Cảnh này lọt vào mắt của không ít người, ai nấy cũng ngẩn người.
Lưu Hải Yến sau khi thấy vậy thì cả kinh che cái miệng nhỏ lại.
Cô ta sợ sinh vật như dơi hút máu, cũng nghe từng Trần Văn Sơn nói, Tiết Ân mắc một căn bệnh kỳ lạ, mới dựa vào việc hút máu để sống.
Ban đầu Lưu Hải Yến từng hỏi Trần Văn Sơn, nói nếu huyết tương bị hỏng, Tiết Ân có khi nào cắn người không. Giọng của Trần Văn Sơn chắc chắn trả lời: “Có!” Hôm nay đúng lúc huyết tương bị hỏng, không ngờ Tiết Ân lại bắt đầu cắn người.
Tiết Ân cắn một lúc bốn năm người, trên miệng toàn là máu tươi.
Tiết Ân sau khi cắn người, cảm thấy trong người nóng như lửa, cơ thể giống như phình to, cần phải trút ra gấp.
Anh ta vung đao lao về phía của Trác Kỳ.
Chỉ trong chốc lát, Tiết Ân đã tới gần Trác Kỳ, vung đao chém về phía Trác Kỳ.
Trác Kỳ vung đao chặn lại, thì nghe “keng” một tiếng, hai đao va nhau, lửa nhỏ văng khắp nơi.
Trác Kỳ kinh ngạc đến tê dại, con dao trong tay trực tiếp vuột ra khỏi tay, rơi ngay xuống đất.
Tiết Ân vung đao chém về phía Trác Kỳ. Trác Kỳ
Trác Kỳ sau khi thấy Tiết Ân hút máu xong, công lực tăng lên, nhất thời cũng không biết chuyện này là sao nữa.
Anh ta vốn bị Ngân Châu hút nội lực, công lực giảm đáng kể, cơ bản không địch lại Tiết Ân sau khi hút máu điên cuồng.
Trác Kỳ thấy mình địch không lại Tiết Ân thì trực tiếp quay người bỏ chạy.
Lưu Hải Yến thấy Trác Kỳ lâm trận mà bỏ chạy thì thầm chửi “đồ bỏ đi!”. Đối với những thay đổi đáng kinh ngạc Tiết Ân sau khi uống máu thì cô ta vẫn cảm thấy bị sốc.
Sau khi Trác Kỳ bỏ chạy, đôi mắt của Tiết Ân phát ra ánh sáng đỏ, tìm kiếm nhân vật mục tiêu có mặt.
Thấy Lục Tiểu Xuyên dũng cảm như vậy, đánh người của “Phong Nam đường” tơi bời, Tiết Ân lao về phía của Lục Tiểu Xuyên.
Lục Tiểu Xuyên đang đối phó với một cao thủ của Phong Nam đường, đột nhiên, tiếng đao phá vỡ không trung truyền đế bên tai, doạ anh ta phải vội vàng né tránh.
Lục Tiểu Xuyên vừa nhìn thì nhận ra cây đao trong tay của Tiết Ân, anh ta cười mỉa: “Tôi biết là ai rồi. Thì ra là anh. Sao vậy, không còn mặt mũi nhìn người sao?”
Hai mắt của Tiết Ân đỏ thẫm, thở hổn hển, nội lực trong cơ thể rối loạn, gần như miêu tả sống động.
Lúc trước, lúc bệnh tái phát, trước giờ chưa gặp qua tình huống này. Ngay cả Tiết Ân cũng không biết chuyện này là sao nữa.
Tiết Ân không trả lời, vung đao muốn bổ Lục Tiểu Xuyên làm đôi.
Lục Tiểu Xuyên nhảy ra sau để tránh cuộc tấn công, cổ tay run rẩy, hai đao bay nhanh như Seiya bắn thẳng về phía Tiết Ân.
Chỉ thấy đao trong tay của Tiết Ân nhảy múa không ngừng “Đinh! Đinh!” vài tiếng, con đao bay tới cũng bị đánh bật ra.
Đúng là biệt sĩ ba ngày nhìn bằng con mắt khác, Lục Tiểu Xuyên thấy đao pháp của Tiết Ân bình thường, nhưng nội lực khá mạnh. Không dám đối đầu trực diện với Tiết Ân, chỉ đánh nhau qua lại với Tiết Ân.
Ông chủ Thạch thấy Tiết Ân kéo Lục Tiểu Xuyên rồi hét lớn: “Rút lui!”
Người của Phong Nam đường, vừa đánh vừa lui ra hướng cửa.
Lúc lui ra ngoài cửa thì nghe tiếng “két két”, hai cánh cửa nặng nề lại được đóng lại.
Ông chủ Thạch bất ngờ, chỉ vào người của “Phong Nam đường”: “Mau đi mở cửa ra!”
Người phía sau trực tiếp nhào qua hướng cửa.
Đúng vào lúc này, Trần Văn Sơn dẫn Kim Châu tới.
Trần Văn Sơn vừa nhìn đã thấy Lục Tiểu Xuyên.
Thấy Lục Tiểu Xuyên và Tiết Ân đánh nhau khó mà phân thắng bại, Trần Văn Sơn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Không ngờ công phu của Tiết Ân lại có thể ngang ngửa với Lục Tiểu Xuyên.
Kim Châu hỏi Trần Văn Sơn: “Anh Trần, đám người đó là ai vậy?”
“Không biết! Nhưng có thể chắc chắn là bạn chứ không phải địch. Cô Kim Châu, cô mau giúp họ mở cửa lớn, tôi đi giúp Tiết Ân.” Trần Văn Sơn nói xong thì trực tiếp lao về phía của Lục Tiểu Xuyên.
Tuy Kim Châu không biết đám người này là ai, nhưng đám người này mạo hiểm tính mạng tới cứu mình, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Cô ấy nhanh chóng lao nhanh về phía cửa.
Vừa xua tay thì đánh ngã hai tên bảo vệ của nhà họ Lưu.
Trần Hoàng Vương dẫn bảo vệ của nhà họ Lưu chặn đường, thấy Kim Châu được cứu ra thì trực tiếp lao về phía của Kim Châu.
Kim Châu là vì không quen Trần Hoàng Vương, lần trước mới thua Trần Hoàng Vương. Tuy võ công của cô ấy không bằng Trần Hoàng Vương, nhưng “thuật tĩnh” trên người không phải là thứ cho không.
Chính vào lúc Trần Hoàng Vương nhào qua, Kim Châu cắn vào ngón tay, ngón tay dính máu, búng tay một cái, bắn về phía của Trần Hoàng Vương.
Trần Hoàng Vương hoa mắt, đột nhiên mất bóng dáng của Kim Châu, chỉ thấy sương máu phủ trên mặt.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Trần Hoàng Vương như bị hốt hoảng, không đấm đá xung quanh, mọi người nhìn thấy cũng bị sốc.
Trước mặt Trần Hoàng Vương cơ bản không có người, nhưng anh ta quơ quơ tay vù vù, cũng không biết đang đánh cái gì. Anh ta vừa đánh vừa lẩm bẩm điều gì đó.
Tình hình này, giống như có người gặp phải “ma đâm vào tường” vậy. Cảm thấy gió giật từng cơn khắp nơi, đều là bóng ma. Mà Trần Hoàng Vương trúng “thuật tĩnh” của Kim Châu, trước mắt xuất hiện ảo giác, cảm thấy xung quanh đều bị sương máu bao phủ đầy trời.
Kim Châu không dám chạm vào Trần Hoàng Vương. Tuy anh ta trúng thuật tĩnh nhưng công phu trên người anh ta vẫn còn.
Cô ấy dẫn người của “Phong Nam đường” đi, giết hàng loạt tên bảo vệ nhà họ Lưu, cuối cùng giết sạch tan tát doanh trại phòng thủ của nhà họ Lưu.
Sau khi mở lại cửa lớn, Kim Châu chào hỏi Trần Văn Sơn: “Rút mau!”
Đám người của ông chủ Thạch đang muốn rút lui thì nghe âm thanh lanh lảnh truyền tới.
“Mau dừng tay!” Người có mặt hét to lên.
Chỉ thấy Trác Kỳ giải Ngân Châu đi tới, một đao kề sát cổ của Ngân Châu.
“Kim Châu, lẽ nào cô muốn bỏ mặc em gái cô không lo hay sao?” Trác Kỳ lên tiếng.
Đám đông tản ra, Kim Châu đứng sang bên cạnh của Trần Văn Sơn.
“Chị!” Ngân Châu khóc nức nở, lên tiếng gọi Kim Châu.
“Ngân Châu!” Tâm trạng của Kim Châu xúc động đáp lại.
Trần Văn Sơn thấy Trác Kỳ ép Ngân Châu đe doạ Kim Châu, thầm gào lên “tiêu rồi!”
Nếu Ngân Châu không xuất hiện, họ cũng có cơ hội trốn thoát. Nhưng bây giờ, Ngân Châu bị Trác Kỳ chèn ép, Kim Châu nhất định sẽ không tự động rời khỏi.
“Chị! Em biết sai rồi. Hối hận khi ban đầu không nghe lời chị, mắt mù nên đi theo tên đàn ông Trác Kỳ này. Anh ta không những lăng nhăng với người phụ nữ khác, còn giam chị tại nhà họ Lưu nữa.”
“Em gái! Theo chị về Vân Hương đi.” Kim Châu nói.
“Em muốn theo chị về Vân Hương. Nhưng quá trễ rồi, em không về được!”
“Chị nhất định sẽ cứu em về!”
Nghe tới đây, Trác Kỳ cười khẩy và nói: “Kim Châu, cô cũng không biết tự lượng sức rồi. Ngân Châu là người cô muốn đưa đi thì có thể đưa đi hay sao?”
“Trác Kỳ, anh đúng là đồ long lang dạ thú. Nếu không phải em gái tôi cứu anh thì anh đã chết ở Vân Hương từ lâu rồi.”
“Người không vì mình, trời tru đất diệt! Chỉ trách cô ra tay giúp tên nhóc Triệu Hùng kia. Nếu không phải người phụ nữ như cô, làm hỏng chuyện tốt nhà họ Lưu kiểm soát nhà họ Triệu, thì sao tôi có thể vô lễ đối với chị dâu được.”
“Xì! Tôi mới không nhận anh làm em rể tôi đâu, bớt dát vàng lên mặt đi. Nói đi, rốt cuộc anh muốn thế nào thì mới chịu thả em gái tôi?” Kim Châu tức giận lên tiếng.