Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Văn Sơn bị trúng một đạp của bà lão nên phun ra một ngụm máu tươi.

Không ngờ với nội công của anh ta mà cũng không chịu nỗi cú đá của bà lão, thế cũng đủ biết võ công của bà lão đáng sợ đến mức nào.

Sau khi Triệu Hùng đứng dậy thì vung thanh Ngư Trường Kiếm trong tay lên rồi dùng chiêu Linh Kiếm lợi hại nhất để tấn công bà lão.

Lúc thi triển chiêu Linh Kiếm thì bắt buộc phải tập trung toàn bộ nội lực mới có thể phát huy ra được uy lực thật sự của chiêu thức này.

Âm thanh như xé nát không gian truyền đến, sau đó mấy vệt kiếm khí liền chém về phía bà lão.

Bà lão vung tròn Thiên Ti Đới trong tay mình tạo thành một bức tường khí cực mạnh khiến toàn bộ kiếm khí do Triệu Hùng thi triển ra sau khi gặp phải bức tường khí đó thì đều biến mất dạng.

Triệu Hùng vẫn chưa kịp thi triển kiếm khí lần tiếp theo thì bà lão đã lắc cổ tay, quất Thiên Ti Đới qua lại.

Triệu Hùng đang chuẩn bị thi triển chiêu kiếm tiếp theo thì cổ tay cầm kiếm đã bị Thiên Ti Đới của bà lão quấn chặt. Bà lão giật cổ tay một cái thì thanh Ngư Trường Kiếm trong tay Triệu Hùng đã bay ra khỏi tay anh ngay, sau đó cắm xuống đất, chỉ còn lộ ra một đoạn nhỏ.

Sau khi Triệu Hùng bị mất thanh Ngư Trường Kiếm trên tay thì anh chỉ có thể cởi thắt lưng Rồng Lân ở hông của mình ra.

Bà lão còn tưởng Triệu Hùng muốn cởi quần nên bất giác giật nảy mình. Nhưng khi bà ta thấy anh chỉ rút dây thắt lưng ra thì đã giương mắt nhìn chằm chằm, lúc này bà ta mới biết dây thắt lưng của Triệu Hùng cũng không phải là vật tầm thường.

Chính vào lúc này, ông cụ Khổng dẫn theo Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã đã kịp chạy đến.

Trần Văn Sơn cũng đứng lên trở lại và lau sạch vết máu bên khóe miệng.

Vậy là bà lão đã bị Triệu Hùng, ông cụ Khổng, Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã vây chặt.

Với thực lực như thế thì dù cho là cao thủ Thần Bảng cũng sẽ không thể chống đỡ nỗi nhưng bà lão lại tỏ vẻ cao ngạo không hề sợ hãi.

Nông Tuyền không biết Lý Thanh Tịnh ở trước mặt là do bà lão đó giả dạng, cậu ấy còn tưởng là Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh đang đánh nhau nữa.

Cậu ấy gãi đầu, hỏi Lý Thanh Tịnh giả: “Cô chủ, cô và cậu chủ đang ở đây làm trò gì thế?”

Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm Lý Thanh Tịnh giả trước mặt rồi lạnh lùng nói với Nông Tuyền: “Bà ta không phải là Thanh Tịnh, bà ta dùng dịch dung thuật để giả dạng đó.”

Bà lão lạnh lùng đảo mắt nhìn hết tất cả mọi người rồi cười to ha hả lên. Bà ta đưa tay ra sờ lên mặt rồi sau đó có một tấm mặt nạ da người mỏng như lá lúa rớt lên tay của bà ta, để lộ ra khuôn mặt già nua, ít ra cũng đã hơn bảy mươi tuổi.

Không chỉ có như thế, cơ thể của bà lão cũng bắt đầu thay đổi, thân hình bà ta trở nên khòm hơn, không còn thẳng như trước đó nữa.

Sự thay đổi kinh hoàng đó khiến mọi người nhìn thấy đều phải trố mắt vì ngạc nhiên.

So với tấm mặt nạ dùng dị dung thuật chính tông đang ở trước mắt thì tấm mặt nạ 3D do Trần Văn Sơn in ra trước đó khác đến một trời một vực.

Bà lão không hề che đậy hơi thở trong cơ thể, một luồng sức mạnh cực lớn tràn ngập ra khắp nơi, bà ta thản nhiên nói: “Các người cùng lên hết đi!”

Dường như ông cụ Khổng đã nhớ ra người trước mặt mình là ai, ông ấy thốt lên kinh ngạc, hỏi: “Bà là sư thái bách biến sao?”

Bà lão cười lạnh lùng một tiếng rồi nói: “Không ngờ đám hậu bối các người vẫn còn nhận ra tôi. Nhưng mà từ lâu tôi đã không còn là sư thái nữa mà đã trở thành bà già bách biến rồi.”

Đám người Trần Văn Sơn và Triệu Hùng nghe xong thì ngây mặt ra, họ không biết sư thái bách biến là ai.

Sau khi nhận ra được thân phận thật sự của bà lão, ông cụ Khổng đã vô cùng bất ngờ vì sư thái bách biến là nhân vật nổi tiếng cả trăm năm về trước.

Ông cụ Khổng nhắc nhở mọi người xung quanh: “Mọi người hãy cẩn thận một chút, người này là nhân vật có tiếng cả trăm năm về trước đấy!” Ông ấy nói xong thì vung roi xuất chiêu Đơn Tiên Cái Đỉnh, đánh lên đầu bà lão.

Bà lão lắc cổ tay rồi lập tức vung Thiên Ti Đới ra, quấn chặt lấy roi của ông cụ Khổng, hai bên đọ sức tay, ông cụ Khổng không thể khống chế được, trượt về phía bà ta.

“Bụp!”

Bà lão chưởng một chưởng lên ngực của ông cụ Khổng khiến ông ấy bay ra xa.

Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã cùng tấn công, bà lão thu Thiên Ti Đới về lại rồi lại vung nó lên, Thiên Ti Đới lướt qua trước người Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã, một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến từ trên dây lụa, đánh Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã bay ra xa.

Triệu Hùng còn tưởng mình luyện đến vị trí thứ hai trong Thiên Bảng thì ngoài cao thủ Thần Bảng ra, anh đã là thiên hạ vô địch rồi chứ. Nhưng lúc này anh mới biết, núi cao còn có núi cao hơn.

Thì ra trong dân gian vẫn còn có một cao thủ lợi hại như thế.

Trần Văn Sơn vung hai tay ra thì chín thanh phi đao liền bay về phía bà lão.

Bà Lão vung Thiên Ti Đới trong tay mình lên, đánh rơi hết chín thanh phi đao xuống đất.

Trần Văn Sơn vô cùng bất ngờ, Cửu Diệp Phi Đao mà anh ta luôn lấy làm tự hào không ngờ lại không thể làm hại đến bà lão đó.

Lúc này ông cụ Khổng và Triệu Hùng chia ra, một người bên trái và một người bên phải, liên thủ cùng nhau tấn công bà lão.

Trần Văn Sơn, Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã cũng ùn ùn tấn công lên, tám người thay phiên nhau tấn công bà ta.

Bà lão bị tám người Triệu Hùng bao vây tấn công nhưng chiêu thức của bà ta lại rất chắc chắn và có tuần tự, bà ta đỡ được hết các đòn tấn công của bọn họ.

Sau khi giao đấu năm mươi chiêu thì Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã bị đánh bay ra trước. Sau đó bà lão lại đá một đá khiến Trần Văn Sơn bay theo sau, đồng thời dùng hai tay chặn lại đòn tấn công của Triệu Hùng và ông cụ Khổng. Bà ta trở tay, nắm chặt lấy cổ tay của hai người họ rồi dùng lực ở hai cánh tay vung hai người họ bay ra xa.

Khi Triệu Hùng và ông cụ Khổng sắp đâm vào tường thì hai người họ đã dùng lực, đạp chân vào tường rồi đáp đất ổn định.

Bà lão không đợi họ đứng vững thì đã nhún người, tấn công về phía ông cụ Khổng.

Ông cụ Khổng ra chiêu Du Long Bộ, né khỏi đòn tấn công của bà ta.

Bà lão ngạc nhiên í lên một tiếng vì chiêu thức của ông cụ Khổng rất giống với chiêu thức của Triệu Hùng nhưng đồng thời lại cũng có chỗ khác biệt.

Chính vào lúc bà lão đang do dự thì ông cụ Khổng đã thi triển roi liên hoàn, liên tục đánh bà ta hết roi này đến roi khác.

Bà lão múa Thiên Ti Đới trong tay mình, giao đấu với ông cụ Khổng, chốc chốc lại có tiếng gió vút vút truyền đến trong không gian.

Sau khi đỡ được đòn tấn công của ông cụ Khổng thì bà lão vung Thiên Ti Đới trong tay mình ra quấn chặt lấy hông của ông cụ Khổng rồi lại hất bay ông ấy một lần nữa.

Lần này ông cụ Khổng đã không may mắn như lần trước, cơ thể ông ấy đập mạnh lên tường, một tiếng “ầm” vang lên, ông ấy rơi xuống đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Triệu Hùng thấy ông cụ Khổng bị thương thì lăn người đến bên cạnh thanh Ngư Trường Kiếm và rút nó ra khỏi đất, sau đó dùng các chiêu Cuồng Kiếm, Biến Kiếm và Linh Kiếm tấn công bà lão một cách mãnh liệt.

Sau khi chặn được những đòn tấn công như mưa bão của Triệu Hùng thì bà lão lại quất Thiên Ti Đới trong tay lên ngực Triệu Hùng, một luồng sức mạnh cực lớn truyền đến khiến Triệu Hùng bị đánh bay ra xa.

Thiên Ti Đới của bà lão quấn chặt lấy Ngư Trường Kiếm trên tay Triệu Hùng, Ngư Trường Kiếm lại tuột khỏi tay của Triệu Hùng và rơi vào tay của bà lão.

Nếu thanh Ngư Trường Kiếm này mà còn nằm trong tay Triệu Hùng thì sẽ gây ra sự uy hiếp cho bà lão, vì vậy bà ta mới cướp kiếm về tay mình.

Chính vào lúc bà lão bắt được Ngư Trường Kiếm và muốn đâm Triệu Hùng thì bà ta thấy mắt mình hoa lên, Đường Tử Hoa tay không xuất hiện trước mặt Triệu Hùng.

Phù! Đường Tử Hoa phun một ngụm rượu về phía bà lão.

Bà lão vội vã vung Thiên Ti Đới trong tay lên, múa đến mức mưa gió cũng không thể xuyên qua, chặn hết toàn bộ số rượu mà Đường Tử Hoa đã phun qua.

Đường Tử Hoa và bà lão đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào đối phương.

Bà lão nhìn Đường Tử Hoa rồi cười lạnh lùng và nói: “Mã Vân Bằng, cuối cùng ông cũng đã chịu xuất hiện rồi!”

Lúc này Triệu Hùng mới biết Đường Tử Hoa tên là Mã Vân Bằng.

Đường Tử Hoa nói với bà lão: “Nhan Tú, chúng ta đã đánh nhau nhiều năm như vậy rồi, bà vẫn chưa đánh đủ sao?”

Bà lão nghiến chặt răng và nói: “Mã Vân Bằng, cái tên không biết xấu hổ nhà ông, hại tôi mất đi Thủ Cung Sa, mất hết danh tiếng, ông cho rằng tôi sẽ tha cho ông sao? Dù cho có phải đuổi đến chân trời góc biển thì tôi cũng phải gi3t chết cái tên [email protected] tặc vô sỉ như ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK