Việc này cũng làm cho cả Nông Tuyền và Tàn Kiếm Hồ A cảm thấy kinh ngạc.
Lần trước, lúc bọn họ luận bàn với Triệu Hùng. Bộ pháp của Triệu Hùng còn chưa được linh hoạt như vậy, nhưng vừa nãy sau khi nhìn kỹ, lại phát hiện bộ pháp này vô cùng tinh xảo.
Người có mặt ở đây, đều là những người mà Triệu Hùng có thể tin tưởng được. Anh cũng không giấu diếm, nói công phu của mình là được đấu giá ở trên tỉnh, đấu được một bức thư pháp cuồng thảo của đại sư Trương Húc, tự mình ngộ ra.
Trần Văn Sơn nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, anh thi triển chút kiếm pháp, cho tôi xem xem!"
Triệu Hùng gật đầu, đang nhìn khắp xung quanh để tìm một thứ thay thế bảo kiếm. Trọng Ảnh đã lấy từ trong phòng ra một trường kiếm mà đưa cho Triệu Hùng.
Triệu Hùng rút kiếm ra khỏi vỏ, trong một luồng khí dày đặc, bức thẳng vào mặt. Nhìn thấy ánh sáng của kiếm và sự sắc bén, liền biết được đây không phải là một thanh bảo kiếm tầm thường, thốt lên: "Kiếm tốt!"
Trọng Ảnh cười nói: "Mặc dù công phu của tôi không am hiểu kiếm thuật, nhưng mà lại là vua của trăm binh khí, kiếm cũng nằm trong trăm binh khí. Thanh bảo kiếm này là trong tay một đại sự có tiếng thời nay, vô cùng sắc bén, có thể nói là chém sắt như bùn. Triệu Hùng, nếu cậu thích, thì tặng cho cậu đấy!"
"Quân tử không lấy không của người khác, anh cứ để lại cho mình đi! Đợi lúc tôi đi lên tỉnh, tôi đi đến chỗ đại sư Lỗ nhờ ông ấy chế tạo cho tôi một cây. Kiếm này anh cứ để lại phòng thân thì thích hợp hơn."
Trọng Ảnh biết, Hà Văn Toàn cũng là một thợ thủ công nổi tiếng hiện nay. Đương nhiên có thể chế tạo ra một thanh bảo kiếm lợi hại như vậy, liền không giằng co với Triệu Hùng nữa, gật đầu nói một câu: "Được!"
Triệu Hùng chỉ vào cái vại vỡ bị úp ngược ở giữa sân, hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, cái vại đó để làm gì không?"
Trọng Ảnh lắc đầu nói: "Không có! Cái vại đó bị vỡ rồi, tôi định dùng miệng vại vỡ này, đợi lúc nào chó sinh con, làm một cái tổ chó đơn giản cho nó. Cậu cứ việc lấy mà thử!"
Triệu Hùng gật đầu nói: "Được!"
Chỉ thấy anh rút kiếm ra khỏi vỏ, cổ tay xoay một cái, tạo thành một đường kiếm đẹp đẽ. Sau đó, chân đạp bộ pháp "Cuồng Vân", kiếm đi theo người, lúc đâm lúc hất, lúc vâye, lúc chém, lúc chắn.
Thức thứ nhất, gọi là "Phá Kiếm", chuyên đột phá sơ hở của đối phương. Thoạt nhìn có đủ tính chiến đâu, nhưng lại không mạnh.
Chiêu thứ hai, gọi là "Bản Kiếm", kiếm pháp phòng thủ, giống như người kiếm hợp nhất. Bản Kiếm, cũng là phòng thủ, dùng để bảo vệ những chỗ quan trong trên cơ thể.
Chiêu thứ ba, gọi là "Phong Kiếm", bắt đầu chuyển phòng thủ thành tấn công. Lúc mũi kiếm hướng về cái vại, liền bị gió của kiếm Triệu Hùng cuốn lên.
Chiêu thứ tư, tên là "Vũ Kiếm", chiêu này đẹp mắt nhất, lúc múa lên như kéo theo mưa phùn, cực có tính thưởng thức, lúc Triệu Hùng giảm tốc độ xuống, những quầng sáng xung quanh, múa làm cho mưa gió không ngừng. Nhưng tấn công hay phòng thủ, đều biến hóa khôn lường.
Chiêu thứ năm, gọi là "Lôi Kiếm", mũi kiếm chạm đến đâu, liền nổi lên tiếng sấm, làm cho người ta khiếp đảm.
Chiêu thứ sáu, tên là "Điện Kiếm", trên thân kiếm như có một luồng ánh sáng, Triệu Hùng xuất ra chiêu nào, ánh sáng trên thân kiếm liền bao lấy xung quanh thân kiếm.
Chiêu thứ bảy, tên là "Cuồng kiếm", kiếp pháp bắt đầu mở rộng hơn, phạm vi tấn công cũng mở rộng hơn, thuộc loại mở chiêu thức, có khả năng đánh nhau với nhiều người.
Chiêu thứ tám, tên là "Biến Kiếm", kiếm pháp bắt đầu trở nên kỳ lạ, kiếm đi theo gió. Lúc mà bọn người Trần Văn Sơn đã dự đoán trước trong lòng, Triệu Hùng lại xuất một chiêu. Trường kiếm trong tay Triệu Hùng, thay đổi quỹ đạo, sắc bén mà đâm về đích.
Chiêu thứ chín, tên là "Linh Kiếm", Triệu Hùng cầm thẳng thanh kiếm trong tay, giống như đã đạt được "Người kiếm hợp nhất", chỉ thấy Triệu Hùng cầm lấy thanh trường kiếm trong tay, cách cái vại tầm một mét, liền lắc một ngón tay.
"Răng rắc!"
Một tiếng, chiếc vại ở trong góc sân, nổ văng ta khắp nơi.
Nhìn thấy việc này, mọi người đều ngừng hô hấp, thậm chí quên cả vỗ tay khen hay!
Mặc dù Lý Thanh Tịnh đã từng nhìn thấy Triệu Hùng luyện bộ kiếm pháp này, cũng không ngờ được mới mấy ngày không thấy anh luyện, kiếm pháp của Triệu Hùng đã dũng mãnh được như vậy rồi.
Sau khi Trọng Ảnh phản ứng lại, vỗ tay đầu tiên, những người khác cũng vỗ tay theo anh ta.
Trần Văn Sơn nhìn thấy Triệu Hùng thu kiếm về, khóe miệng liền nhếch lên mà đi qua, nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, anh chỉ cần hồi phục lại nội lực. Chỉ dựa vào bộ kiếm pháp và bộ pháp này, hoàn toàn không thành vấn đề để đề tên trên Thiên bảng."
Triệu Hùng gật đầu, nói: "ông cụ Khổng cũng nói như vậy! Nhưng mà đáng tiếc, rất khó để gặp được cao thủ Thần Bảo. Khi nào mà nội lực của tôi chưa khôi phục tốt, thì vẫn còn xa lắm."
Lý Thanh Tịnh nhìn thấy tinh thần Triệu Hùng có chút sa sút, cổ vũ anh: "Đừng có nản lòng, cho dù là anh không thể dùng được nội lực. Chỉ cần kiếm pháp Bùi Mân và Cuồng Vân bộ pháp của anh, chỉ cần không gặp cao thủ tuyệt đỉnh, tin chắc có thể tự bảo vệ được mình rồi. Huống hồ, còn có mấy người Văn Sơn giúp anh nữa."
Triệu Hùng không muốn vì mình, mà làm cho bầu không khí trở nên trầm xuống, cười nói một câu: "Không cần lo cho anh đâu, giờ anh đã rất thỏa mãn rồi!"
"Kiếm pháp Bùi Mân? Cuồng Vân bộ pháp?" Trần Văn Sơn nhíu chặt mày, lầm bẩm trong miệng: "Sao mình chưa nghe qua võ công này nhỉ?"
Triệu Hùng giải thích: "Đây là ông cụ Khổng giúp tôi, đặt tên cho kiếm pháp và bộ pháp cho tôi. Rồi chỉ dạy cho tôi một lượt, kiếm pháp và bộ pháp của tôi mới được tiến bộ như vậy."
"ông cụ Khổng không hổ là người đứng đầu Thiên Bảng, không chỉ học rộng tài cao, công lực thâm hậu, còn rất thông thái, thực sự là kiểu mẫu cho tôi học hỏi cả đời."
Lý Thanh Tịnh nói với mọi người: "Được rồi! Mấy người đừng có giảng đạo ở đây nữa. Triệu Hùng, nhanh đi vào bếp làm xong hai món cuối đi. Chúng ra dọn cơm!"
"Đúng đúng! Dọn cơm. Tôi đi vào trong hầm rượu lấy rượu." Trọng Ảnh nói thay mọi người.
Đợi đến khi Trọng Ảnh lấy rượu ra khỏi hầm rượu, Triệu Hùng đã làm xong đồ ăn rồi.
Bốn anh em nhà họ Mã là mấy người được thêm vào sao, nhưng Triệu Hùng không xem bốn người bọn họ như người ngoài, chuyện này làm cho bốn anh em nhà họ Mã rất cảm động.
Vì vui vẻ, một người đều uống không ít rượu, nhưng chỉ mỗi vợ của Trọng Ảnh, An Như là không uống.
Lúc Triệu Hùng đang ăn cơm, cố ý hỏi Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, anh và Trọng Ảnh định khi nào thì kết hôn?"
"Mồng một tháng năm, đến lúc đó vừa xuân về hoa nở, vừa vặn có thể chụp ảnh cưới. Các người nhất định phải đến uống rượu mừng đấy."
Triệu Hùng gật đầu, nhếch miệng cười: "Nhất định! Nhất định!..."
Anh và Trần Văn Sơn nhìn nhau, sau đó đánh lạc đề, bắt đầu nói sang chuyện khác.
Triệu Hùng nói, mấy ngày nay mình muốn đi thành phố Vinh của thành phố Vinh một chuyến.
Anh cũng không nói cho mọi người, là thay Tiêu Dương Hằng đi tìm Tiêu Dương Sơn. Chỉ nói có chuyện quan trọng muốn làm phải đi thành phố Vinh.
Nông Tuyền sớm đã chán việc ở trong nhà mãi rồi, liền nhấc tay hỏi: "Cậu chủ, anh cho tôi đi theo với đi!"
Cho dù Triệu Hùng có đi đến đâu, đều mang theo Nông Tuyền. Anh và Nông Tuyền đã quen biết nhau từ năm tám chín tuổi, hai người cũng tính là chơi với nhau mà lớn lên, cũng vô cùng hiểu biết lẫn nhau.
Triệu Hùng gật đầu nói: "Nông Tuyền đi với tôi, còn có bốn anh em nhà họ Mã cũng đi cùng. Văn Sơn, Trọng Ảnh, Tàn Kiếm, Gia Hân, thay tôi bảo vệ tốt Thanh Tịnh và Dao Châu."
Hải Phòng là đại bản doanh của Triệu Hùng, không được phép xảy ra sai sót nào.
Triệu Hùng đưa Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã, Hải Phòng chỉ còn có người đứng đầu Thiên Bảng, ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Trọng Ảnh, Tàn Kiếm Hồ A và Đặng Gia Hân, trận thế này cũng tính là người của Thánh Đàn đến cũng không sợ.
Trần Văn Sơn vừa tự mình thử công phu của bốn anh em nhà họ Mã, lại thêm cả Nông Tuyền. Nếu như bọn họ liên thủ lại, chỉ sợ mình cũng không phải là đối thủ. Trừ ba người trước ở Thiên Bảng, và người của Thần Bảng, khó có ai có thể làm Triệu Hùng bị thương. Thêm nữa, Triệu Hùng vừa học được "Bùi Mân kiếm pháp" và "Cuồng Vân bộ pháp", tự bảo vệ mình chắc không thành vấn đề."
"Anh đi bao lâu?" Trần Văn Sơn hỏi.
Triệu Hùng lắc đầu nói: "Không biết được! Tôi muốn đi làm một chuyện quan trong, còn tùy vào tiến triển mà xem xét."
"Hay là, anh đưa cả Tàn Kiếm đi đi. Nhiều hơn một người bên mình, thì an toàn hơn một chút."
"Không! Thanh Tịnh và Dao Châu cần có Tàn Kiếm! Có Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã ở bên bảo vệ tôi là đủ rồi."
Nông Tuyền đặt tay lên vai Trần Văn Sơn vỗ một chút, nhếch mép cười nói: "Yên tâm đi Văn Sơn, Nông Tuyền tôi đây đã ở trên Thiên Bảng rồi, làm sao mà sợ cái hạng kẻ cắp đấy được. Nếu như bọn họ không sợ chết, thì cứ kệ cho đến là được rồi! Chắc chắn tôi sẽ làm cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của nắm đấm."
Trần Văn Sơn lo lắng Nông Tuyền sẽ sơ ý mà kiêu ngạo, nhắc nhở cậu ấy: "Nông Tuyền, ngoài người có người, ngoài trời có trời, ra ngoài tuyệt đối không được phô trương. Cậu chủ là đi xử lý công việc, cậu phải chịu trách nhiệm bảo vệ."
Nông Tuyền thu lại vẻ mặt bất cần, vỗ ngực cam đoan: "Yên tâm đi! Có Nông Tuyền tôi đây, thì sẽ không để ai làm tổn thương đến cậu chủ nhà chúng ta đâu."
Triệu Hùng cười cười với Nông Tuyền, biết rõ Nông Tuyền là kiểu người chất phác như vậy.
Lý Thanh Tịnh nghe thấy lời của Nông Tuyền, trong lòng vô cùng cảm động. Trước đây, thực sự là Lý Thanh Tịnh rất có định kiến với Nông Tuyền!
Nhưng mà giờ cô phát hiện ra mình đã sai hoàn toàn rồi. Mặc dù chỉ số thông minh của Nông Tuyền có thấp một chút, nhưng lại là người tài giả ngu.
Trần Văn Sơn nhìn Triệu Hùng một cái, ý tứ là có nói cho Trọng Ảnh chuyện của An Như không.
Triệu Hùng nhìn thấy An Như vẫn luôn yên lặng ăn cơm, anh nói với Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, anh đi ra đây với tôi đi, tôi có chuyện muốn nói với anh!"