Lúc này, Triệu Khải Lễ bảo con gái Triệu Hiền mau rời đi, Triệu Hiền ôm lấy bố và bắt đầu khóc. Với Triệu Hiền, lần này cô ra đi không biết khi nào bố con mới có thể gặp lại.
“Bố! Con đi rồi bố phải làm sao? Bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho chúng ta.” Triệu Hiền khóc nức nở.
Triệu Khải Lễ đưa tay lau nước mắt trên má Triệu Hiền, cười nói:
“Đừng lo lắng! Bố dù có sóng gió lớn đến đâu cũng đã từng trải qua. Chỉ cần nhà họ Triệu không chết, sẽ có cơ hội gặp lại. Con gái của bố, bố rất lo lắng cho con.”
Triệu Khải Lễ cố gắng kiềm chế, không để cho nước mắt chảy xuống.
“Triệu Hiền, con cũng biết nhà họ Triệu chúng ta đang bị khống chế. Con ở lại đây, sớm muộn cũng sẽ bị dã thú của Lưu Vũ Tiến gi ết chết. Đi thôi! Bố đã sắp xếp người đón con. Một lát nữa, nhà họ Triệu sắp có hoạt động tế lễ, con sẽ trà trộn vào đám người đó lập tức rời đi!”
“Bố! Thế giới này thật rộng lớn, e rằng Triệu Hiền con không còn chỗ để đứng.”
“Con đến Hải Phòng tìm anh Hùng! Triệu Hùng là niềm hy vọng của nhà họ Triệu. anh ấy có thể giải độc cho con, chỉ có Triệu Hùng mới có thể cứu được con!”
Triệu Khải Lễ đưa cho con gái Triệu Hiền một tấm vé và nói:
“Đây là tấm vé trung chuyển từ thành phố Hà Nội về Hải Phòng. Tranh thủ lúc Lưu Vũ Tiến về nước, đây là thời điểm tốt nhất để con trốn đi.”
Triệu Hiền biết việc này không thể chậm trễ nên đã nhận tấm vé. Hai bố con nói chuyện rất lâu cho đến khi trời hửng sáng. Mặc dù nhà họ Triệu đã được Tây Giao canh giữ nhưng dưới kế hoạch cẩn thận của Triệu Khải Trí, Triệu Hiền đã trốn thoát được khỏi nhà họ Triệu. Sau khi rời khỏi nhà họ Triệu, cô rời khỏi đám người đi lễ và đến sân bay một mình. Ngay khi Triệu Hiền đang đợi máy bốn, thì có một nhóm nam nhân mặc vest xuất hiện ở sân bay. Một trong số họ Triệu Hiền đã từng nhìn thấy, là một trong những vệ sĩ của nhà họ Triệu. Nhìn thấy những người này, Triệu Hiền trong lòng có chút chột dạ. Cô ấy đã có thể thoát khỏi nhà họ Triệu một cách suôn sẻ, chính vì lẽ đó mà Triệu Hiền không nên để bị phát hiện nhanh như vậy. Làm sao khi cô mới rời khỏi nhà họ Triệu, đã có người vội vàng ra sân bay như vậy. Còn chưa kịp suy nghĩ thì Triệu Hiền đã vội vàng cầm túi đi vào phòng tắm nữ. Cô ấy quấn chặt đầu bằng một chiếc khăn quàng cổ và đeo một cặp kính râm màu đen trên mắt. Triệu Hiền lén liếc nhìn khu nội trú thì thấy trạm kiểm soát an ninh đã có bảo vệ.
Làm sao đây?
Lúc này Triệu Hiền trong lòng rất hỗn loạn.
Cô ấy hiện tại không có vệ sĩ đi cùng, cũng không có điện thoại, vì vậy không thể liên lạc ra bên ngoài. Điện thoại di động có chức năng định vị. Hơn nữa, hầu như điện thoại di động của mọi người trong nhà họ Triệu đều bị theo dõi. Cầm điện thoại theo cũng vô dụng, Triệu Hiền nghĩ vậy nên đã đưa điện thoại cho bố Triệu Khải Lễ. Đúng lúc này, Triệu Hiền sắc bén nhìn thấy một người bước ra từ phòng VIP, đang gọi điện thoại. Cô đã gặp người này, ông ta là chủ một công ty bất động sản trong nước tên là Ngô Hồng Chính. Ngoài quản lý bất động sản, Ngô Hồng Chính còn là ông hoàng thương mại điện tử có tiếng tại Trung Quốc. Trước đó, Triệu Hiền đã được Ngô Hồng Chính mời về làm mẫu quảng cáo, phát hành sản phẩm cho ông ta. Tuy nhiên, Ngô Hồng Chính này lại là một người cổ hủ, từng đưa ra yêu cầu vô lý với Triệu Hiền, nên bị Triệu Hiền từ chối. Triệu Hiền là ngôi sao nổi tiếng, có “tập đoàn Triệu Khải Thời” đứng sau, Ngô Hồng Chính không dám gây chuyện với Triệu Hiền. Sau khi nhìn thấy Ngô Hồng Chính, Triệu Hiền đã nghĩ tới việc chạy tới mượn điện thoại của ông ta. Sau khi che mặt, cô vội vàng đi về phía Ngô Hồng Chính. Ngô Hồng Chính quay người sau khi gọi xong cuộc điện thoại thì bất ngờ bị một người phụ nữ chặn lại. Triệu Hiền để lộ đôi mắt chào Ngô Hồng Chính nói:
“Ông chủ Ngô, là tôi! Tôi là Triệu Hiền.”
Triệu Hiền nhìn thấy đám vệ sĩ đang tìm mình ở sân bay tới đây, lo lắng nói với Ngô Hồng Chính:
“Ông chủ Ngô, giúp tôi với! Có người làm phiền tôi.”
Ngô Hồng Chính không ngờ lại gặp Triệu Hiền ở sân bay, gật đầu nói: “Đi với tôi!”
Anh nắm tay Triệu Hiền đi vào phòng VIP. Khi những người bắt gặp Triệu Hiền đến phòng VIP, họ liếc nhìn xung quanh không thấy Triệu Hiền đâu. Sau khi xoay người rời đi. Triệu Hiền trốn trong phòng tắm của phòng VIP, nghe thấy giọng nói của Ngô Hồng Chính.
“Cô Triệu, cô đi ra đây đi! Họ đi rồi.”
Triệu Hiền nghe vậy thì không khỏi thở dài một hơi, rồi nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng tắm. Ngô Hồng Chính thấy Triệu Hiền nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng, hỏi:
“Cô Triệu, cô đã đắc tội với ai sao?”
“Ông chủ Ngô, đây là một câu chuyện dài. Máy bay của tôi vừa mới cất cánh, ông có thể đưa tôi đi cùng được không?”
“Cô muốn đi đâu?” Ngô Hồng Chính quay sang hỏi Triệu Hiền.
“Tôi muốn đi Hà Nội, sau đó xuống Hải Phòng.”
Ngô Hồng Chính cau mày nói:
“Nhưng tôi phải đi thành phố Hải Vân có việc rất vội, chúng ta không đi cùng đường.”
“Thành phố Hải Vân?” Triệu Hiền suy nghĩ một chút rồi nói:
“Vậy tôi cùng ông đi thành phố Hải Vân trước đi. Tuy nhiên, đám người đó chắc sẽ không rời đi ngay đâu. Ông còn có cách nào khác không?”
Khi Ngô Hồng Chính nghe Triệu Hiền muốn đi cùng mình đến thành phố Hải Vân, anh rất vui. Bây giờ Triệu Hiền phải tự mình cầu xin, đã đến lúc anh ấy phải thể hiện phép lịch sự của mình với Triệu Hiền. Nếu được Triều Hiện ngỏ ý như trong tay có ngàn vàng, điều này cũng đáng giá.
“Như này đi, tôi sẽ liên hệ sân bay, rồi chúng ta cùng trở về!”
“Cô chỉ cần giả làm thư ký riêng của tôi. ” Ngô Hồng Chính nói.
Chỉ cần không bị bắt lại, Triệu Hiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Thấy Ngô Hồng Chính sẵn sàng giúp đỡ mình, Triệu Hiền rất cảm kích và nói một câu cảm ơn với Ngô Hồng Chính. Với tiềm lực tài chính của Ngô Hồng Chính, chi phí cho một chuyến bay thuê mất vài trăm triệu chỉ là một miếng bánh ngọt đối với anh. Với sự giúp đỡ của Ngô Hồng Chính, Triệu Hiền cuối cùng đã lên máy bay trở về nhà. Trên đường đến ‘thành phố Hải Vân”, Ngô Hồng Chính nhìn thấy Triệu Hiền đang ngồi bên ghế cửa sổ, vẻ trầm tư. Anh gọi tiếp viên tới và gọi hai ly đồ uống. Anh ta đưa cho Triệu Hiền một cái cốc và nói:
“Cô Triệu, cô nghĩ gì thế? Sao trông cô bận tâm như vậy.”
“Không có gì!” Triệu Hiền cười nói:
“Ông chủ Ngô, cảm ơn ông!”
“Khách sáo rồi!”
Ngô Hồng Chính đột nhiên đặt đôi bàn tay của mình lên lưng Triệu Hiền, Triệu Hiền muốn đẩy ra, nhưng Ngô Hồng Chính chỉ muốn an ủi, hỏi han, chỉ cần Ngô Hồng Chính không làm việc gì quá đáng.
“Cô Triệu, sao đã lâu tôi không nghe tin về cô vậy? Tôi còn tưởng cô rời khỏi giới giải trí.”
“Không, nhà tôi xảy ra chút chuyện nên tôi ở nhà một thời gian.”
Ngô Hồng Chính ánh mắt ngạc nhiên, nhìn Triệu Hiền, nói:
“Cô Triệu, vợ tôi vừa mới mất. Không phải cô luôn ghét tôi vì tôi đã có gia đình sao?. Bây giờ vợ tôi đã không còn nữa, chúng ta đã có thể đến bên nhau được chứ?”
Ngô Hồng Chính nắm chặt tay Triệu Hiền.
Triệu Hiền sửng sốt, vội vàng rút tay khỏi bàn tay vạm vỡ của Ngô Hồng Chính. “Ông chủ Ngô, ông bình tĩnh trước đi. Tôi có thể hiểu được cảm giác của mất vợ như thế nào, nhưng xin ông tự trọng, ông không cần phải kích động khi nhìn thấy tôi như vậy chứ?”
“Làm sao có thể không kích động được cơ chứ? Cô cũng biết thật ra tôi đã thích cô từ lâu rồi.”
Ngô Hồng Chính nói:
“Triệu Hiền, chỉ cần cô bằng lòng gả cho tôi, tôi có thể cho cô một nửa của cải của mình. Cô có nguyện vọng gì cứ nói với tôi, chỉ cần tôi có thể, tôi hứa sẽ thực hiện bằng được!”