Lý Diệu Linh nghe xong, mừng như điên, cô đang lo không ai chơi với mình đây. Thấy tuổi tác của Ngô Bích Cầm xấp xỉ tuổi mình, cô ấy bèn đi lên tự giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Lý Diệu Linh, là em vợ của Triệu Hùng, Ngô Bích Cầm bao nhiêu tuổi ấy?”
“Mười bảy tuổi!” Ngô Bích Cầm thấy nhà họ Triệu có nhiều người như thế, sợ hãi rụt rè nói.
“A! Chúng ta bằng tuổi nhau, sinh nhật của cô là tháng mấy?” Lý Diệu Linh hỏi Ngô Bích Cầm.
“Tháng chín!”
“Tôi sinh tháng ba, tôi lớn hơn cô, cô gọi tôi là chị Diệu Linh được rồi!”
Ngô Bích Cầm thấy Lý Diệu Linh không hề kiêu căng làm giá, còn nhiệt tình đối xử với cô ta, gật đầu kêu một tiếng: “Chị Diệu Linh!”
Lý Diệu Linh rất vui, rốt cuộc có người kêu cô ấy là chị, cô ấy nắm tay Ngô Bích Cầm dẫn đi chơi.
Triệu Hùng dặn dò Tuyền ngốc: “Tuyền ngốc, bình thường cậu cứ dẫn Ngô Thừa Cảnh theo! Có thể sắp xếp cho anh ta làm ít việc vặt. À đúng rồi Ngô Thừa Cảnh, lát nữa tôi sẽ chuyển chút tiền vào thẻ của anh trước, anh có rảnh thì mua quần áo mới cho mình và em gái.”
“Cảm ơn anh Triệu!” Ngô Thừa Cảnh không ngờ mình gặp được quý nhân, trong lòng rất vui sướng.
Sau khi Triệu Hùng đi rồi, Tuyền ngốc bèn vỗ vai Ngô Thừa Cảnh, cười nói: “Nhóc con, sau này có thể làm việc dưới tay cậu chủ là phúc của cậu, sau này phải làm việc chăm chỉ đấy!”
Ngô Thừa Cảnh bị vỗ mà đau đến mức nhe răng nhếch miệng, sức tay của Tuyền ngốc quá mạnh, anh ta không chịu nổi, trợn mắt nhìn Tuyến ngốc: “Này, tuổi tôi lớn hơn cậu đấy, còn gọi tôi là nhóc con à? Cậu kêu tôi là anh còn được.”
“Cậu nói gì?” Tuyền ngốc trợn trừng mắt.
Khi hai mắt cậu ấy trợn lên không khác gì mắt bò, cộng thêm khí thế của cậu ấy khiến người ta sợ hãi, làm sao Ngô Thừa Cảnh chịu được, lập tức bối rối chịu thua: “Được được được! Cậu muốn kêu sao thì kêu đi!”
Tuyền ngốc ôm bả vai Ngô Thừa Cảnh như ôm vai một đứa bé, nhếch miệng cười nói: “Được, tôi giới thiệu cho cậu vài người bạn mới!”
“Này, người anh em, nhẹ chút! Tay cậu nặng quá…!”
Trông thấy Tuyền ngốc và Ngô Thừa Cảnh hệt như một đôi người dở hơi, Trần Văn Sơn cười khanh khách, không nhịn được mà lắc đầu, cũng chỉ có người như Tuyền ngốc mới có thể trị được Ngô Thừa Cảnh.
Trong phòng, Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng: “Anh dẫn hai anh em Ngô Thừa Cảnh và Ngô Bích Cầm về làm gì vậy?”
Triệu Hùng lặng lẽ nói bên tai Lý Thanh Tịnh vài câu, Lý Thanh Tịnh nghe xong sợ hãi vô cùng, kinh ngạc hô lên: “Cái gì? Ngô Thừa Cảnh là một tên trộm mộ? Anh mướn một tên trộm mộ làm gì?”
Triệu Hùng rất hiểu tính cách của vợ mình, bèn nói: “Tổ tiên của Ngô Thừa Cảnh là một đại sư khảo cổ, Ngô Thừa Cảnh không có bản lĩnh gì, nhưng anh ta hiểu được chữ viết cổ đại, có nghiên cứu rất sâu với cơ quan trong mộ cổ. Nếu có thể thu thập đầy đủ chiếc chìa khóa bảo vệ của năm gia tộc lớn, có thể mở ra được kho báu mà Thẩm Vạn Tam chôn dưới cung điện ngầm.”
Lý Thanh Tịnh cười nói: “Thì ra là anh có ý này!”
“Đúng vậy, cung điện ngầm và mộ cổ bình thường đều có mấy thứ như cơ quan này nọ, Ngô Thừa Cảnh là người lành nghề trong lĩnh vực này. Nếu thật sự mở ra được kho báu của Thẩm Vạn Tam, có ích lợi rất lớn.”
Lý Thanh Tịnh gật đầu nói: “Tiếc là chìa khóa bảo vệ của nhà họ Tiêu đang ở trong tay Thánh đàn Hoàng Long, chìa khóa bảo vệ của nhà họ Triệu lại bị yêu cầu lấy về. Chúng ta có thể thu thập năm chiếc chìa khóa bảo vệ của năm gia tộc lớn hay không là một ẩn số.”
Triệu Hùng nắm bàn tay mềm trắng xanh của vợ Lý Thanh Tịnh, nói: “Thanh Tịnh, phải có ước mơ, lỡ như thực hiện được thì sao?”
“Được rồi! Chỉ cần anh thích thì cứ làm đi thôi! Nhưng mà người tên Ngô Thừa Cảnh kia trông đầu trâu mặt ngựa như vậy, sao lại giống hệt kẻ xấu thế?”
Triệu Hùng cười ha ha nói: “Thanh Tịnh, từ khi nào em bắt đầu trông mặt mà bắt hình dong thế?”
“Không phải em trông mặt mà bắt hình dong, em đang lo lắng đạo đức của anh ta không tốt. Dù gì bây giờ anh ta cũng là người của chúng ta mà.”
Triệu Hùng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ bảo Tuyền ngốc dạy cho anh ta thật tốt, à đúng rồi, vậy em gái Ngô Bích Cầm của anh ta thì thế nào đây?”
Lý Thanh Tịnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Công ty em đang cần người đây, cô bé Ngô Bích Cầm kia trông khá xinh xắn, ngoại hình và điều kiện đều tốt, nếu cô ấy chịu đi học tiếp, chúng ta sẽ bỏ tiền cho cô bé đi học, nếu chịu đi làm thì để cô ấy đến công ty của em làm việc.”
“Thanh Tịnh, em suy nghĩ chu đáo thật đấy!” Triệu Hùng thừa cơ hôn lên mặt vợ mình một cái.
Lý Thanh Tịnh giận dữ nói: “Anh chỉ biết trêu đùa em! À đúng rồi, vết thương của Mã Nhị Trực cũng đã lành lại. Chúng ta nghỉ ngơi một ngày nữa là phải đến Nha Trang! Không phải anh còn muốn đến Nha Trang gặp Mã Chí Kiên sao?”
Triệu Hùng gật đầu nói: “Vậy ngày mốt chúng ta xuất phát! Nhưng mà bây giờ hình như còn có người nhìn chúng ta chòng chọc, nên không thể để lộ Mã Chí Kiên, đến lúc đó phải nghĩ cách khác mới được.”
“Đến Nha Trang rồi nói sau!” Lý Thanh Tịnh đề nghị.
Triệu Hùng “ừ” một tiếng rồi lấy tranh chữ từ chỗ Ngô Thừa Cảnh đào ra đưa cho Lý Thanh Tịnh xem. Hai bức tranh này, một bức là Chúc Chi Sơn – một trong bốn tài tử của Giang Nam của Trung Quốc viết theo lối chữ thảo, một bức là tranh mỹ nữ của Đường Bá Hổ. Anh bỏ ra một tỷ tư để mua hai tác phẩm lớn này, ít nhất có thể bán ra một trăm bốn mươi tỷ, dù hằng năm anh trả lương cho Ngô Thừa Cảnh ba tỷ rưỡi thì cũng dư sức nuôi anh ta bốn mươi năm.
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, cười đến mức đau cả bụng, nói với Triệu Hùng: “Nếu Ngô Thừa Cảnh biết anh hại anh ta như thế, không liều mạng với anh mới là lạ!”
Triệu Hùng mỉm cười nói: “Đồ cổ là thứ một đao nghèo, một đao giàu, phải xem ai có mắt nhìn! Em đừng thấy Ngô Thừa Cảnh là một tên trộm mộ, nhận biết chữ viết thời cổ. Nhưng mà anh ta không hiểu giá trị thị trường của những tác phẩm nghệ thuật này. Cho dù là đồ giống nhau thì cùng lắm anh ta cũng chỉ có thể bán được mười đến mười bảy tỷ, nhưng anh thì khác, ít nhất anh có thể bán được gần bảy mươi tỷ một bức.”
“Được rồi, biết anh giỏi rồi, chúng ta đi xem con gái luyện công đi!” Lý Thanh Tịnh đề nghị.
“Được!”
Triệu Hùng nắm tay vợ đến phòng luyện công nhìn con gái Dao Châu và Thẩm Văn Hải luyện công. Sau khi có Ngô Bích Cầm làm bạn, rốt cuộc Lý Diệu Linh không còn buồn chán nữa, hai người xấp xỉ nhau, không bao lâu đã quen thuộc với nhau.
“Bích Cầm, cô bỏ học sớm vậy?” Nghe Ngô Bích Cầm nói chuyện xong, Lý Diệu Linh kinh ngạc hỏi cô ta.
Ngô Bích Cầm “ừ” nói: “Anh tôi là một kẻ trộm mộ, mấy năm trước, vì chuyện này mà ở tù, sau khi ra tù thì không trộm mộ nữa. Nhưng trời sinh anh ấy có tính cờ bạc, thua đến mức khiến cả nhà nghèo rớt mồng tơi, thiếu sòng bài gần bảy tỷ, bèn đưa tôi cho một ông chủ có tiền mà anh ấy thường hay hợp tác.”
“Anh của cô thật vô nhân đạo, vậy mà dám lấy em gái mình gán nợ!” Lý Diệu Linh hận mà nghiến răng ken két, muốn đánh Ngô Thừa Cảnh tơi bời.
Ngô Bích Cầm sâu xa nói: “Nên anh tôi có thể làm việc cho anh Triệu được, tôi rất vui.”
“Cô yên tâm đi Ngô Bích Cầm! Anh rể của tôi rất giỏi, tất cả bạn bè bên cạnh anh ấy đều là cao thủ, chỉ cần cô ở nhà tôi, không ai dám ức hiếp hai người. À đúng rồi, cô biết livestream không?”
“Livestream?”
Ngô Bích Cầm lắc đầu, cô ta nói mình không có điện thoại.
Lý Diệu Linh không thể tưởng tượng được, đầu năm nay còn có người không có điện thoại. Cô ấy hào phóng mà nói: “Không sao cả, tôi tặng cho cô một cái, ngày mai tôi dẫn cô đi mua sắm, tân trang cho cô trở nên xinh đẹp lả lướt!”
Ngày cuối cùng ở Đà Lạt, dưới sự thuyết phục của Lý Diệu Linh, Triệu Hùng dẫn Trần Văn Sơn, vợ Lý Thanh Tịnh và những người khác đi mua sắm ở cửa hàng trong Đà Lạt.
Lý Diệu Linh hứa là làm ngay, mua một chiếc điện thoại cho Ngô Bích Cầm. Ngô Thừa Cảnh và Ngô Bích Cầm đều thay quần áo mới, sau khi Ngô Thừa Cảnh cạo râu sạch xong, nhìn trẻ hơn nhiều, cũng không trông đáng khinh như trước.
Mã Nhị Trực đã khỏi hẳn, khiến Triệu Hùng rất vui.
Buổi tối trước khi đến Nha Trang, Triệu Hùng và Niên Bình Sinh nói chuyện với nhau thật lâu. Biết đám người Triệu Hùng phải đi, trong lòng Niên Bình Sinh rất mất mác, cực kỳ buồn rầu.
“Cậu chủ, cậu đi rồi không biết khi nào tôi mới có thể nhìn thấy cậu?” Niên Bình Sinh rơi nước mắt.
Triệu Hùng không dám nhìn Niên Bình Sinh, sợ mình cũng không nhịn được mà khóc, anh nói với Niên Bình Sinh: “Ông Niên, có thời gian thì ông có thể đến Hải Phòng tìm cháu, lão Trần đang ở Hải Phòng đấy, cũng lâu rồi hai người không gặp nhau.”
Niên Bình Sinh thở dài nói: “Trách nhiệm của Niên Bình Sinh tôi đây là canh giữ cho nhà thờ tổ của nhà họ Triệu! Mặc dù cậu và ông chủ không ở đây nhưng tôi không thể tạm thời rời khỏi cương vị canh giữ được, ít nhất là khi mọi người quay về Đà Lạt, còn có thể về nhà nghỉ chân một chút.”
“Ông Niên, mấy năm nay ông đã phải ấm ức rồi.”
“Cậu chủ đừng nói như vậy, đây là chuyện mà tôi phải làm, tôi sống đến từng này tuổi rồi, không có nguyện vọng gì, chỉ hy vọng cậu và ông chủ có thể hòa hảo với nhau.”
Nói đến đây, Niên Bình Sinh nghĩ là chắc Triệu Hùng nghe thấy thì không vui.
Không ngờ Triệu Hùng chỉ im lặng một lát rồi nói: “Ông Niên, cháu biết ông có liên hệ riêng với bố cháu. Ông nói cho ông ta biết, muốn cháu tha thứ cho ông ta thì bỏ con hồ ly tinh kia đi, quỳ xuống sám hối trước mộ của mẹ cháu. Nếu không làm được thì cháu sẽ không tha thứ cho ông ta đâu!”