Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Hùng vừa nghe mấy câu này, không khỏi xoay người lại.

Anh dẫn theo em vợ mình Lý Diệu Linh bước vào trong.

Lý Diệu Linh thỏ thẻ hỏi han Triệu Hùng:

“Anh rể, em cũng thích xem mấy chuyện này lắm á.”

“Ừ! Thế vào xem thôi.”

Triệu Hùng thấy chủ cửa hàng là một người phụ nữ xinh đẹp mới khoảng ba mươi tuổi, còn người kia là một gã đàn ông mặc đồng phục quản lý của Trung tâm, mang một cái bụng phệ to oạch.

Anh cũng chưa biết có chuyện gì xảy ra. Bởi thế nên không mở lời nói ngay.

Bỗng nghe thấy người phụ nữ xinh đẹp kia, chỉ vào người ăn vận như quản lý Trung tâm mua sắm mà nói:

“Phó Tổng Giám đốc Vĩ Mậu, anh ỷ mình có anh rể là Tổng Giám đốc khu Trung tâm này nên tìm mọi cách bắt chẹt đám người thuê mặt bằng cửa hàng như chúng tôi. Cứ như thế thì cái Trung tâm mua sắm này không dần sụp đổ mới lạ đấy!”

Phó Tổng Giám đốc Vĩ Mậu, tên đầy đủ là Tống Vĩ Mậu.

Tống Vĩ Mậu là em trai của vợ Quách Tân Hàn, Tổng Giám đốc Trung tâm này. Gã ta nói với người phụ nữ chủ cửa hàng:

“Này Mã Kim Diễm, cửa hàng của cô không tuân theo quy tắc làm việc của Trung tâm, thì Trung tâm tất nhiên có quyền lập tức rút lại toàn bộ quyền lợi của các người. Trên hợp đồng cũng đã ghi rõ ràng, nếu bên kinh doanh thuê mượn mặt bằng làm trái với quy định nêu trong hợp đồng, tiền thuê mặt bằng sẽ không được hoàn trả lại cơ mà.”

“Phó Tổng giám đốc Vĩ Mậu, thế giới này luôn yêu cầu nói có sách, mách có chứng. Anh nói rằng cửa hàng của tôi vi phạm hợp đồng, chẳng phải là gì ngày ấy anh muốn “hẹn” tôi, nhưng tôi từ chối đấy ư! Tính dùng quy tắc ngầm với tôi ấy hả, nằm mơ! Chuyện này, tôi chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

“Mã Kim Diễm, cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi định dùng quy tắc ngầm với cô hồi nào hả. Cô có giỏi thì đưa chứng cứ ra đây.”

“Muốn chứng cứ phải không?”

Mã Kim Diễm lấy di động ra, trong đấy bắt đầu phát ra một đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa Tống Vĩ Mậu và Mã Kim Diễm.

Nội dung của ghi âm là:

“Kim Diễm ơi Kim Diễm à, anh đây đã sớm có ý với cưng rồi. Chỉ cần cưng theo anh một buổi tối, tiền thuê mặt bằng theo như trong hợp đồng, anh đây sẽ giảm hẳn cho cưng một nửa.”

“Phó Tổng Giám đốc Vĩ Mậu, có lẽ anh có hiểu nhầm gì rồi. Tôi, Mã Kim Diễm không phải cái loại đàn bà lẳng lơ có kỹ năng chèo kéo quyến rũ đàn ông gì đâu.”

“Hừ! Mã Kim Diễm, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à. Nếu cô dám từ chối tôi, tôi lập tức sẽ khiến thanh danh cô chìm trong bùn thối, còn khiến cửa hàng cô đóng cửa ngay đấy.”

“Phó Tổng Giám đốc Vĩ Mậu, tôi xem trọng độ nổi tiếng của Trung tâm mua sắm Tần Uyển, nên mới đến đây bàn chuyện làm ăn! Nếu anh dám làm như thế, đừng trách chúng tôi không nể mặt!”

“Chúng tôi sẽ ở đây chờ xem anh định làm gì!”

Ghi âm đến đây là hết, những người vây xem xì xào bàn tán.

Triệu Hùng không nghĩ đến, trong công ty của mình vẫn còn có kẻ khốn nạn như vậy.

Nếu như mỗi một công nhân, mỗi một cấp dưới đều hành xử giống Tống Vĩ Mậu, thế thì cần gì phát triển nữa, sớm hay muộn cũng phá sản mà thôi!

Tống Vĩ Mậu nói với Mã Kim Diễm:

“Mã Kim Diễm, cửa hàng của cô được cho phép bán sản phẩm Lizzie thôi, nhưng cô đâu chỉ bán mỗi sản phẩm Lizzie, mà còn bán cả Mỹ Kiều và Yên Sa. Là cô vi phạm quy định trước!”

“Đúng, tôi đúng là đã vi phạm hợp đồng, nhưng chuyện anh giữ rịt tiền thuê mặt bằng của chúng tôi làm như đúng quy định vậy. Đừng tưởng là tôi không nghe được tiếng gió gì, sở dĩ anh ép tôi thu hồi cửa hàng, chỉ đơn giản là muốn cửa hàng số 3015 chuyển về đây. Bà chủ cửa hàng ấy chắc lăn trên giường với anh rồi chứ gì!”

“Cô!”

Mã Kim Diễm lại nhấc di động lên, đang định bấm số gọi điện cho phía truyền thông.

Triệu Hùng tiến lên phía trước, nở nụ cười với Mã Kim Diễm, nói rằng:

“Thưa cô Kim Diễm, cô nói rất đúng! Công bằng quan trọng hơn tình nghĩa, chuyện này để tôi xử lý cho cô nhé! Nếu như xử lý xong mà cô vẫn chưa hài lòng, thì khi ấy cô gọi cho truyền thông cũng không muộn.”

Mã Kim Diễm liếc mắt nhìn Triệu Hùng, thấy sắc mặt anh ta vàng như nến, bộ dáng như kẻ bệnh nặng. Chẳng biết cậu chàng này từ đâu nhảy ra, rốt cuộc là người phương nào!

“Anh thực sự có thể giải quyết cho tôi ư?”

Mã Kim Diễm nhìn Triệu Hùng mà hỏi.

Triệu Hùng ho khan mấy tiếng, rồi gật đầu dứt khoát!

Tống Vĩ Mậu chưa hề gặp qua Triệu Hùng, căn bản chẳng biết anh là ai. Thấy Triệu Hùng như một tên bệnh nhân leo lắt trước gió, thế mà cũng dám đứng ra đỡ đạn cho Mã Kim Diễm, khinh khỉnh:

“Ranh con, nhìn cậu bệnh đến như vậy, sao không về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi? Chuyện của Trung tâm Tần Uyển mà cậu cũng dám chen mồm vào nói à? Chẳng nhẽ chưa từng nghe qua tập đoàn Khải Thời lợi hại như thế nào à?”

Ánh mắt Triệu Hùng bén ngót, nhìn chòng chọc lên người Tống Vĩ Mậu.

Tống Vĩ Mậu hoảng sợ, ánh mắt vừa rồi của Triệu Hùng quá sắc bén.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, vừa nãy hẳn gã ta đã bị giết chết dưới ánh nhìn ban nãy của Triệu Hùng rồi.

“Anh tên Tống Vĩ Mậu à?”

Triệu Hùng lạnh giọng hỏi gã ta.

“Phải! Là Phó Tổng Giám đốc của Trung tâm mua sắm Tần Uyển này đấy!”

Triệu Hùng nhìn đăm đăm Tống Vĩ Mậu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nói:

“Thứ nhất, theo như tôi biết, tập đoàn Tần Uyển ở ba tỉnh vùng Đông Bắc từ lâu đã tách khỏi tập đoàn Khải Thời, đổi tên thành tập đoàn Hùng Quang. Đã chẳng còn chút quan hệ nào với tập đoàn Khải Thời nữa rồi! Thứ hai, cô Kim Diễm đây ban nãy đã đưa ra được file ghi âm, rõ ràng anh nhân cơ hội cửa hàng của cô Kim Diễm đây phạm vào quy tắc mà muốn từ ấy lợi dụng để quy tắc ngầm với cô ấy. Phó Tổng Giám đốc Vĩ Mậu, tôi nói đúng chứ?”

Tống Vĩ Mậu biến sắc, lấy bộ đàm ra, quát với bảo vệ Trung tâm:

“Đội trưởng Điền, anh lập tức cho người đến đây ngay, cửa hàng Lizzie độc quyền. Có kẻ đang ở đây làm loạn này!”

Triệu Hùng thấy Tống Vĩ Mậu muốn dùng vũ lực với anh, không đợi anh gọi, hai người vệ sĩ mà Kim Trung phái tới để âm thầm bảo vệ cho anh đã đến bên cạnh rồi.

“Thưa anh Triệu Hùng, anh muốn xử lý luôn chứ?”

Một tên vệ sĩ hỏi Triệu Hùng.

“Khoan hẵng động!”

Triệu Hùng nói lại một câu, nhìn Tống Vĩ Mậu và bảo:

“Tống Vĩ Mậu, gọi ngay Tổng Giám đốc Trung tâm mua sắm đến đây cho tôi!”

“Thằng ranh con hài hước này, mọc đủ lông đủ cánh chưa đấy. Tổng Giám đốc Trung tâm mua sắm, cậu muốn gọi là gọi được chắc.”

“Được thôi!”

Trong mắt Triệu Hùng ánh lên tia lạnh giá, gật đầu. Anh lấy di động ra, bấm số Hồ Dân:

“Phó Tổng Giám đốc Hồ Dân, phiền ông lập tức cho gọi Tổng Giám đốc của Trung tâm mua sắm Tần Uyển chi nhánh Thanh Hóa đến ngay cửa hàng chuyên kinh doanh sản phẩm Lizzie. Trong vòng một phút đồng hồ mà tôi vẫn chưa thấy người đến, lập tức khấu trừ nửa năm tiền lương của ông!”

Hồ Dân vừa nghe vậy, sợ đến di động sắp rơi xuống đất.

Sau khi cúp điện thoại, ông ta lập tức nối máy ngay với Tổng Giám đốc Trung tâm mua sắm Tần Uyển tại Thanh Hóa, Quách Tân Hàn, nói với ông ta nếu trong năm mươi giây nữa mà không đến cửa hàng độc quyền kinh doanh sản phẩm Lizzie, chuẩn bị tinh thần bị sa thải ngay lập tức!

Sau khi nói chuyện xong, Hồ Dân ngã sụp xuống ghế ngồi.

Ông ta không cần nghĩ cũng biết chắc chắn đã có chuyện trong Trung tâm mua sắm Tần Uyển ở Thanh Hóa rồi. Bằng không thì Triệu Hùng sẽ chẳng nổi giận đến ngập trời như vậy.

Ông ta dừng mọi công việc hiện có trong tay, lòng như lửa đốt chờ đợi điện thoại gọi lại của Quách Tân Hàn.

Sau khi Triệu Hùng gọi điện thoại xong, Tống Vĩ Mậu không khỏi cười lạnh, nhìn Triệu Hùng mà giễu:

“Ranh con, cậu giả vờ cũng giống đấy! Cái gì mà sau một phút đồng hồ có mặt ngay, đừng nói với tôi cậu là Ngọc Hoàng thượng đế hay gì đấy nhé?”

Triệu Hùng tiến lên phía trước: “Bốp!” một tiếng, tát Tống Vĩ Mậu một cái.

“Khốn nạn! Khó trách quy mô Trung tâm mua sắm ở Thanh Hóa lớn hơn nhiều so với ở Hải Phòng, thế mà doanh số lại chẳng bằng một góc của bên kia. Hóa ra là có thứ khốn nạn như anh đây ở chỗ này.”

Tuy Triệu Hùng không còn mấy sức lực, nhưng vẫn đủ để so với một người đàn ông trưởng thành bình thường! Cái tát này, cho Tống Vĩ Mậu một cú cực kỳ đau đớn.

Tống Vĩ Mậu thân là Phó Tổng Giám đốc Trung tâm mua sắm Tần Uyển tại Thanh Hóa, có thể gọi là dưới một người mà trên vạn người! Thế mà ở trước mặt bao nhiêu người bị Triệu Hùng tát sưng vêu mặt. Thật sự quá nhục nhã.

Triệu Hùng quay đầu lại nói với hai tên vệ sĩ bên người mình:

“Đánh tên đàn ông này cho tôi, đánh hiểm một chút, phải khiến loại khốn nạn này không thể xuống giường ít nhất một tuần!”

Hai tên vệ sĩ tuy là người của Kim Trung, nhưng Triệu Hùng là bạn thân của Kim Trung. Kim Trung đã lệnh cho họ, tất cả đều nghe theo lời của Triệu Hùng nói.

Hai người lập tức tiến lên móc một cú sau ót Tống Vĩ Mậu, một người trong đó thì đi lên kéo áo Tống Vĩ Mậu, vung tay thụi một cú mạnh vào bụng Tống Vĩ Mậu.

Tống Vĩ Mậu như con tôm bị nấu chín trong nồi, cong gập thắt lưng vẻ mặt đầy đau đớn, ngã xuống mặt đất!

Hai tên vệ sĩ cũng chẳng nương tay, tiến đến đấm đá mạnh bạo lên người Tống Vĩ Mậu! Sau khi đấm đá như thế, hai người tin rằng Tống Vĩ Mậu chắc chắn sẽ không thể nào xuống giường được trong một tuần. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được thương tích nghiêm trọng đến mức nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK