Trong phòng, Lý Thanh Tịnh lo lắng cho Triệu Hùng dò hỏi: "Triệu Hùng, các anh đến thánh đàn rốt cuộc là đã phát hiện ra được gì vậy?"
"Trung Bá đã chết!"
"Cái gì?"
Lý Thanh Tịnh bị tin tức này làm cho kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Sau khi lấy lại được tinh thần thì hỏi thăm Triệu Hùng, xem xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Vì vậy, Triệu Hùng kể lại tất cả những phát hiện của mình khi đi thánh đàn cho người vợ Lý Thanh Tịnh nghe, nói là phát hiện các thi thể Trung Dũng ở trong một căn phòng bí mật lớn.
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong thì nhẹ giọng thở dài, nói: "Đứa bé nhóc Hải này đã không bố không mẹ rồi, bây giờ ngay cả Trung cũng mất, cậu bé cũng quá đáng thương. Triệu Hùng, sau này cùng lắm thì chúng ta đối xử với đứa nhỏ này tốt hơn một chút nữa."
"Ừ!" Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Hi vọng lần này đi Quý Châu, có thể giúp Nhóc Hải tìm được người thân của mình, Nếu không, chúng ta chỉ có thể dẫn theo Nhóc Hải cùng nhau sinh sống!"
Lý Thanh Tịnh bày ra vẻ mặt lo lắng, nói: "Người của thánh đàn chắc chắn là đã đi đến chỗ khác, chúng ta ở lại thành phố này sẽ vô cùng nguy hiểm, vẫn là nên nhanh chóng đến Quý Châu thôi!"
"Được, để anh đi thu xếp một chút."
Triệu Hùng cũng cảm thấy thành phố này là một nơi nguy hiểm, mặc dù anh dẫn theo Nông Tuyền và bốn anh em nhà họ Mã, còn có cả Tàn Kiếm nữa, nhưng mà một khi để cho người của "Thánh đàn" biết được thân phận thật sự của mình, vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Trước kia thân phận thật còn chưa có được đưa ra ngoài ánh sáng thì còn dễ nói. Bây giờ nhà họ Triệu đã công bố ra ngoài, trục xuất anh ra khỏi nhà họ Triệu, mấy con chó kia chắc chắn là cũng sẽ biết thân phận thật sự của anh, có muốn giấu diếm cũng không thể làm gì được.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa phòng vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
Lý Thanh Tịnh đứng dậy đi tới mở cửa phòng ra, thấy người đứng ngoài là em gái Lý Diệu Linh của mình.
"Diệu Linh, em có chuyện gì vậy?"
Lý Diệu Linh chen vào trong phòng, cười hì hì nói: "Chị, chị đoán xem là ai tới đây?"
"Chị làm sao mà đoán được chứ hả!"
Đúng lúc này Hà Ngọc Kỳ nghiêng người xuất hiện ở cửa, vui vẻ vẫy tay chào hỏi với Lý Thanh Tịnh nói: "Chị Thanh Tịnh!"
"Oa! Ngọc Kỳ, em đã đến rồi sao?"
Hà Ngọc Kỳ gật đầu cười, nói: "Diệu Linh nói cho em biết là mọi người đến thành phố này, em đã tới rồi. Anh Triệu Hùng nhà chị có ở đây không? Bố em có chuyện tìm anh ấy."
Triệu Hùng biết được là cô nhóc Hà Ngọc Kỳ tới đây, cảm thấy đau đầu một trận. Nhưng mà vừa nghe được là sư phụ Lỗ tìm mình, anh lập tức cầm áo khoác đi về phía cửa, nói: "Thanh Tịnh, nếu là sư phụ Lỗ tìm anh, vậy thì anh sẽ qua chỗ sư phụ Lỗ trước đã."
"Này, anh làm cái gì mà vừa thấy em là bỏ chạy như vậy hả?" Hà Ngọc Kỳ nhìn chằm chằm vào Triệu Hùng hỏi.
Lý Thanh Tịnh biết cứ lúc nào mà Triệu Hùng và Hà Ngọc Kỳ ở chung một chỗ là sẽ lập tức ầm ĩ cả lên, cho nên lôi kéo tay Hà Ngọc Kỳ, cười nói: "Được rồi, Ngọc Kỳ! Để cho anh ấy đi tìm bố của em đi. Mấy người đàn ông bọn họ làm chuyện của đàn ông, phụ nữ chúng ta làm chuyện của phụ nữ. Buổi trưa em ở lại đây ăn cơm, buổi tối chị dẫn em đi ăn bò bít tết. Dũng mới vừa đặt chỗ ở một nhà hàng phương Tây cho chị, nói là đồ ăn ở nhà hàng kia rất chính hiệu."
"Được ạ!"
Hà Ngọc Kỳ vui vẻ lôi kéo tay của Lý Diệu Linh đi vào trong phòng.
Lý Thanh Tịnh không nghĩ tới là cô nhóc Hà Ngọc Kỳ này và em gái mình lại rất hợp nhau.
Lúc Hà Ngọc Kỳ biết được là Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng muốn dẫn mấy người Lý Diệu Linh đi du lịch, trong ánh mắt tỏa ra vẻ hâm mộ.
"Ngọc Kỳ, nếu như cậu không có chuyện gì thì đi du lịch cùng với chúng tớ luôn đi có được không?" Lý Diệu Linh đưa ra lời mời với Hà Ngọc Kỳ.
Lý Thanh Tịnh nhẹ nhàng đẩy em gái Lý Diệu Linh của mình một cái, ý là không cho cô ấy nói lung tung.
Lần này bọn họ đi ra ngoài, mục đích chủ yếu là muốn đi thăm ông nội của Thẩm Văn Hải một chút. Nếu như dẫn theo Hà Ngọc Kỳ, vậy thì sẽ rất là bất tiện. Nếu như trên đường đi có gặp phải nguy hiểm gì đó, vậy thì lại càng không thể giải thích thật tốt được với sư phụ Lỗ.
Cũng may là Hà Ngọc Kỳ nói không đi, nói rằng khoảng thời gian này cô ấy rất là bận rộn. Chuyện trong nhà cũng không ít hơn bố cô ấy là bao nhiêu, bố cô ấy cả ngày lẫn đêm chỉ biết buôn bán cái thứ kì lạ gì đó.
Sau khi Triệu Hùng đến nhà họ Lỗ, sư phụ Lỗ đang uống trà ở trong phòng.
Hà Văn Toàn thấy Triệu Hùng tới, cười cười vẫy vẫy tay với anh.
Sau khi Triệu Hùng ngồi xuống, chào hỏi với sư phụ Lỗ: "Xin chào sư phụ Lỗ!"
"Tôi không tốt một chút nào! Tên nhóc nhà anh tới thành phố này, cũng không thèm tới thăm ông già này một chút?" Hà Văn Toàn oán giận nói với Triệu Hùng.
"Còn không phải là do tôi vừa mới tới thành phố này hay sao!" Triệu Hùng cười cười nói.
Hà Văn Toàn chẳng qua là đang nói đùa cũng với Triệu Hùng mà thôi, đương nhiên là không phải thật sự tức giận. Ông ta cầm một tách trà mới lên, rót cho Triệu Hùng một chén trà.
Triệu Hùng uống một hớp, nhấm nháp nói: "Ôi chao, sư phụ Lỗ ông tại sao lại đi uống trà đắng vậy hả?"
Hà Văn Toàn cười cười, nói: "Trà đắng mặc dù đắng, nhưng mà sau khi uống trà đắng xong, ăn những thứ khác không phải là vô cùng có mùi vị hay sao. Trà cũng như đời người vậy! Say, ngọt, đắng, cay, cũng đều phải nếm thử một chút mới được. Thế nào, uống không quen sao?"
"Cũng được!" Triệu Hùng nâng chén trà lên, lại uống một hớp nhỏ, đột nhiên cảm giác cũng không có đắng như vậy nữa.
"Có phải là không còn đắng như trước nữa có đúng không?" Hà Văn Toàn cười hỏi.
Triệu Hùng gật đầu một cái, nói: "Đúng là lúc vừa mới uống vào miệng thì có cảm giác vô cùng đắng, bây giờ tốt hơn nhiều rồi!"
"Cho nên uống quen là tốt rồi. Đúng rồi, lần này anh tới thành phố này làm cái gì vậy?" Hà Văn Toàn hỏi Triệu Hùng.
"À, bọn nhỏ được nghỉ nên tôi muốn dẫn chúng đi du lịch. Đi máy bay tới thành phố này, vừa đúng lúc có thể tới thăm người bạn già là ông đây một chút." Triệu Hùng giải thích nói.
Hà Văn Toàn gật đầu một cái, hỏi Triệu Hùng: "Lần trước tôi làm thắt lưng Đắc Long Lân cho anh dùng có tốt hay không?"
"Ừ, vô cùng tốt! Nếu không có Long Lân ở đó, sợ là cái mạng này của tôi đã sớm đi đời rồi."
Trong lòng Triệu Hùng thấy rất biết ơn Hà Văn Toàn, trong xã hội hiện đại này, một nghệ nhân bậc thầy như Hà Văn Toàn mà có thể rèn được những món đồ thủ công cổ xưa thực sự rất hiếm thấy, quả thật là tồn tại "cấp bảo vật quốc gia" mà.
Triệu Hùng vừa mới luyện "Kiếm pháp Bùi Mân", trên tay lại không có lấy một thứ vũ khí nào phù hợp cả. Nghĩ tới đây, anh lại hỏi Hà Văn Toàn: "Sư phụ Lỗ, tôi mới vừa học được một loại kiếm pháp, ông có thể giúp tôi chế tạo một thanh bảo kiếm được hay không? Giá tiền thì tùy theo ngài."
"Kiếm pháp? Tên nhóc anh khôi phục nội lực rồi sao?"
"Không có đâu, nhưng mấy chiêu thức bình thường thì vẫn có thể thi triển ra được, kiếm pháp cao thâm hơn một chút thì vẫn không thể được." Trên mặt Triệu Hùng lộ ra vẻ không còn cách nào.
Hà Văn Toàn cười cười, nói: "Anh tìm đúng người rồi đó. Thật ra thì tôi đã sớm đúc xong mấy chuôi bảo kiếm khá tốt. Nhưng bảo kiếm này đều là bảo bối của tôi, vẫn không có chịu chắp tay đưa cho người ta đâu. Nhưng mà tên nhóc anh đây cũng coi như là bạn nhỏ tri kỷ của tôi, vậy bán cho cậu một cái! Chỉ là tôi phải nói trước, kiếm của tôi có giá rất đắt đó."
Sau khi Triệu Hùng nghe xong, vui vẻ nói: "Sư phụ Lỗ, vậy ngài mau dẫn tôi đi xem một chút đi!"
Hà Văn Toàn gật đầu một cái, dẫn theo Triệu Hùng tới phòng làm việc của mình.
Đến phòng làm việc, chỉ thấy Hà Văn Toàn di chuyển một cái cơ quan, vang lên một trận tiếng két két, một mặt tường lại có thể tự động di chuyển ra.
Triệu Hùng chỉ biết là trong nhà của nhà họ Lỗ có một thông đạo bí mật, lại không nghĩ rằng là cũng có giấu một căn phòng bí mật nữa. Xem ra sau khi mình quay về cũng phải xây dựng một căn phòng bí mật mới được.
Sau khi hai người đi vào căn phòng bí mật, chỉ thấy ở bên trong căn phòng bí mật, ở trên tường, trên bàn đều để rất nhiều loại vũ khí. Dao bào sắc bén, cây búa phổ biến, rìu, cái búa lớn, móc, trâm, có đủ các loại. Thật ra thì cũng có mấy thanh kiếm có tỷ lệ khá tốt.
Triệu Hùng tiện tay cầm lên một thanh kiếm, sau khi rút kiếm ra xong, một trận rét lạnh truyền ra từ đó. Vừa nhìn phẩm chất của mũi kiếm là biết đây không phải là vật tầm thường.
"Sư phụ Lỗ, ông có nhiều đồ tốt như vậy, tại sao lại không bán ra ngaoif vậy?" Triệu Hùng đi vào căn phòng bí mật, đối với những loại vũ khí ở nơi thầy cảm thấy yêu thích không buông tay được.
Hà Văn Toàn cười nói: "Tôi bán những thứ kia đi, đều là một vài thứ bán thành phẩm hoặc là tàn thứ phẩm. Đồ tốt thật sự, tôi cũng không muốn bán đâu. Nhưng mà mấy thanh kiếm này, tôi tính toán sắp tới sẽ xử lý xong."
"Chẳng lẽ còn có thể tốt hơn được nữa sao?" Trong ánh mắt của Triệu Hùng tỏa ra vẻ mong chờ.
Hà Văn Toàn gật đầu một cái, kéo một cái kèm sân khấu ở trên tường xuống, chỉ thấy ở phái trên trao mười thanh bảo iếm dài ngắn khác nhau không đồng nhất!
Mặc dù mấy thanh kiếm này còn chưa có lấy ra khỏi vỏ, nhưng mà cảm giác lạnh lẽo mạnh mẽ trong nháy mắt tỏa ra tràn ngập cả căn phòng bí mật này.
Hà Văn Toàn nói với Triệu Hùng: "Anh đã từng nghe qua mười thanh kiếm nổi tiếng nhất hay chưa?"
Triệu Hùng lắc đầu một cái, nói: "Tôi chỉ biết có mấy cái như là Can Tương, Mạc Tà, Ngư Tràng, Hiên Viên gì đó thôi."
Hà Văn Toàn bổ sung thêm cho Triệu Hùng: "Anh nói không sai, Hiên Viên, Trạm Lô, Xích Tiêu, Thái A, Can Tương, Mạc Tà, Thất Tinh Long Uyên, Ngư Tràng, Thuần Quân, Thừa Ảnh. Đây chính là nhóm mười thanh kiếm nổi tiếng nhất quốc gia của tôi. Đương nhiên, chỗ này có thứ chính là tồn tại ở trong truyền thuyết, có thứ xuất hiện ở trong điển tích, mỗi thanh kiếm đều có lai lịch đặc biệt riêng. Năm đó tôi lấy được một khối đá thiên thạch đặc biệt, lại có thêm một vài thứ vật liệu lâu đời hiếm có, nên mới có thể bắt chước được mười thanh kiếm nổi tiếng nhất."
"Sư phụ Lỗ, ông nói những thanh kiếm ở đây đều là do ông mô phỏng theo sao?" Triệu Hùng kinh ngạc hỏi.
"Đương nhiên! Bây giờ có rất nhiều bảo kiếm cũng đều không biết tung tích. Tôi không mô phỏng theo, thì đi đâu mà lấy được bảo kiếm thật chứ. Nhưng thứ bảo kiếm này đều là do tôi tìm hiểu tra xét rất nhiều tài liệu, mới có thể đúc thành, thật sự là mất không ít công sức. Tên nhóc anh nếu nhưu thích, vậy thì bán cho anh một thanh kiếm!"