"Súc sinh! Lũ chúng mày đúng là súc sinh." Tần Cửu gia tức giận nổi cơn tam bành, gầm lên chửi bới người đầu kia điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Cửu gia thấy Tần Tam gia đang rơi lệ đầy mặt. Ông ta lên tiếng khuyên nhủ: "Anh ba, người này có phải là người bên Thánh đàn không?"
"Không biết!" Tần Tam gia lắc đầu.
"Không được! Anh phải trở về xem một chút." Tần Tam gia cầm lấy áo ngoài, kéo tay cô gái Tần Linh muốn rời đi.
Ba người Trần Thiên Trung, Khổng Côn Bằng cùng Tần Cửu gia nói hết lời, cuối cùng cũng khiến Tần Tam gia bình tĩnh lại.
Trần Thiên Trung khuyên nhủ Tần Tam gia: "Tam gia, lúc này ông trở về, nhất định sẽ trúng kế của địch nhân."
Hai mắt của Tần Tam gia đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lũ súc sinh kia giết cả nhà tôi, một ông lão gần đất xa trời như tôi sống còn có tác dụng gì chứ? Lão Cửu, em giúp anh chăm sóc cho Tần Linh. Ngày mai anh nhất định phải trở về xem thế nào. Cho dù chết, anh cũng phải chết cùng một chỗ với bọn họ."
"Anh ba! Nếu anh chết, Tần Linh phải làm sao bây giờ? Còn sống mới là quan trọng nhất."
"Lão Cửu, em không cần khuyên anh." Tần Tam gia ngồi ở trên ghế sô pha. Chỉ trong mấy giây phút ngắn ngủi này mà dường như ông ta đã già hơn mười mấy tuổi, nhìn có vẻ như tinh thần của ông ta đã trở nên suy sụp, trông vô cùng tang thương.
Cô gái tên là Tần Linh cảm nhận được điều gì đó từ cuộc trò chuyện của mấy người bọn họ, cô gái ôm chầm lấy Tần Tam gia, bật khóc rống lên.
Mọi người đang có tâm trạng vui vẻ thì bất ngờ bị một cuộc điện thoại làm quấy rầy, cuối cùng trong lòng ai cũng bị bao phủ bởi một tầng mây đen.
Khổng Côn Bằng thấy Tần Tam gia nhất quyết muốn rời đi vào ngày mai, đành phải lên kế hoạch chuẩn bị âm thầm đi theo bảo vệ Tần Tam gia. Dù sao, ông ta cũng có quan hệ không tệ với Tần Cửu gia, hơn nữa còn được Triệu Hùng nhờ vả, bởi vậy ông ta không thể trơ mắt nhìn Tần Tam gia xông vào con đường chết. Ông ta dự định sẽ hộ tống Tần Tam gia suốt chặng đường trở về nhà gặp người thân lần cuối.
Khi Tần Tam gia đang vô cùng đau lòng, Khổng Côn Bằng kéo Tần Cửu gia sang một bên và nói cho ông ta nghe về kế hoạch của mình.
Vốn dĩ Tần Cửu gia còn đang lo lắng cho sự an toàn của Tần Tam gia, nghe nói Khổng Côn Bằng muốn âm thầm hộ tống Tần Tam gia về nhà, trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Ông cụ Khổng là người xếp hạng đầu trên Thiên Bảng, ngoại trừ phải đối đầu với cao thủ trên Thần Bảng, có thể nói ông ta chắc chắn sẽ bất khả chiến bại. Ông cụ Khổng đồng ý hộ tống Tần Tam gia suốt chặng đường trở về nhà, sự an toàn của Tần Tam gia sẽ được đảm bảo tuyệt đối.
Sau khi người giúp việc trong nhà đã chuẩn bị đồ ăn xong, mọi người di chuyển tới bàn ăn, không ngừng thuyết phục Tần Tam gia ở lại. Tuy nhiên, Tần Tam gia đã quyết định phải về nhà một chuyến, có nói thế nào cũng không nghe. Ông cụ Khổng hứa hẹn sẽ âm thầm bảo về ông ta trên đường về, ông ta cũng tùy ý ông cụ Khổng.
Trên bàn ăn, Tần Tam gia uống không ít rượu, như thể đang muốn mượn rượu giải sầu vậy.
Ông ta nâng ly rượu ngang tầm mặt của Tần Cửu gia, nói: "Lão Cửu, ly rượu này anh ba kính em!"
"Anh ba!" Tần Cửu gia vội vàng nâng ly rượu của mình lên.
Tần Tam gia nói đầy thấm thía: "Lão Cửu, anh cả không để lại con nối dõi, anh hai thì chỉ để lại một người con gái là bé Uyển. Bây giờ bé Uyển chết rồi, có thể nhìn thấy con trai Triệu Hùng của bé Uyển, cuối cùng trong lòng anh cũng an tâm. Hiện tại ngoại trừ em, anh cùng lão Lục vẫn còn có thể liên lạc, những người khác không biết còn sống hay đã chết. Chuyến đi này của anh ba có khả năng đi rồi sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Em nhớ phải tìm các anh em khác của chúng ta, đoàn kết lại rồi cùng nhau đối phó với lũ chó chết kia. Gia tộc bọn mình ly tán lâu như vậy, nếu như chúng ta không đoàn kết với nhau, cuối cùng rồi cũng sẽ bị lũ súc sinh chết tiệt kia diệt sạch. Mặt khác, chiếc nhẫn của gia tộc họ Tần chúng ta đang ở trên người Triệu Hùng sao?"
"Đúng vậy! Lúc trước anh hai giao cho bé Uyển. Bé Uyển để lại cho Triệu Hùng." Tần Cửu gia gật đầu nói.
Tần Tam gia nói: "Lão Cửu, đứa bé Triệu Hùng này không tệ, em phải bồi dưỡng thằng bé thật tốt đó. Thế hệ trẻ nhà họ Tần chúng ta chẳng có một người nào ra hồn cả, chỉ có thể ký thác hy vọng vào đứa bé Triệu Hùng này thôi. Nào, chúng ta cùng cạn ly rượu này."
Tần Cửu gia cũng không từ chối, sau khi cùng Tần Tam gia cụng ly một cái, bọn họ từng người uống cạn ly rượu trong một hơi.
Tần Tam gia lại cầm bình rượu lên, tự mình rót một ly rượu cho mình, nâng ly nói với Trần Thiên Trung: "Ông Trần, ông vẫn luôn tận tâm làm việc cho nhà họ Triệu. Trong năm gia tộc lớn, nhà họ Tần chúng tôi có quan hệ tốt nhất với Triệu Hùng. Ly rượu này, tôi kính ông! Ông thay tôi truyền lời cho Triệu Khải Thời, bé Uyển vừa mới bị bệnh nặng, ông ta đã kết hôn với tình yêu mới. Khoản nợ này, sớm muộn gì nhà họ Tần chúng tôi cũng sẽ tính nợ với ông ta."
Trần Thiên Trung nghe vậy chỉ cảm thấy dở khóc dở cười. Không ngờ rằng Tần Tam gia đã đến tuổi này mà vẫn thù dai, nhưng Trần Thiên Trung lại không thể nói cho Tần Tam gia biết tình hình thực tế.
Trần Thiên Trung cười ha hả, nói: "Tam gia, hẳn là ông hiểu rõ tổng giám đốc Triệu nhà chúng tôi là người thế nào, sao ông ấy có thể là loại người bạc tình bạc nghĩa thế kia được."
"Tôi không quan tâm! Cho dù tôi chết đi, người nhà họ Tần chúng tôi cũng sẽ không bao giờ quên khoản nợ này của ông ta. Triệu Khải Thời phải quỳ gối trước mộ của bé Uyển, đích thân nói lời xin lỗi với con bé." Tần Tam gia nói xong, lại quay sang phía Tần Cửu gia: "Lão Cửu, em ghi lại chuyện này cho anh, sau đó truyền cho tất cả anh em chúng ta."
Tần Cửu gia đã đoán được Triệu Khải Thời làm ra loại chuyện kia, nhất định là bởi vì ông ta có lý do không thể nói ra lời. Tuy nhiên, mọi chuyện đã qua lâu như vậy nhưng Triệu Khải Thời vẫn không cho nhà họ Tần một lời giải thích. Ông ta cũng cảm thấy có chút bực, làm theo lời anh ba chẳng có vấn đề gì, vì vậy ông gật đầu đồng ý.
Sau khi Tần Tam gia cùng Trần Thiên Trung cạn ly rồi uống hết rượu của mình, lại tiếp tục rót thêm một ly rượu nữa. Ông ta nâng ly, nói với Khổng Côn Bằng: "Ông Khổng, nghe nói ông là người xếp hạng đầu trên Thiên Bảng. Triệu Hùng được ông đích thân dạy dỗ, tôi thay anh hai và bé Uyển cảm ơn ông."
"Tam gia, ông khách khí quá! Mặc dù Triệu Hùng không phải là người có thiên phú trong phương diện luyện võ nhưng lại có ý chí kiên cường. Tuy rằng thằng bé sinh ra trong gia đình giàu có nhưng vẫn cam lòng chịu thương chịu khó để luyện võ. Hơn nữa tôi cũng rất quý mến thằng nhóc này."
"Tôi kính ông!" Tần Tam gia gật đầu nói.
Khổng Côn Bằng nâng ly, nhẹ nhàng cụng ly với Tần Tam một cái, sau đó hai người uống cạn rượu trong ly của mình.
Vốn dĩ mọi người tưởng rằng Tần Tam gia muốn mượn rượu giải sầu, không say bí tỉ đến nỗi không biết trời trăng mây đất là gì sẽ không dừng, vì vậy ai cũng định bụng phải cố gắng khuyên bảo ông ta. Không ngờ rằng Tần Tam gia lại chỉ uống vài ly rượu, ăn một chút đồ ăn, rồi sau đó lập tức trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Trên bàn ăn chỉ còn lại ba người gồm Trần Thiên Trung, Tần Cửu gia cùng Khổng Côn Bằng.
Trần Thiên Trung đã biết kế hoạch của ông cụ Khổng, biết ông ta sẽ âm thầm bảo vệ Tần Tam gia trên chuyến đi về nhà. Tuy rằng ông cụ Khổng là người lợi hại nhưng dùng sao ông ta cũng chỉ là một người, còn kẻ thù không nhất định chỉ có một, hơn nữa kẻ thù lại mạnh hơn rất nhiều so với những gì ông ta có thể tưởng tượng!
Trần Thiên Trung lo lắng hỏi Khổng Côn Bằng: "Ông Khổng, vết thương của ông đã khỏi chưa?"
"Lành lặn rồi! Đã hoàn toàn bình phục." Ông cụ Khổng vuốt bộ râu dài của mình, cười híp mắt nói.
"Vậy thì tốt quá! Ông nhất định phải cẩn thận, chắc chắn trong chuyến đi này của Tam gia sẽ gặp phải nguy hiểm."
"Không có vấn đề gì đâu!" Khổng Côn Bằng thờ ơ nói: "Mấy tên quái vật trên Thần Bảng rất ít khi lảng vảng trong xã hội hiện giờ. Cho dù thật sự đụng phải bọn họ, tôi cũng có thể tự bảo vệ mình, không cần quá lo lắng."
Ông cụ Khổng nói đến chỗ này, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nói: "Thật ra tôi sợ rằng Triệu Hùng bên này không thể đối phó qua nổi."
"Triệu Hùng nói cậu ấy đã sắp xếp tất cả mọi thứ xong rồi." Trần Thiên Trung nói.
Ông cụ Khổng nói: "Lần trước, mặc dù chúng tôi đã khiến nhân lực của Thánh đàn ở tỉnh Thanh Hóa bị tổn thất nặng nề, nhưng lại để cho Đao Tu La xếp hạng thứ năm trên Thiên Bảng trốn thoát mà không hề bị thương ở đâu. Ngoài ra, Thánh đàn nhất định còn có những cao thủ khác. Bọn họ không biết Cửu gia chết thật hay là giả chết, tôi tin chắc người bên Thánh đàn nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này."
Cửu gia nhíu mày nói: "Ông Khổng, ý của ông là người ở Thánh đàn sẽ ra tay sao?"
"Nếu như tôi suy đoán không sai, hẳn là bọn họ đã ra tay ngay trong ngày diễn ra tang lễ của ông rồi." Ông cụ Khổng nâng ly rượu lên uống một ngụm, tiếp đó lại nói: "Tuy nhiên, vết thương của Văn Sơn đã tốt hơn rất nhiều, cộng thêm Nông Tuyền và cả Tàn Kiếm Hồ A trông coi nơi đó, đội hình như vậy hẳn là đủ để đối phó với bọn họ. Đây cũng là lúc để khảo nghiệm bọn chúng."
Trần Thiên Trung khẽ gật đầu, nói: "Sớm muộn gì xã hội này cũng sẽ trở thành thế giới của những người trẻ tuổi bọn họ. Chúng ta không thể ra mặt xử lý tất cả mọi chuyện được, cứ để bọn họ giải quyết đi! Đúng lúc có thể nhìn xem năng lực của cậu chủ nhà tôi như thế nào."
Ba người nói chuyện tới đêm khuya, vậy mà lại có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.
Ngày thứ hai lúc năm giờ sáng, Tần Tam gia rời giường.
Ông đứng ở bên giường cháu gái Tần Linh của mình, nhìn chăm chú Tần Linh đang ngủ say.
Tần Tam gia nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô gái, nhỏ giọng nói: "Bé Linh, ông nội phải đi rồi, ông muốn báo thù cho bố, mẹ, chú, dì của cháu. Cháu nhất định phải kiên cường sống sót đấy!" Nói xong, ông ta đắp chăn cho Tần Linh, chậm rãi rời đi.
Ngay sau khi Tần Tam gia đi đến gần Tần Linh, ông cụ Khổng đã tỉnh dậy bởi vì nghe được động tĩnh.
Ông cụ Khổng là cao thủ Thiên Bảng trên bảng Võ Thần, bất cứ động thái của mọi người trong ngôi nhà này đều không thể che giấu được ông ta.
Sau khi Tần Tam gia bước ra ngoài, ông ta ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz của mình, định lái xe ra đường chính.
Khi Tần Tam gia đang chuẩn bị lái xe ra ngoài Lâm Uyển của Trần Thiên Trung. Nhân viên bảo vệ dưới biệt thự của Trần Thiên Trung ngăn lại Tần Tam gia không cho ông ta đi, Tần Tam gia giải thích với bảo vệ một phen, nói rằng mình có việc phải ra ngoài.
Nhân viên bảo vệ biết Tần Tam gia là khách quý của Trần Thiên Trung nên không ngăn cản nữa. Nhân cơ hội này, ông cụ Khổng lặng lẽ chui vào bên trong thùng xe của phía sau của Tần Tam gia.
Với thực lực của ông cụ Khổng, Tần Tam gia hoàn toàn không phát hiện được ông ta.
Ngay khi xe của Tần Tam gia vừa mới đi ra thành phố Hải Phòng, ông ta đến một khu vực dịch vụ, chuẩn bị vào phòng vệ sinh trước rồi lại đi tiếp tục chuyến đi về nhà.
Tần Tam gia tiến vào nhà vệ sinh. Khi ông ta vừa đi vệ sinh xong, đột nhiên một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng truyền đến: "Tần Tam gia, chiếc nhẫn hộ mệnh của nhà họ Tần ở đâu?"