Vẻ mặt của Triệu Hùng lạnh nhạt nhìn Đào Yên Hoa: "Có lẽ mẹ đã quá quen với việc con là kẻ vô dụng!"
Đào Yên Hoa nghe được ba chữ kẻ vô dụng này thì bà ta đã xấu hổ đến mức hận không thể chui ngay xuống đất. Bởi vì, khi những nói bà ta nói trước đây, bây giờ bị Triệu Hùng lấy ra chặn họng.
Nếu không phải khi còn sống Lý Hữu Chiến kiên trì muốn gả con gái bà cho Triệu Hùng. Sao bà ta lại có thể đồng ý để con gái cưới một kẻ vô dụng như Triệu Hùng.
Chỉ có điều bà ta không ngờ rằng người đàn ông Triệu Hùng giấu kĩ thân phận sau như thế. Đào Yên Hoa không ngờ Triệu Hùng là con trai của Triệu Khải Thời.
Đã nhiều năm rồi, từ trước đến nay Triệu Hùng không bao giờ nói với người khác chuyện mình là con trai của Triệu Khải Thời.
Phải biết rằng tập đoàn Khải Thời từng có một thời gian liên tục đứng trong bảng xếp hạng mười tập đoàn lớn hàng đầu trong nước. Chỉ có điều, không biết về sau tập đoàn này có chuyện gì xảy ra, mà trên bảng xếp hạng tập đoàn bị tụt xuống.
Đào Yên Hoa xấu hổ cười gượng mấy tiếng, nhìn Triệu Hùng nói: "Triệu Hùng, con cũng đừng trách mẹ! Cứ coi như mắt mẹ mù không nhìn thấy đi."
"Mẹ cũng đừng nói như vậy, bây giờ con làm tài xế lái xe, cũng không thể tạo nên danh tiếng lớn gì."
"Lái xe cũng là tốt rồi! Lái xe cũng cần phải có một kỹ năng chuyên nghiệp. Nếu con không lái xe tốt, Trần Thiên Trung cũng sẽ không để cho con làm tài xế đặc biệt của ông ta."
Lý Quốc Lâm còn đang không hiểu mọi chuyện như thế nào, ông không hiểu vì sao vợ mình phải nhiều lần nịnh bợ Trần Hùng, nên còn tưởng Đào Yên Hoa thay đổi tính tình.
Lý Thanh Tịnh nhìn mà không chịu nổi nữa, nhìn về phía mẹ mình Đào Yên Hoa và nói: "Mẹ! Mẹ nhanh chóng ăn cơm đi. Triệu Hùng cũng không phải một đứa trẻ con, mẹ gặp rau cho anh ấy làm gì?"
"Thanh Tịnh, con..."
"Mẹ!"
Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn Đào Yên Hoa, cô chặn lại lời Đào Yên Hoa đang muốn nói tiếp.
Lúc này, Đào Yên Hoa mới im lặng không nói nữa.
Lý Thanh Tinh vừa gắp thức ăn cho Dao Châu và Thẩm Hải, vừa dặn dò hai đứa không được phép kén chọn thức ăn, phải ăn nhiều mới có thể cao lớn được.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đào Yên Hoa vội vàng nhận đi xuống bếp rửa bát.
Triệu Hùng mặc kệ phủi tay để cho Đào Yên Hoa rửa, nếu bà ta muốn lấy lòng anh với khoe khoang bản thân mình thì anh cũng thoải mái để cho Đào Yên Hoa rửa bát.
Ngay cả Lý Thanh Tịnh cũng không chịu được với hành động của mẹ mình, Đào Yên Hoa thật quá đáng.
Khi Lý Thanh Tịnh đi đến gần bên cạnh Lý Quốc Lâm thì ông nhỏ giọng hỏi con gái: "Thanh Tịnh, hôm nay mẹ làm sao vậy? Bố thấy mẹ con có vẻ như đang muốn lấy lòng Triệu Hùng vậy.”
"Bố! Con thấy hình như mẹ biết được thân phận thật sự của Triệu Hùng."
"Con nói gì?" Lý Quốc Lâm nghe thấy con gái nói vậy thì lông mày nhíu chặt lại.
Đến lúc này, ông không khó để vì sao hiểu thái độ của vợ mình thay đổi khi đối xử với Triệu Hùng.
Lý Quốc Lâm lo lắng nói với con gái mình: "Thanh Tịnh, nếu mẹ con mà biết Triệu Hùng là con trai của Triệu Khải Thời thì sao bà có thể im lặng bỏ qua mà không to miệng đi rêu rao cho mọi người biết được chứ?"
"Ba yên tâm đi! Những gì cần nói thì con đã nói với Triệu Hùng rồi."
Lý Quốc Lâm gật đầu, đứa con gái này của ông vẫn luôn thông minh như thế. Hồi còn đi học thì giỏi về tất cả các môn còn khi Lý Thanh Tịnh ra ngoài xã hội bắt đầu học hỏi, làm việc thì cũng trở thành người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng ở thành phố Hải Phòng!
Nếu con gái ông đã lên tiếng nói chuyện này cô có thể xử lý được thì Lý Quốc Quân cũng tin tưởng con gái sẽ làm được.
Sau khi Thẩm Hải xong buổi huấn luyện thì Triệu Hùng kiểm tra kiến thức cơ bản của cậu ta, Triệu Hùng để Thẩm Hải thực hiện các quyền đánh cơ bản.
Khí lực của Thẩm Hải không thuộc loại người đàn ông có sức lực lớn nên cậu ta không thích hợp để luyện võ công Nông Tuyền.
Nhưng khi luyện võ thì điều cơ bản là sức mạnh với tốc độ phản ứng nhanh. Nhất định phải có sức mạnh với tốc độ phản ứng nhanh thì mới phù hợp với các chiêu thức võ thuật có độ kỹ thuật cao.
Võ thuật cổ thực sự là một kỹ thuật giết người! Các môn võ thuật tinh tế khác nhau xuất hiện trong một dòng chảy vô tận. Tuy nhiên, sau khi phát triển ở thời hiện đại, nó đã bị hạn chế bởi nhiều khía cạnh khác nhau, và một số kỹ năng võ thuật của dân tộc Việt Nam đã dần phát triển thành trong những bộ phim cổ trang. Do đó, trong ấn tượng của nhiều người, các môn võ thuật của Việt Nam chỉ là một số động tác đẹp, thực ra không phải vậy!
Sau khi Triệu Hùng để Thẩm Hải chạy nước rút một tiếng, hai chân chân và hai tay Thẩm Hải đã bắt đầu run lên.
Nhìn thấy Thẩm Hải đã đạt tới cực hạn của cơ thể, Triệu Hùng liền lần lượt treo hai bao cát nặng mười cần lên hai cánh tay của Thẩm Hải.
Khi con người luyện võ, giới hạn chính là nút thắt quan trọng trong môn võ. Khi vượt qua nút thắt này, thì người tập võ sẽ mở ra cánh cửa đến một thế giới mới trong võ thuật.
Mục đích của Triệu Hùng đó là muốn để cho Thẩm Hải đột phá giới hạn của cơ thể mình.
Sau khi treo lên hai bao cát nặng mười cân, Triệu Hùng nói với Thẩm Hải: "Cậu chạy thêm nửa giờ nữa! Nếu cậu không làm được, tôi sẽ tiếp tục hoãn thời gian dạy cách dùng roi cho cậu." Sau đó, Triệu Hùng rời đi, anh đi đến ghế sô pha ngồi uống trà rảnh rỗi nhìn Thẩm Hải tập luyện.
Triệu Hùng nhìn Thẩm Hải luyện võ, anh nhịn được nhớ đến lúc bản thân luyện võ thì cũng giống như Thẩm Hải lúc này, đều cắn răng chịu đựng để vượt qua.
Triệu Hùng nhìn thấy hai chân và hai tay của Thẩm Hải vì luyện nhiều đến mức run lên nhưng cậu ta cũng không nói ra hai chữ chịu thua, trong lòng anh thấy khá hài lòng với cậu nhóc này.
Lý Thanh Tịnh bưng một đ ĩa hoa quả đến đặt ở trên bàn trà, nhìn Triệu Hùng nhỏ giọng nói: "Triệu Hùng, em nghĩ đã đến giới hạn chịu đựng của Thẩm Hải rồi. Em thấy hai chân Thẩm Hải đã run rẩy rồi. Anh không cảm thấy bản thân có yêu cầu rất nghiêm khắc với cậu ta sao?"
"Thanh Tịnh, em không hiểu. Sư phụ phải nghiêm khắc thì mới có được một học trò tốt được! Mà Thẩm Hải là một hạt giống tốt trong luyện võ nên anh mới cần càng phải nghiêm khắc với Thẩm Hải hơn."
Lý Thanh Tịnh là một người phụ nữ rất hiểu biết nên cũng không can thiệp vào việc tập luyện của Triệu Hùng và Thẩm Hải. Lý Thanh Tịnh dặn dò Triệu Hùng sau khi Thẩm Hải luyện tập xong thì đưa cốc sữa cho cậu ta uống để bổ sung một số dinh dưỡng trước khi ngủ. Thẩm Hải là một đứa trẻ đang trong thời kỳ phát triển nhiều nhất đối với cơ thể nên nhất định phải bổ sung chất dinh dưỡng.
Tuy rằng, nửa tiếng không nhiều lắm, nhưng đối với Thẩm Hải mà nói thì đó đã chạm đến giới hạn chịu đựng của cậu ta rồi.
Quần áo trên người Thẩm Hải đã bị mồ hôi trên người thấm ướt sũng nhưng cậu ta vẫn cắn răng kiên trì chịu đựng. Cánh tay của Thẩm Hải liên tục nâng lên lại hạ xuống.
Triệu Hùng đi đến trước mặt Thẩm Hải nói: “Nếu cậu không kiên trì được nữa thì tôi có thể cho cậu kết thúc buổi luyện tập luôn."
"Không, tôi sẽ không bỏ cuộc.”
Khuôn mặt của Thẩm Hải vẫn còn nét trẻ con nhưng trên mặt cậu lại thể hiện rõ vẻ mặt bướng bỉnh không chịu thua.
"Được rồi! Nhưng mà tôi không nghĩ cơ thể cậu có thể chịu đựng được nữa."
"Tôi có thể kiên trì!" Thẩm Hải cắn răng nói, không chịu nhận thua.
Triệu Hùng liếc mắt nhìn thời gian, anh thấy Thẩm Hải mồ hôi chảy như mưa. Trên trán cậu ta lấm tấm mồ hôi thì anh nhìn Thẩm Hải nói: "Còn có bảy phút!"
"Tôi có thể kiên trì!" Thẩm Hải cố chấp hét lên.
Triệu Hùng thấy Thẩm Hải sắp đến giới hạn của bản thân cậu ta. Hai cái đùi Thẩm Hải không nhưng run rẩy: "Vẫn còn năm phút đồng hồ!"
"Ba phút nữa!"
"Một phút!"
"Hai mươi giây..."
Khi Triệu Hùng cuối cùng cũng hô lên ba chữ đã đến giờ, thì chợt nghe thấy tiếng Phịch...Phịch...! Hai chân Thảm Hải bủn rủn đến mức trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất.
Triệu Hùng duỗi tay ra đỡ Thẩm Hải đứng lên, xoa xoa cánh tay cho cậu ta, Triệu Hùng nhìn Thẩm Hải ân cần hỏi thăm: "Không có việc gì đi?"
"Không...Không có việc gì!" Thẩm Hải giơ tay lên lau mồ hôi trên mặt.
Thẩm Hải còn nhỏ, bây giờ cậu ta chỉ có mười ba tuổi. Võ công của Thẩm Hải rất yếu, mức độ bây giờ của cậu chỉ đến mức nhập môn. Có thể luyện tập đến trình độ này thì có thể được coi là giỏi rồi.
Triệu Hùng nâng Thẩm Hải đến sô pha ngồi nghỉ để cho cậu ta nghỉ ngơi lấy lại sức một chút. Rồi sau đó, Triệu Hùng bưng ly sữa nóng đến dặn dò với Thẩm Hải chờ cơ thể nghỉ ngơi ổn lại thì uống hết ly sữa nóng.
Đợi Thẩm Hải lấy lại sức lực thì Triệu Hùng bảo cậu đi về phòng nghỉ ngơi. Còn nói với Thẩm Hải, mỗi tối phải chạy ít nhất một tiếng song song với đó là nửa tiếng mang vật nặng mười cân trên hai cánh tay.
Sau khi Triệu Hùng trở về phòng ngủ, thì vợ anh Lý Thanh Tịnh đang chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Triệu Hùng tắm rửa thay áo ngủ rồi lên thẳng giường ôm lấy vợ mình vào lòng.
Ly Thanh Tịnh gạt tay Triệu Hùng đang ôm bản thân ra, rồi cô lạnh nhạt nói với Triệu Hùng: "Đã muộn rồi, anh ngủ đi!"
Trong lúc nhất thời, Triệu Hùng không biết nên nói gì. Ngày hôm qua vợ anh Lý Thanh Tịnh còn cùng với anh hôn nhau thắm thiết lại còn tự bản thân quay sang ôm lấy anh. Hay hôm nay, có dì cả ghé thăm nên cảm xúc của cô mới thay đổi.
Đúng là lòng dạ phụ nữ như mò kim đáy biển!
Làm sao anh có thể nghĩ đến được vợ mình Lý Thanh Tịnh đang muốn xa lánh anh.
Lý Thanh Tịnh đã chuẩn bị sẵn để thể hiện thái độ nóng lạnh đối với Triệu Hùng để khiến anh bị ám ảnh bởi chính thân thể của mình cũng để cho bản thân Triệu Hùng không thể đắc ý vênh váo lên được. Chỉ có thể như vậy cô mới có thể thắng được trong cuộc đua với Vân Nhã và Dương Lam.
Triệu Hùng đang nghĩ bản thân đã đắc tội với Lý Thanh Tịnh lúc nào nên nhìn cô dò hỏi: "Thanh Tịnh, anh không làm sai chỗ nào chứ?"
"Không phải, chỉ là ngày mài ở công ty có rất chuyện cần phải giải quyết nên em có chút buồn bực, anh không cần phải nghĩ nhiều, muộn rồi ngủ đi."
Triệu Hùng trả lời đáp ừ một tiếng, ánh liếc mắt nhìn bóng lưng duyên dáng của vợ Lý Thanh Tịnh một cái. Triệu Hùng rất muốn đến gần ôm lấy vợ vào lòng nhưng cuối cùng cũng không làm.
Ngày hôm sau, Triệu Hùng nói với Lý Thanh Tịnh rằng anh muốn đến công ty Bắc Giang của nhà họ Đào.
Triệu Hùng nghĩ muốn giải quyết hết tất cả mọi chuyện trước khi anh đến Trường Bạch.
Lần này, Triệu Hùng tìm ba anh em nhà họ Văn.
Từ khi Triệu Hùng giao quyền quản lý võ quán Nông Tuyền cho ba anh em nhà họ Vân thì cũng không quan tâm gì đến võ quán này. Khi ba người này học tập các chiêu thức huấn luyện của võ quán thì năng lực đã tăng lên rất nhiều.
Văn Long nhìn Triệu Hùng cười nói: "Sư bá! Mấy ngày nay anh bận rất nhiều việc sao? Chúng tôi lâu rồi không gặp anh."
Triệu Hùng gật đầu nói: "Đúng thật là tôi bận rất nhiều việc! Hôm nay, tôi gọi ba người đến là muốn mấy cậu giúp tôi đi đòi tiền."
"Đòi tiền?"
Văn Long, Văn Hổ, Văn Báo nghe thấy lời Triệu Hùng nói thì ba mặt nhìn nhau.
Triệu Hùng nói: "Công ty Bắc Giang thiếu vợ tôi ba tỷ rưỡi. Hôm nay, ba người các cậu phải đòi số tiền này về cho tôi. Chuyện này, tôi không tiện để lộ mặt ra, ba người hiểu không?"
Ba anh em nhà họ Văn gật đầu liên tục: "Đã hiểu, đã hiểu! Sư bá, chúng tôi nhất định sẽ đến công ty Bắc Giang đòi tiên. Anh cứ bận việc đì rồi chờ chúng tôi trở về báo tin vui...”