Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Triệu Hùng phá cửa sổ và nhảy vào nhà Từ Tử Hạm, anh không thể mở mắt vì khói quá dày đặc. May mắn thay, sau khi huấn luyện đặc biệt, thân thể của Triệu Hùng khác hẳn người thường, anh kịp thời nín thở, tìm kiếm trong phòng thì thấy Từ Tử Hạm đã ngất xỉu ở một góc phòng.

Có một cái búa bên cạnh Từ Tử Hạm và một cái lỗ to bằng quả bóng đá trên cửa sổ. Dường như cô ấy muốn phá cửa sổ trốn thoát nhưng lại bị khói làm ngất xỉu.

“Cô Từ! Cô Từ.” Triệu Hùng vừa vỗ mặt Từ Tử Hạm vừa gọi tên cô ấy.

Từ Tử Hạm không đáp lại chút nào.

Triệu Hùng vươn tay thăm dò hơi thở của cô ấy, hô hấp rất yếu ớt, dường như bị khói làm cho nghẹn. Anh vội vàng bế Từ Tử Hạm lên, thấy lửa ở cửa cao vút tận trời liền biết không thể thoát ra ngoài bằng đường này.

Triệu Hùng chậm nín thở, cổ họng bị nghẹn lại vì sặc khói, vội vàng ngậm miệng lại.

Lúc này, tiếng còi của xe cứu hỏa vang lên từ xa.

Lửa càng ngày càng lớn, thời gian không đợi người. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn, tính mạng của Từ Tử Hạm sẽ gặp nguy hiểm.

Triệu Hùng đạp cửa sổ mấy cái khiến nó nát bét.

Đây là tầng bốn. Nếu chỉ có một mình, anh chắc chắn có thể nhảy xuống mà không bị thương gì. Vấn đề là hiện tại anh đang ôm Từ Tử Hạm trong tay, Triệu Hùng không đảm bảo họ sẽ không bị thương nếu nhảy cùng nhau.

Hổ Dân ở dưới vô cùng lo lắng, thấy Triệu Hùng sắp nhảy xuống liền nói với vệ sĩ bên cạnh: “Mau, đi tháo đệm ghế trong xe, trải đệm dưới lầu.”

Vệ sĩ lập tức hiểu ra, lập tức lên xe thô bạo tháo nệm xe, thành thạo trải vài tấm dưới lầu.

Trong lòng Triệu Hùng thầm khen Hổ Dân thông minh, thấy lửa cháy càng ngày càng mãnh liệt, không nhảy sẽ không kịp nữa. Anh nhìn trên ban công lầu ba, ôm Từ Tử Hạm nhảy xuống. Chỉ thấy ngón chân của Triệu Hùng ở trên không mượn lực từ máy điều hòa thực sự từ trên cao nhảy xuống.

Cũng may Hổ Dân đã yêu cầu vệ sĩ trải thảm xe, lúc gót chân chạm đất không bị thương ở chân, Triệu Hùng ôm Từ Tử Hạm ngã xuống đất an toàn.

Một số người vây xem náo nhiệt, có một người đang điện thoại quay video ghi lại tình huống cháy nổ, tình cờ ghi lại được canh Triệu Hùng ôm Từ Tử Hạm nhảy từ tầng bốn xuống.

Khi người quay video đó đăng tải video này lên Internet, ngay lập tức thu hút lượt xem và bình luận của vô số cư dân mạng.

Cư dân mạng lần lượt để lại những lời nhắn: “Trời má, ôm người nhảy xuống từ tầng bốn, còn không bị thương, cái này cũng quá trâu bò đi!”

“Anh giai này đẹp trai quá, tôi muốn sinh khỉ con cho anh ấy.”

“Giống như một anh hùng vậy!”

“Anh hùng cứu mỹ nhân, đoán chừng người đẹp kia sẽ lấy thân báo đáp!”

“Trước đây tôi không tin vào võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Xem xong video này, tôi tin rồi đó! Võ thuật của người này chắc chắn rất giỏi, mấy người biểu diễ võ thuật trên mạng trước kia yếu như sên ấy!”

“Đúng! Đi tham gia chương trình biểu diễn võ thuật nhất định sẽ đánh bay đám thí sinh đó.”

“Thích! Thích!...”

Triệu Hùng không ngờ rằng mình đã trở thành một người nổi tiếng trên Internet chỉ sau một đêm.

Sau khi xuống tay, anh bấm huyệt nhân trung của Từ Tử Hạm nhưng không làm cô tỉnh lại. Những người xung quanh dần dần vây lại, Triệu Hùng liền hét lên: “Tránh ra, cô ấy cần không khí!”

Mọi người nghe thế lập tức tản ra!

Thấy Từ Tử Hạm vẫn chưa thức dậy, xe cứu hỏa còn bị chặn ở cổng khu vẫn chưa đi vào. Triệu Hùng ấn vào ngực Từ Tử Hạm vài lần, hồi phục tim phổi cho cô ấy. Thấy vẫn không được, anh lại hô hấp nhân tạo cho cô ấy.

Vài lần liên tiếp, cổ họng Từ Tử Hạm cử động, ho một tiếng dữ dội rồi tỉnh dậy.

Khi tỉnh lại, cô thấy Triệu Hùng đứng ở bên cạnh, lửa trên lầu vẫn còn cháy, cô hỏi: “Anh Triệu Hùng, tôi chết rồi sao?”

“Có tôi ở đây, cô làm sao mà chết được.” Triệu Hùng cầm lấy một chai nước khoáng của Hổ Dân, đưa cho Từ Tử Hạm: “Uống một ít đi, làm trơn cổ họng.”

Lúc này, nhân viên cứu hỏa cuối cùng cũng tới nơi và lập tức tiền hành dập lửa ở tầng trên.

Hầu như tất cả người dân trong tòa nhà đều đã chạy ra ngoài, không ai bị thương ngoại trừ Từ Tử Hạm bị ngạt khói.

Lúc này, Triệu Hùng nắm tay Từ Tử Hạm, chậm rãi đi về phía Kỳ Minh Thành.

Nhìn thấy Từ Tử Hạm vẫn chưa bị thiêu chết, trên mặt Kỳ Minh Thành lộ ra vẻ thất vọng, anh ta giễu cợt nói: “Từ Tử Hạm, mạng cô lớn thật!”

Triệu Hùng bước tới đá vào bụng Kỳ Minh Thành, trên chân không dùng nội lực. Nếu không, cú đá này sẽ phế bỏ anh ta.

Khuôn mặt Kỳ Minh Thành méo mó vì đau đớn, anh ta gục xuống đất.

Hổ Dân kịp thời kéo Triệu Hùng lại, lo lắng anh sẽ giết anh ta.

Bố Phí mắng Triệu Hùng: “Tại sao anh lại đá con trai tôi? Tôi muốn kiện anh, tống anh vào tù.”

Triệu Hùng bình tĩnh nói: “Trước tiên hỏi con trai ông đi, xem anh ta đã làm chuyện tốt gì? Cố ý phóng hỏa, suýt chút nữa liền gây ra án mạng.”

“Cái gì? Anh nói con trai tôi phóng hỏa?”

“Tất nhiên là anh ta làm được.”

Bố Phí kinh ngạc hỏi con trai ông ta: “Con trai, con có thực sự là người phóng hỏa không?”

“Đúng! Chính là con châm lửa. Con muốn thiêu chết con điếm Từ Tử Hạm này!” Trên mặt Kỳ Minh Thành đầy thù hận.

“Ba!......”

Bố Phí tát vào mặt anh ta một cái vang dội, hai mắt trừng to, hét lên đầy giận dữ: “Đồ mất dạy, bố mày nhịn ăn để dành tiền cho mày lên đại học, mày lại vì một con đàn bà mà muốn phạm tội giết người hả?”

“Bố, Từ Tử Hạm là bạn gái của con. Con không cho phép cô ta phản bội mình chút nào. Vì vậy, nếu con không thể có được, con sẽ tự tay phá hủy cô ta.”

“Ba! Ba!”

Bố Phí lại tát liên tục hai cái vào mặt Kỳ Minh Thành, ông ta giận dữ hét lên: “Mày đã đọc sách trong nhiều năm như vậy mà lại ngu ngốc như thế. Nếu mày công thành danh toại, mày muốn thế nào chẳng được? Có đáng để hủy hoại bản thân chỉ vì một con đàn bà không hả?”

“Bố, con...” Trong lòng Kỳ Minh Thành bỗng dâng lên một tia hối hận.

Bố Phí mắng: “Đừng gọi bố, tao không có đứa con trai nào như mày!”

Mẹ Phí lau nước mắt khẽ nói: “Kỳ Minh Thành, con thực sự đã lãng phí sự kỳ vọng của bố mẹ đối với con. Bố mẹ đã làm việc chăm chỉ để nuôi nấng con lên, hy vọng con mai sau thành công. Thế mà con.... “

Sau khi Kỳ Minh Thành nghe xong những gì bố mẹ nói, lương tâm của anh ta trỗi dậ, anh ta nghẹn ngào nói: “Bố, mẹ, con sai rồi!” Vừa nói vừa chạy đến chiếc xe.

Triệu Hùng thấy Kỳ Minh Thành muốn đi tìm chết liền bước tới nắm lấy cổ áo sau của anh ta. Hành động của anh nhanh đến mức không ai có thể nhìn rõ.

“Chết thì dễ nhưng sống lại cần dũng khí. Cũng may vụ cháy không làm bị thương người, chỉ thiệt hại một số tài sản. Anh có thể chết, nhưng anh có nghĩ đến bố mẹ già của mình không?”

Mẹ Phí ôm Kỳ Minh Thành khóc lóc thảm thiết: “Con trai, mẹ không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Con hãy ăn năn hối cải, lần nữa làm người. Mẹ luôn tin rằng con là người giỏi nhất.”

Lúc này, Kỳ Minh Thành dường như cuối cùng cũng trút bỏ được mọi gánh nặng trên người, anh ta ôm mẹ khóc lớn.

Điện thoại di động của Triệu Hùng vang lên chuông báo có tin nhắn, anh cầm điện thoại lên xem, là tin nhắn của vợ anh Lý Thanh Tịnh: “Em còn nói sao anh không đi đón em đâu, hóa ra là đi làm anh hùng cứu mỹ nhân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK