Sau khi đi vào tổ trinh thám tư nhân của Trần Văn Sơn, trợ thủ của anh ta là Hàn Hồng nói cho Triệu Hùng biết là Trần Văn Sơn đi ra ngoài chưa về tới.
Triệu Hùng gọi điện thoại cho Trần Văn Sơn hỏi anh ta khi nào trở về.
Trần Văn Sơn nói khoảng chừng một tiếng.
Triệu Hùng và Nông Tuyền ở lại tổ trinh thám tư nhân để chờ Trần Văn Sơn, một bên nói chuyện phiếm, một bên uống trà chờ đợi anh ta về.
Qua mười mấy phút, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đội mũ lưỡi trai đi thẳng vào tổ trinh thám tư nhân.
Triệu Hùng đang nói chuyện với Nông Tuyền thấy vậy thì im lặng, Hàn Hồng chủ động nghênh đón, nói với người đàn ông kia: "Xin chào anh!"
"Chào anh. Trần Văn Sơn có ở đây không?" Giọng nói của người đàn ông kia rất lạnh, trong không khí nhiệt độ như đột ngột bị giảm xuống mấy phần.
Triệu Hùng và Nông Tuyền liếc nhau, họ cảm nhận được rõ ràng là người đàn ông với sắc mặt lạnh lùng này chính là một võ sĩ.
"Ông chủ của chúng tôi một hồi sẽ trở về, anh có chuyện vụ án nào muốn ủy thác cho chúng tôi sao?"
"Không được, chờ Trần Văn Sơn về rồi nói tiếp." Người đàn ông lườm Triệu Hùng và Nông Tuyền một cái sau đó thì nhanh chóng rời khỏi tổ trinh thám.
Hàn Hồng thấy người đàn ông kia đi mất thì lẩm bẩm một câu: "Người này thật kỳ lạ quá!"
Triệu Hùng đứng dậy đi tới bên cửa nhìn qua, thấy người đàn ông kia đi lên một chiếc Jeep màu đen, trước khi lên xe anh ta còn nhìn quanh tổ trinh thám này một vòng, còn chạm thẳng ánh mắt với Trần Hùng. Sau đó anh ta mới ngồi vào trong xe lái đi mất.
Nông Tuyền đi tới bên cạnh Trần Hùng, trầm giọng nói với Trần Hùng: "Cậu chủ, người này rất nguy hiểm, không biết có phải võ sĩ mà cậu chủ nói hay không?"
Triệu Hùng "Ừm" một tiếng, nếu như người này thật sự hướng tới mình, vậy anh ta tới tổ trinh thám của Trần Văn Sơn để làm gì?
Tìm Trần Văn Sơn đối phó mình? Hay muốn tìm Trần Văn Sơn điều tra mình?
Sau khi nhìn người nọ đi khuất, Triệu Hùng thu liễm tâm trạng khinh địch trước đó.
Hai người lại đợi hơn nửa tiếng nữa thì Trần Văn Sơn mới lái xe về tới Tổ trinh thám.
Triệu Hùng nói tình huống của người đàn ông vừa rồi tới tổ trinh thám cho Trần Văn Sơn nghe qua.
Sau khi Trần Văn Sơn nghe xong, anh ta cũng nhịn không được cau mày nói với Trần Hùng: "Cậu chủ, lần này chúng ta phải đề cao cảnh giác hơn nữa mới được. Hơn nữa, anh có thể không ra tay cố hết sức đừng ra tay là được. Một là sẽ bại lộ thân phận và thực lực của anh, hai là nếu để họ tra ra được mọi chuyện liên quan tới anh chỉ sợ sau này phiền phức sẽ tới liên tục!"
"Văn Sơn, cậu ra ngoài điều tra được gì rồi?" Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn.
Trần Văn Sơn gật nhẹ đầu, nói: "Là người của tập đoàn Hắc Mộc."
"Tập đoàn Hắc Mộc?" Triệu Hùng cau mày, bởi vì vốn dĩ trước đó anh không hề nghe nói tới công ty này.
Trần Văn Sơn giải thích: "Tập đoàn Hắc Mộc chỉ là công ty gia đình, bối cảnh lại vô cùng thần bí, ngay cả tôi cũng không điều tra được gì."
Triệu Hùng nghe Trần Văn Sơn nói điều tra không ra được bối cảnh của tập đoàn Hắc Mộc thì nhịn không được cau mày.
Một tập đoàn Thiên Vương đã đủ khiến anh đau đầu, bây giờ đột nhiên lại mọc ra một tập đoàn Hắc Mộc, hơn nữa lại chỉ là công ty con.
Bây giờ Triệu Hùng cũng hiểu rõ vì sao Trần Thiên Trung lại để công ty của anh tiến vào top 500 thế giới hoặc là đạt được tu vi Thiên Bảng mới chấp nhận nói rõ sự thật cho anh biết.
Triệu Hùng hỏi Trần Văn Sơn: "Văn Sơn, vậy cậu có biết tập đoàn Hắc Mộc này kinh doanh cái gì không?"
"Môi giới nghiệp vụ việc làm và buôn bán bên ngoài nghiệp vụ. Tôi nghe bạn bè nói công ty vẫn luôn âm thầm thu mua những nhân vật trên bảng như Võ Thần. Trọng Ảnh nói các võ sĩ tới Hải Phòng và rất có thể chính là người của công ty Hắc Mộc này."
Triệu Hùng nghe vậy thì giật cả mình, thế giới này có "Tiền" vẫn tốt nhất.
"Văn Sơn, người của tập đoàn Hắc Mộc đi vào thành phố Hải Phòng làm gì?" Triệu Hùng hỏi.
Trần Văn Sơn nói: "Người của tập đoàn Hắc Mộc có tiếp xúc với người của tập đoàn Thiên Vương."
"Người tiếp xúc là ai? Là Phó Lê hay vẫn là Bạch Hồng Liên."
"Phó Lê!"
Ngay lúc này, Triệu Hùng có cảm giác như núi Thái Sơn đè nặng mình, khiến anh dường như thở không nổi.
Cô nàng Phó Lê này xếp vị trí thứ 98 trên Thiên Bảng, võ công so với chính anh còn mạnh hơn nữa. Bây giờ còn tăng thêm rất đông những võ sĩ của tập đoàn Hắc Mộc, nếu thật sự họ nhằm vào mình, vậy đúng là một chuyện vô cùng rắc rối.
Mọi chuyện rắc rối hơn so với tưởng tượng, cũng khó khăn hơn nhiều.
Triệu Hùng nói với Trần Văn Sơn: "Nếu như vừa rồi người tới tìm cậu là người của tập đoàn Hắc Mộc, vậy họ vẫn chưa biết quan hệ giữa hai chúng ta. Tôi không thể ở lại đây quá lâu, giữ bằng liên lạc điện thoại là được."
Trần Văn Sơn cảm thấy Triệu Hùng nói có lý nên nói: "Được."
"Đúng rồi, cậu có biết tập đoàn Hắc Mộc có bao nhiêu người không?" Triệu Hùng hỏi một câu trước khi về.
"Tạm thời không rõ, cho tôi thêm mấy ngày tôi nhất định sẽ điều tra ra chuyện của họ."
"Vất vả rồi! Trần Văn Sơn, võ công của cậu dù lợi hại nhưng cũng không nên mạo hiểm mà hành động. Lúc cần thiết có thể tìm Nông Tuyền hỗ trợ."
"Yên tâm đi! Giống như cậu chủ đã nói, tạm thời họ còn chưa biết quan hệ của cậu và tôi. Nếu không với võ công của tôi, họ muốn làm khó tôi cũng có hơi khó đấy."
"Ừm. Không được chủ quan. Sự việc lần này qua đi, tôi phải nhanh chóng chế tạo mẫu máy bay chiến hạm. Mở rộng thực lực của mình, chuyện này bắt buộc phải làm!"
Từ trong chuyện này Triệu Hùng tự cảm nhận được nguy cơ một cách rõ ràng, dẫn theo Nông Tuyền rời khỏi tổ trinh thám của Trần Văn Sơn.
Triệu Hùng lái xe tới nhà trẻ gần đó, liếc nhẹ về khách sạn bên kia rồi gọi điện thoại cho Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, cậu ở khách sạn sao?"
"Đúng vậy!"
"Sao rồi? Có tình huống gì không?"
"Có một người phụ nữ hình như có vấn đề, cô ta ở trong chiếc xe màu đỏ Mazda phía sau anh đấy."
Triệu Hùng mượn kính chiếu hậu của xe nhìn về phía sau. Cách đó không xa đúng là có dừng một chiếc Mazda màu đỏ.
Trọng Ảnh nói: "Cô gái này ở nhà trẻ rất lâu rồi, từ bước đi của cô ta có thể suy đoán, cô ta cũng là người luyện võ. Nếu như tôi đoán không sai thì chính là vì con gái của anh mà tới."
Triệu Hùng nghe vậy thì trên mặt lập tức tràn đầy sát khí.
Dám động tới con gái của anh, ngay cả Thiên Vương lão tử cũng không được. Cho nên, Triệu Hùng không hề muốn thương hương tiếc ngọc gì với người phụ nữ này, nên sẽ càng ác độc.
"Cô ta ra." Trọng Ảnh nói.
Triệu Hùng nhìn qua, quả nhiên là nhìn thấy một cặp đùi thon dài của phụ nữ đang bước ra.
Trên mặt cô ta mang một cái kính râm, nhìn không ra tuổi tác. Chỉ thấy cô ta đi qua bên cạnh xe của Triệu Hùng, vòng tới một bên khác của nhà trẻ.
Lúc cô ta đi tới, Triệu Hùng cũng không cúp điện thoại mà bỏ lên đùi. Đợi cô ta rời đi thì Triệu Hùng mở loa ngoài nói với Trọng Ảnh: "Trọng Ảnh, người phụ nữ này vòng qua một bên khác của trẻ rồi, anh có thấy được hình hình bên cô ta không?"
"Có thể nhìn thấy! Không hay rồi, cô ta giống như muốn phóng lửa đốt nhà trẻ. Anh đi bảo vệ con gái của mình đi, tôi đi trị cô gái này." Trọng Ảnh nói xong thì trực tiếp cúp điện thoại.