Lưu Vũ Tiến đang muốn rửa tay nhưng phát hiện vòi nước không còn miếng nước nào.
Anh ta gọi quản gia đến, hỏi: “Quản gia, sao lại cúp nước rồi?”
Quản gia báo cáo với Lưu Vũ Tiến, nói: “Cậu chủ, bên bờ sông bên kia bị vỡ ống nước, ảnh hưởng đến việc cấp nước ở chỗ khu nhà chúng ta.”
“Bọn họ có nói bao giờ sẽ sửa xong không?”
“Chỉ nói đang sửa chữa khẩn cấp, cái khác thì không biết!”
Lưu Vũ Tiến khoát tay một cái, cho quản gia rời đi.
Cuộc sống thời hiện đại đô thị hóa một khi bị cúp nước hay cúp điện thì thật là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Không có nước làm cái gì cũng không tiện. Ngay cả xả bồn cầu cũng phải trữ nước! Rất nhanh, một thùng nước suối được chuyển vào trong phòng.
Lưu Vũ Tiến không hiểu tại sao lại thấy phiền lòng, bèn nói người gọi Lục Tiểu Xuyên vào.
Sau khi Lục Tiểu Xuyên đi vào, thấy Lưu Vũ Tiến cau mày, bèn cười hỏi: “Cậu chủ, anh làm sao thế?”
Lưu Vũ Tiến hỏi Lục Tiểu Xuyên: “Tiểu Xuyên, anh nói cái tên Triệu Hùng kia ở trong địa lao khi nào sẽ chết?”
Lục Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Cái tên Triệu Hùng này công phu vô cùng lợi hại, ít nhất là phải gấp đôi thời gian so với người bình thường. Dưới tình huống thiếu nước, thiếu lương thực, người khác cũng chỉ có thể chống đỡ được ba ngày. Anh ta ít nhất có thể gượng được hơn sáu ngày, thậm chí còn cần nhiều thời gian hơn. Nhưng mà Triệu Niệm vẫn còn là một đứa trẻ con, sợ rằng không chịu được đến hai ngày!”
Lưu Vũ Tiến thở dài, nói: “Thằng Triệu Hùng đó mà không chết thì vĩnh viễn là cái gai trong lòng tôi. Thế chúng ta chờ hơn nửa tháng đi rồi hãy mở cửa mật thất ra. Tôi không tin đến lúc đó rồi mà anh ta còn chưa chết.”
“Vậy là đủ rồi!” Lục Tiểu Xuyên nói: “Dưới tình huống thiếu nước thiếu lương thực, cái tên này nếu mà còn sống quá nửa tháng thì có thể sáng lập kỉ lục Guinness mới rồi. Cậu chủ, không phải cậu nói buổi tối dẫn tôi đến hộp đêm vui chơi một chút sao?”
Lục Vũ Tiến chỉ tay vào Lục Tiểu Xuyên, cười nói: “Cái tên này anh lại không nhẫn nại được. Hiếm có bao giờ bắt lại được Triệu Hùng, tối nay chúng ta cứ ăn chơi vui vẻ đi!”
Buổi chiều, khoảng chừng gần bốn giờ, Lục Vũ Tiến mang theo Lục Tiểu Xuyên rời đi. Vì đề phòng chẳng may, Lưu Vũ Tiến đã bố trí không ít cao thủ chung quanh nhà.
Cho dù có người tới cứu Triệu Hùng cũng không làm nên chuyện gì.
Địa lao cách mặt đất chừng mấy mét, chung quanh tất cả đều dùng thép ròng mà chế tạo thanh cho nên Lưu Vũ Tiến mới có thể yên tâm một trăm hai mươi phần trăm!
Thằng Triệu Hùng này chết chắc!
Đợi thêm nửa tháng nữa, mở cửa địa lao, cho Triệu Khải Thời đến nhặt xác hai đứa con của mình.
Mới nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Vũ Tiến liền có được khoái cảm trả thù.
Ngay sau khi Lưu Vũ Tiến cùng với Lục Tiểu Xuyên ra khỏi cửa, Tiết Ân ngay lập tức báo cáo với Trần Văn Sơn: “Anh Trần, tên Lưu Vũ Tiến kia dẫn theo một người ra ngoài. Người bên cạnh anh ta đó hình như là một cao thủ.”
“Đi đâu vậy?”
“Không biết, tôi không dám đến quá gần!” Tiết Ân báo cáo.
Trần Văn Sơn dặn dò Tiết Ân: “Tiết Ân, cậu và Sói đen thay nhau ẩn nấp, chủ yếu là theo dõi cái tên Lưu Vũ Tiến này. Chúng ta phải toàn lực đảm bảo cho Ngô Thừa Cảnh hành động.”
“Biết!” Tiết Ân trả lời.
Ở bên ngoài Đầm Kim Ngư Phủ tập trung không ít công nhân sửa chữa đường ống nước. Ngô Thừa Cảnh mặc đồng phục làm việc của công ty cung cấp nước, cầm bản thiết kế trong tay, nhắm về hướng địa lao nhốt Triệu Hùng không ngừng đào bới.
Lúc mới bắt đầu thì có mấy người cùng nhau giúp anh ta đào. Nhưng càng đào vào trong, độ khó càng cao, bởi đây không phải là việc dành cho máy móc, mà là việc phải làm thủ công. Không chỉ cần phải xác định được đường đi đúng, mà còn phải xác định được là đào bao sâu?
Trong địa lao!
Triệu Hùng một thân bản lĩnh nhưng nhìn cánh cửa mật thất đóng lại, buồn bực không thôi.
Anh chỉ có thể gửi hy vọng vào nhóm Nông Tuyền đến cứu mình.
Nhưng chỗ địa lao này cách mặt đấy rất sâu, dù nhóm Nông Tuyền có đến được đây cũng chưa chắc có cách đưa được anh ra ngoài.
Hôm nay, cửa địa lao đóng lại, giống như là chặt đứt hy vọng sống của Triệu Hùng.
Triệu Hùng không muốn chờ chết, suy nghĩ đủ mọi loại biện pháp thế nhưng cũng chẳng ăn thua. Còn may, bên người còn thanh Ngư Trường Kiếm.
Thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, có thể chém vỡ vách địa lao, nhưng dù có phá được cũng vô ích.
Ngư Trường Kiếm trong tay Triệu Hùng đã đào liên tục hết mấy chỗ. Nhưng anh càng đào thì đất đá càng đổ xuống, tăng thêm nguy cơ bị sụp đổ của địa lao này. Cuối cùng, anh không thể không bỏ qua cách làm này.
Điện thoại di động hoàn toàn không có tín hiệu, Triệu Hùng không cách nào liên lạc được với người ngoài.
Anh thấy em gái Triệu Niệm sốt cao không giảm, gấp đến độ không biết nên làm sao mới được.
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Càng những lúc như này lại càng phải tỉnh táo mới được.
Đào một hồi lâu, Triệu Hùng mất không ít khí lực. Anh ngồi xếp bằng ở trên giường, bắt đầu ngồi luyện nội công Dịch Cân Kinh.
Dịch Cân Kinh có thể gọi là đệ nhất nội công tâm pháp, có tác dụng tẩy tủy, tăng công lực.
Luyện được một, hai thiên sau, Triệu Hùng nhất thời cảm thấy tinh thần thoải mái hẳn.
Khụ! Khụ!
Triệu Niệm bên cạnh bắt đầu ho khan. Trong cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu phát ra mất tiếng mê sảng hàm hồ: “Lạnh! Lạnh!...”
Đây là hiện tượng nghiêm trọng khi cơ thể con người bị nhiễm cảm.
Triệu Hùng sờ trán Triệu Niệm một cái, cả người vô cùng nóng, cơ thể nhỏ bé co ro lại thành một hình tròn.
Triệu Hùng đắp áo khoác lên người em gái Triệu Niệm, ghém kĩ càng lại cho cô bé.
Nơi này không có bất kì loại thuốc nào, mà Triệu Hùng cũng không biết y thuật. Với việc em gái Triệu Niệm sốt cao không giảm, anh cũng không biết phải làm sao.
“Không biết, mình chuyển cho Triệu Niệm một ít chân khí thì sẽ ra sao?” Triệu Hùng đột nhiên nảy ra một ý tưởng kì lạ.
Nghĩ đến đây, Triệu Hùng đỡ em gái Triệu Niệm dậy, bàn tay làm thành chưởng đặt ở sau lưng cô bé.
Triệu Niệm không biết võ, tuổi tác lại còn nhỏ. Triệu Hùng chỉ có thể dùng nội lực rất nhẹ, từ từ khai thông cho Triệu Niệm.
Một dòng nước ấm áp bắt đầu lưu chuyển ở trong cơ thể Triệu Niệm.
Triệu Hùng không dám gia tăng lực, lo lắng rằng cơ thể nhỏ bé của Triệu Niệm sẽ không chịu nổi.
Qua một hồi lâu, Triệu Niệm chậm rãi mở hai mắt ra.
Cơ thể cô bé bởi vì sốt cao, cũng bởi không được ăn gì nên vẫn rất yếu ớt, nhưng rốt cuộc cũng nhìn ra là có chút tinh thần.
“Đây là đâu đây?” Triệu Niệm lầm bầm nói.
Triệu Hùng dừng động tác lại, phấn khởi nói: “Niệm, em tỉnh rồi à? Là anh đây, anh trai của em đây!”
Triệu Niệm vừa thấy được Triệu Hùng lập tức “oa” một tiếng bật khóc, chui vào trong ngực Triệu Hùng.
“Anh! Em sợ lắm! Cậu dùng xích trói em lại, còn không cho em ăn. Mẹ cũng bị người ta mang đí Hu hu hu!...” Triệu Niệm khóc đến là thương tâm.
Triệu Niệm so với con gái Dao Châu của Triệu Hùng thì nhỏ hơn, nhưng trong mắt Triệu Hùng, cô bé chẳng khác gì con gái mình cả. Chỉ có điều, xét về mặt bối phận, thì Triệu niệm là em gái cùng cha khác mẹ của mình.
“Niệm! Cậu em mới là người xấu! Cậu đã bắt mẹ em đi! Anh đến cứu em đây. Có điều, cậu em đã đóng kín cửa mật thất rồi, chúng ta bị kẹt ở bên trong tạm thời không ra được!”
Triệu Niệm đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, hai mắt rưng rưng nhìn Triệu Hùng hỏi: “Anh! Vậy chúng ta có phải sẽ chết ở đây không?”
Triệu Hùng đưa tay sờ mái tóc rối bù của em gái mình, cười trấn an, nói: “Không đâu! Yên tâm đi! Có anh đây mà.”
“Nhưng người em lạnh lắm. Bụng cũng rất đói! Anh, em hình như sắp không… Không ổn, em…”
Triệu Niệm còn chưa nói xong, cơ thể đã lệch sang một bên, ngã xuống giường.
“Niệm!”
Triệu Hùng nhanh tay lẹ mắt, đỡ được em gái Triệu Niệm, gấp gáp kêu lên: “Niệm, em sao thế?”