Ông vỗ vai Triệu Hùng, cười nói: "Anh Triệu, cậu đúng là người đại diện cho tộc chúng tôi, sau này nhớ đừng quên hiệp ước của chúng ta đấy."
"Yên tâm đi, tộc trưởng! Tôi sẽ thực hiện hiệp ước mà." Triệu Hùng nói.
Tộc trưởng gật đầu, nói: "Tôi đã cho người đi nói cho Miêu Vương rồi. Nếu có tin tức của cô Kim Châu, sẽ lập tức thông báo cho anh. Nhưng mà, cô Kim Châu là một nhân vật hết sức thần bí, là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Muốn gặp cô ta, thật đúng là rất khó."
"Cô ta luôn ở phía trong núi sao?”
"Nghe nói đúng vậy! Hình như đang nghiên cứu loại thuốc nào đó. Cụ thể tôi cũng không biết!”
Hoa Di thấy Tiểu Đậu nằm trên đất, một bộ dạng khó chịu, biết cậu bé sáng sớm lại phát tác Tiêu Độc.
Hoa Di đi đến bên cạnh Tiểu Đậu, thay cậu bé chẩn bắt mạch, vẻ mặt trở nên càng ngày càng nghiêm trọng.
Tộc trưởng lo lắng đến an nguy của Tiểu Đậu, hỏi Hoa Di: "Bác sĩ Hoa, Tiểu Đậu thế nào rồi?"
Hoa Di trả lời: "Tộc trưởng, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!”
Tộc trưởng gật đầu, đi theo Hoa Di đi tới trong viện.
Tới một chỗ yên lặng trong viện, Hoa Di nói với ông: "Tộc trưởng, lúc trước chúng ta phân tích quá lạc quan về bệnh tình của Tiểu Đậu rồi.”
"Sao nói thế?" Tộc trưởng trói chặt khởi mày hỏi.
Hoa Di giải thích nói: "Cơ thể của Tiểu Đậu sinh ra đã rất yếu rồi, tuy rằng dùng phương pháp hạ Tiêu Độc, giữ cơ năng của tim can cậu bé. Nhưng đồng thời, sẽ làm hư tổn đến các cơ quan khác. Lúc đó sẽ gặp vấn đề suy gan, suy thận. Cứ như vậy cũng không phải là cách! Tiêu Độc của cậu bé sẽ phát tác mỗi lần nặng hơn, mỗi lần tái phát sẽ tổn hại đến các cơ quan khác trong cơ thể, có khả năng không sống qua 3 năm nữa.”
"A!......"
Tộc trưởng nghe xong vẻ mặt bi thương.
Hoa Di có thể một hơi nói ra bệnh tình của Tiểu Đậu, đồng thời phân tích bệnh tình của cậu bé một cách triệt để. Có thể thấy được, y thuật tất nhiên bất phàm.
Các thôn làng xung quanh vốn có một số bác sĩ già có kinh nghiệm, bởi vì tuổi tác lớn, sau lại họ đều dần dần qua đời. Những người nối nghiệp họ, ngay cả 80% bản lĩnh của họ đều học không đến, này cũng nguyên nhân nghề y học cổ truyền ngày càng lạc hậu.
"Bác sĩ Hoa! Còn có phương pháp cứu chữa khác không? Cô cũng biết, tôi cũng lớn tuổi rồi, cùng Tiểu Đậu sống nương tựa lẫn nhau, tôi không muốn đứa nhỏ này gặp đau khổ sớm chết đi như vậy. Nếu Tiểu Đậu chết, có thể tôi cũng không sống nổi nữa!"
Hoa Di trầm ngâm một phen, nói với Tộc trưởng: "Phương pháp cũng không phải không có, nhưng trước hết, phải cho Tiểu Đậu mỗi ngày tiến hành ngâm mình trong nước thuốc. Một lát tôi sẽ cho Tiểu Đậu một phương thuốc, ông sai người đi hái chút dược liệu trở về. Sau đó, nấu một nồi nước sôi, bỏ thuốc vào ngâm 15 phút. Đợi nước ấm đi, hãy cho Tiểu Đậu mỗi đêm tiến hành ngâm nước thuốc. Còn nữa, muốn cho Tiểu Đậu khỏe mạnh, dinh dưỡng phải theo kịp nữa."
"Tiêu Độc trong cơ thể cậu bé, tôi không có biện pháp giải trừ. Nhưng cơ địa như Tiểu Đậu đây, nhà chúng tôi có một bộ châm pháp. Chỉ cần tìm được Kim Châu giải trừ Tiêu Độc trên người Tiểu Đậu. Tôi sẽ giúp Tiểu Đậu thi triển châm pháp nhà chúng tôi, thay cậu bé đả thông quanh thân đại huyệt. Có lẽ sẽ có thay đổi! Cho dù không đầy đủ, kéo dài tuổi thọ mười năm, hẳn là không thành vấn đề. Về sau, cũng sẽ không tái gặp Tiêu Độc tra tấn. Nếu hiệu quả tốt, có lẽ sẽ có cơ hội trị tận gốc."
"Có thật không?" Tộc trưởng vui mừng hỏi han.
Hoa Di gật đầu, nói: "Tiểu Đậu may mắn gặp được tôi, loại này bệnh thật hiếm thấy. Đây được gọi là chứng run tim bẩm sinh, bởi vì công năng của tim bị suy nhược, do đó khiến cho các cơ quan suy kiệt. Tắm thuốc có thể cải thiện thể chất của Tiểu Đậu, nhưng điều kiện tiên quyết là phải dùng châm pháp của nhà chúng tôi, đả thông các đại huyệt trên người Tiểu Đậu."
"Thật tốt quá! Bác sĩ Hoa, cô mau cho tôi phương thuốc. Tôi phái người đi hái thuốc ngay." Tộc trưởng hưng phấn mà nói.
Hoa Di đi theo Tộc trưởng vào trong nhà, lấy bút ghi lại một phương thuốc dược dục giao cho ông.
Tộc trưởng nhìn nhìn vào phương thuốc, đều là một số thảo dược quý hiếm.
Sông Hồng tuy rằng là nơi sản xuất dược liệu, nhưng không phải người thường nào cũng có thể chịu được giá cả.
Ông ta tuy là một tộc trưởng, nhưng trong nhà không hề có nhiều của cải. Chỉ vì sau này, các thôn trại bắt đầu phục vụ du lịch, một số thôn nhờ đó mà dần dần khá lên thôi.
"Ô Vương Tài, chỗ cậu còn tiền không?" Tộc trưởng hỏi chú Ô.
"Còn có một ít!" Chú Ô nói: "Tộc trưởng, ông đợi tôi! Tôi về nhà lấy cho ông."
"Không cần!" Triệu Hùng ra tiếng nói: "Tộc trưởng, Tiểu Đậu có duyên với chúng tôi. Tiền mua thuốc, cứ để chúng tôi bỏ ra là được! Kỳ, cô cùng chú Ô trở về một chuyến, lấy 350 triệu đưa cho chú Ô."
Hà ngọc Kỳ "Vâng!" một tiếng, nói với chú Ô: "Chú Ô, chúng ta đi thôi!"
Ô Vương Tài có chút khó xử, nhìn Tộc trưởng.
Tộc trưởng mặt lộ vẻ xấu hổ, nói với Triệu Hùng: "Anh Triệu, chuyện này sao mà được chứ? Tiền chữa bệnh cho Tiểu Đậu sao có thể để các người trả chứ?"
Triệu Hùng nói: "Tộc trưởng, tuy rằng bây giờ chưa tìm được cô Kim Châu, nhưng ông đã cung cấp cho chúng tôi manh mối quan trọng rồi. Coi như này là phí thông tin đi, coi như là tiền tôi cho Tiểu Đậu."
"Nhưng mà..."
Hà Ngọc Kỳ mệt với sự chậm chạp của Tộc trưởng, ra tiếng nói: "Ai da! Tộc trưởng, ông đừng có nhưng mà nữa, tôi nói được là được! Tôi nói cho ông biết, Triệu Hùng là đại gia, 350 triệu đó đối với mấy ông mà nói là lớn, đối với anh ta thì nó như cọng lông vậy thôi. Ông mà cảm thấy trong lòng áy náy thì mấy ngày nay cho người tiếp đãi chúng tôi những bữa ăn thịnh soạn chút là được."
Tộc trưởng vừa nghe, cười ha hả nói: "Yên tâm đi! Các người đi vào nơi này, chính là khách quý của chúng tôi rồi. Muốn ăn gì thì sẽ làm món đó cho các cô cậu."
Hà Ngọc Kỳ không chút khách sáo mà nói: "Tôi thích ăn cơm lam, còn có thịt nướng nữa!"
Chú Ô đáp: "Bữa trưa, tôi bảo bà nhà tôi tiếp tục làm cho các cô cậu ăn!"
"Thật tốt quá!" Hà Ngọc Kỳ đắc ý cười nói.
Hà Ngọc Kỳ là một đứa ham ăn, rất thích ăn các món ăn đặc sản ở khắp nơi. Cô tiến lên chủ động khoác lấy tay của chú Ô: "Chú Ô, chúng ta đi thôi!"
"Cô Kỳ à, như vậy không tốt cho lắm! Nam nữ thụ thụ bất thân." Chú Ô hất tay của Hà Ngọc Kỳ ra khỏi mình.
Triệu Hùng và Hoa Di nhìn thấy cảnh này, không khỏi cất tiếng cười.
Hà Ngọc Kỳ nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của chú Ô, chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: "Ê! Một ông chú như chú, đừng có mà giả nai ở đó. Đêm qua chú với vợ chú cả đêm ở với nhau, hai người…”
Triệu Hùng liếc to mắt khiến cho Hà Ngọc Kỳ sợ tới mức nuốt lại nửa câu còn lại vào trong miệng mình.
Chú Ô nghe được chuyện, mới biết là chuyện đêm qua đã bị nhóm Triệu Hùng nghe thấy hết rồi.
Mặt ông liền lộ lên nụ cười ngại ngùng: “Cô Ngọc Kỳ à, không ngờ lại làm liền các cô rồi! Sau này, tôi và bà nhà tôi sẽ nhỏ tiếng lại là được!”