“Cái gì? Tổ chức bí mật sao?” Dương Lam đột ngột đứng lên, nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh Hùng, anh nói Dương Hưng muốn giết anh?”
“Tuy rằng anh không dám chắc một trăm phần trăm người kia có phải là Dương Hưng hay không, nhưng anh có thể nắm chắc đến chín mươi phần trăm, chuyện đó là do Dương Hưng gây nên. Cho nên anh mới nói, Dương Hưng là người có tâm cơ rất sâu.”
Dương Lam quay sang nói với bố mình: “Bố! bố nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này. Nếu Dương Hưng chính là chủ mưu đứng sau chuyện ám sát anh Hùng, nhà họ Dương chúng ta nhất định không thể dễ dàng tha thứ để cho hạng người như thế sống ở đây.”
“Con mau ngồi xuống cho bố!” Dương Hoài An tức giận mắng Dương Lam, sau đó nói với Triệu Hùng: “Tiểu Hùng, bác sẽ tự mình điều tra ra chân tướng của việc này. Nếu thực sự Dương Hưng có gan gây ra chuyện tày đình như vậy, nhất định bác sẽ cho cháu cách giải quyết thích đáng.”
Dương Lam phẫn nộ bất bình, ngồi xuống.
Dương Hoài An nhíu mày nói với Triệu Hùng: “Mặt khác cháu có nói đến một tổ chức bí mật, đó rốt cuộc là tổ chức gì?”
“Là một tổ chức tên là Hoàng Long!”
Triệu Hùng cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘Hoàng Long’, anh muốn xem một chút phản ứng của hai bố con Dương Hoài An.
Có một số việc, nhất định phải ngả bài, càng che che dấu dấu lại càng bất lợi cho việc tìm ra chân tướng sự thật.
Nếu Dương Hưng thực sự là người của Hoàng Long, hôm nay Triệu Hùng mang theo vợ mình là Lý Thanh Tịnh đến thăm Dương Hoài An không ngoài mục đích nào khác ngoài việc muốn kiểm tra phản ứng của nhà họ Dương.
Nếu Tập đoàn Hoài An không có quan hệ với Hoàng Long, thì việc Tập đoàn Hoài An tham dự vào dự án đặc khu kinh tế mới của Thành phố là việc rất may mắn. Nhưng mà nếu Dương Hoài An cùng ‘Hoàng Long’ có mối quan hệ thì sự việc ngay lập tức trở nên vô cùng phiền toái.
Lý Thanh Tịnh lúc này cũng đang theo dõi phản ứng của Dương Hoài An và Dương Lam.
Dương Lam lộ rõ vẻ mờ mịt hỏi: “Hoàng Long? Đó là tổ chức gì vậy?”
Dương Hoài An lúc này lại lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, ông hỏi Triệu Hùng: “Tiểu Hùng, cháu nói đến Hoàng Long, rốt cuộc nó là tổ chức như thế nào? Bác chỉ biết vào thời nhà Hoàng, tại thời điểm thái giám chuyên quyền lộng hành đã xuất hiện tổ chức Hoàng Long và Tây Giao.”
“Bác An, đây chính là tổ chức Hoàng Long từ thời nhà Hoàng lưu lại, tổ chức này được quản lý rất nghiêm ngặt, phong cách hành động cũng cực kỳ tàn nhẫn.” Triệu Hùng giải thích.
Dương Hoài An nhíu mày nhìn Triệu Hùng hỏi: “Tiểu Hùng, vậy tại sao cháu lại đắc tội với người của Hoàng Long, vì sao bọn chúng là muốn đuổi giết cháu?”
“Đây là câu chuyện dài bác ạ!”
Triệu Hùng thấy biểu hiện của Dương Hoài An rất chính trực, công bằng, đây cũng là một biểu hiện nên có của bậc bề trên, căn bản anh không nhìn ra được điều gì khác thường. Nhưng theo như anh quan sát biểu hiện của Dương Lam thì có thể nhìn ra cô ấy không hề hay biết gì về tổ chức đông hoàng.
Nếu như muốn quân bài lộ diện, chi bằng anh đốt thêm một mồi lửa khác.
Nghĩ vậy, Triệu Hùng liền nói với Dương Hoài An: “Bác An, trụ sở chính của tổ chức Hoàng Long là ở ngay thành phố này, bác cũng là người được mệnh danh giàu nhất Tỉnh Thanh Hóa, bác chưa từng nghe đến tổ chức này hay sao ạ?”
Dương Hoài An lắc đầu, nói: “Bác chỉ là một doanh nhân, rất ít khi giao tiếp với người khác giới, hơn nữa bác tuy rằng mang danh là chủ tịch tập đoàn nhưng trên thực tế bác đã sớm muốn về hưu. Đầu tiên bác đem công ty giao lại cho Dương Hưng quản lý. Sau khi tiểu Lam trở về, thì bác lại để tiểu Lam bắt đầu tiếp xúc với việc của công ty. Cho nên, nếu như tổ chức Hoàng Long có trụ sở chính tại Tỉnh Thanh Hóa đúng như cháu nói, bác không có khả năng không biết đến tổ chức này?”
“Tổ chức này luôn hành động bí mật, bọn chúng lại rất tinh vi. Bác không biết cũng là chuyện bình thường!” Triệu Hùng nói: “Cháu chỉ muốn nhắc nhở bác, nhất định bác phải cẩn thận với người của tổ chức Hoàng Long, bọn họ không phải là người tốt đẹp gì đâu ạ!”
Dương Hoài An gật đầu đồng ý, ông nói: “Bác sẽ giúp cháu lưu ý đến tổ chức này. Nếu như bọn họ ở nơi này, nhất định bác sẽ tìm ra được manh mối của bọn họ.”
Lý Thanh Tịnh lúc này cũng không nhìn ra được manh mối gì trên biểu tình của Dương Hoài An, cô liền chuyển hướng đề tài, cười nói: “Thôi, mọi người đừng nhắc đến đề tài này nữa, chuyện này quá nặng nề rồi, chúng ta vẫn nên nói đến đặc khu kinh tế mới được thành lập đi.”
“Đặc khu kinh tế mới, lấy ngành công nghệ cao làm ngành mũi nhọn. Đây cũng là dự án lớn mà thành phố đang dốc hết sức thực hiện. Hạng mục này được chia làm ba khu, nếu như bọn cháu có thể trúng thầu, đến lúc đó thương hội Tỉnh Thanh Hóa của bọn cháu, tập đoàn Kim Trung, bên cạnh đó còn có tập đoàn Hoài An của bác, có thể mỗi bên sẽ phụ trách một hạng mục.” Triệu Hùng nói.
Dương Lam gật đầu, nói: “Em với anh Trung cũng đều nghĩ như vậy! Sau khi trúng thầu, ba nhà chúng ta sẽ cùng nhau phân chia lại một chút.”
“Được!” Triệu Hùng gật đầu đồng ý.
Dương Hoài An cười lớn nói: “Tiểu Hùng, khó có được lúc cháu rảnh rỗi có thời gian cùng Thanh Tịnh đến thăm bác. Hôm nay hai chúng ta phải uống với nhau vài chén mới được.”
“Bố! Bác sĩ không phải đã nói bố không được uống nhiều rượu rồi hay sao?”
“Không sao hết!” Dương Hoài An khoát tay với con gái Dương Lam, nói: “Trong nhà cất rất nhiều rượu ngon, không uống chẳng phải lãng phí sao, rượu là tinh hoa đất trời, càng uống càng trẻ càng khỏe.”
Dương Lam bĩu môi, nói: “Không phải bố còn muốn nói, rượu ngon có tiền cũng không mua được, bố mà không uống là một sai lầm.”
Dương Hoài An chỉ vào con gái mình cười nói với Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh: “Các cháu xem nuôi con gái lớn rồi, giờ nó đủ lông đủ cánh rồi từ nhỏ đã được bác chiều chuộng bây giờ đã bắt đầu quản giáo lại bác rồi đây.”
Lý Thanh Tịnh cong môi cười, cô nói với Dương Lam: “Tiểu Lam, hiếm khi thấy bác An vui vẻ như vậy, em cho bác cùng Triệu Hùng uống với nhau hai chén đi!”
“Được rồi, nhưng mà hai người không được uống nhiều hơn đâu đấy.”
Dương Lam nói xong thì đứng lên nói với Lý Thanh Tịnh: “Chị dâu, em đưa chị vào nhà tham quan một chút.”
“Được đấy!” Lý Thanh Tịnh nghe thế cũng đứng lên.
Nhìn theo bóng dáng của Dương Lam và Lý Thanh Tịnh mãi một lúc lâu sau Dương Hoài An mới thu lại ánh mắt.
Dương Hoài An thở dài nói với Triệu Hùng: “Tiểu Hùng, cháu có biết vì sao tiểu Lam nhà Bác mãi không chịu kết hôn không?”
“Không phải vì em ấy không thích Dương Hưng sao?”
“Không.” Dương Hoài An lắc đầu nói: “Nó là con gái bác, bác đương nhiên hiểu tâm tư của nói. Kỳ thật nó mãi vẫn không chịu kết hôn là vì cháu.”
“Vì cháu?” Triệu Hùng cười khổ nói “Bác An, cháu cũng là người đã kết hôn rồi dù tiểu Lam đối với cháu có tình cảm gì đi chăng nữa thì cô ấy cũng nên buông xuống!”
Dương Hoài An nói: “Cháu với tiểu Lam cũng được xem như làm bạn bè thanh mai trúc mã. Kỳ thật con bé đã sớm thầm mến cháu, nhưng mà dù sao nó cũng là con gái, hay xấu hổ. Sau đó, bác lại đưa tiểu lam ra nước ngoài du học, cháu lại rời khỏi nhà họ Triệu, tự nhiên chạy tới Tỉnh Thanh Hóa đến nhà họ Lý cầu hôn, mới bỏ lỡ đoạn nhân duyên này. Nói là buông nhưng cũng không dễ dàng mà có thể buông xuống được.”
“Cháu đã cùng Thanh Tịnh kết hôn, bác cũng không thể bảo hai đứa ly hôn để cháu đến với tiểu Lam được. Nhưng mà con bé vẫn thật nghe lời cháu, nếu cháu có rảnh thì thay bác khuyên nhủ nó đôi chút.”
Triệu Hùng gật đầu, nói: “Bác An, bác yên tâm! Cháu sẽ cố gắng.”
Ở nhà họ Dương ăn cơm xong xuôi, Triệu Hùng cùng Lý Thanh Tịnh cũng không ở chơi lâu mà đã sớm cùng với Nông Tuyền rời khỏi nhà họ Dương.
Mới vừa trở lại khách sạn, Trần Văn Sơn đã chạy đến phòng Triệu Hùng, cao hứng nói: “Cậu chủ! Chuyện của thầy Toàn và nhóc Kỳ cuối cùng đã có tin tức.”