ở bên tai Triệu Hùng, nhỏ giọng thì thầm vài câu. Sau đó, đưa cho Triệu Hùng một quyển sách.
Trong quyển sổ đều là những món đồ được mang lên đấu giá trong ngày hôm nay, nhưng duy chỉ có Kim Giang Y là không có trong này.
Xem ra, Kim Giang Y! Sẽ xuất hiện ở buổi tối cuối cùng rồi.
Lý Diệu Linh cho tới bây giờ cũng không có trải qua chuyện đấu giá như vậy, thấy những người bên cạnh đều mặc quần áo hàng hiệu, nếu không thì mang theo đồng hồ quý báu.
Không khỏi cảm thán thật sự là nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của bản thân, nếu không phải anh rể Triệu Hùng mang cô đến đây, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không vào được phòng đấu giá.
Lý Diệu Linh chỉ vào Triệu Hùng vật đấu giá trong quyển sách nhỏ trên tay, nói với Triệu Hùng: “Anh rể, đôi bông tai kim cương này, làm sao giống như được thiết kế từ đại sư Mark Will vậy?”
Triệu Hùng nhìn nhìn cô em vợ Lý Diệu Linh, hỏi cô: “Diệu Linh, em còn hiểu mấy cái này?”
“Em thích thiết kế trang sức a! Ở trường học trong lúc rảnh rỗi, đều là nhìn những vật này.” Lý Diệu Linh đối Triệu Hùng giải thích nói: “Anh rể, nghe nói bộ vòng tai lam bảo thạch này, toàn thế giới chỉ có ba đôi! Mặt khác, hẳn là còn có một viên gọi là mặt dây chuyền dây chuyền Hải Dương Chi Tâm. Kỳ quái là, làm sao không có cùng một chỗ đưa ra vậy?”