Chu Cường tin là kẻ buôn bán tin tức, danh tiếng nổi như cồn nhưng bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình bị người khác nhìn chằm chằm như vậy. Bàn về trình độ thu thập thông tin, công ty Cửu Đường chỉ có hơn chứ chẳng kém Chu Cường là bao.
Cửu Đường người đông thế mạnh, cơ sở ngầm rải rác khắp Hải Phòng. Mười giờ sáng, Chu Cường còn đang mải mê ôm người đẹp trong lòng say ngủ sau một đêm mây mưa thì bất ngờ cửa phòng đột nhiên bị đá văng. Đao Ngô Tranh dẫn đầu người thuộc cửu Đường, trực tiếp xông vào bên trong.
Hai người giật nảy cả mình, nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Thời điểm nhìn thấy hơn hai mươi người Cửu Đường đứng vây quanh trong phòng, đồng thời nhận ra Đao Ngô Tranh, Chu Cường liền tức giận lên tiếng.
“Ngô Tranh, các người muốn làm gì vậy hả?”
“Đem Chu Cường bắt lại cho tôi!”
Đao Ngô Tranh không trả lời, nghiêm giọng ra lệnh. Trong nháy mắt, tất cả đồng loạt xông lên. Người phụ nữ trên giường sợ hãi đến mức khóc không thành tiếng, nhanh chóng gom quần áo trốn đi thật nhanh.
Bọn họ không có tâm tình ngắm người đẹp, chỉ tập trung vây bắt Chu Cường. Tuy nhiên đối phương cũng không phải hạng xoàng, đối phó cùng lúc vài người hoàn toàn không thành vấn đề. Một phen đánh rồi tránh, tuy rằng hạ được ba bốn người nhưng Chu Cường vẫn khó tránh khỏi bị thương.
Đao Ngô Tranh cảm thấy đối phương vô cùng mạnh mẽ, liên tục vung tay, mỗi lần liền có năm sáu người xông đến, cứ thế mà xoay vòng. Chu Cường cho dù giỏi giang đến đâu đi chăng nữa thì một con hổ cũng chẳng thể nào áp chế được cả đàn sói. Trong nháy mắt, hắn trúng một quyền, nặng nề ngã xuống. Sau đó bị cả nhóm người tặng cho một trận đấm đá đến hoa mắt váng đầu.
Chu Cường giãy giụa không yên, muốn tránh thoát sự tấn công nhưng dần dần chỉ đành bất lực chịu thua, để người Cửu Đường lôi xềnh xệch về. Đao Ngô Tranh dặn cấp dưới trói Chu Cường thật chặt, kiểm tra tỉ mỉ mới yên tâm rời đi.
Mà người phụ nữ trốn ở phía sau đến tận khi tất cả đã khuất dạng, cô mới dám ló mặt ra. Chưa bao giờ gặp qua tình huống này, nên bấy giờ cô hoảng sợ đến mức choáng váng cả người, hồi lâu vẫn chưa hết ngây ngẩn.
Nhà giam Địa Thành!
Triệu Hùng đang đợi người thuộc Cửu Đường. Hơn bốn mươi phút trôi qua, anh nhận được cuộc gọi từ Đao Ngô Tranh, báo rằng mình đang đứng trước cổng nhà giam. Triệu Hùng gật đầu.
“Đứng đó chờ, Trần Văn Sơn sẽ đón mọi người vào trong.”
“Được.”
“Văn Sơn, Ngô Đao Tranh bắt được Chu Cường rồi. Mau ra đón bọn họ vào đi!”
Nhà giam Địa Thành không phải là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, nơi này có luật lệ vô cùng nghiêm ngặt. Trần Văn Sơn xuất thân là thám tử tư, mọi đường đều quen thuộc. Chẳng mấy chốc, anh đã dẫn mọi người vào bên trong.
Chu Cường bị đánh đến mức mặt mũi thâm tím bầm dập. Đao Ngô Tranh đẩy hắn về phía trước, sau đó đá vào khuỷu chân đối phương, trầm giọng lên tiếng.
“Quỳ xuống!”
Chu Cường bị Đao Ngô Tranh đá mạnh, thân thể mất khống chế, hai đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống thẳng tắp. Hắn nhìn thấy Hoàng Hổ, trong lòng sợ đến mức run lẩy bẩy, hiện tại Chu Cường đã biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi. Triệu Hùng nhìn về phía Vu Thế Hoàng, hất cằm.
“Người muốn giết con trai ông, tôi đã bắt tới đây rồi. Việc còn lại, tùy ông xử trí.”
Vu Thế Hoàng gật đầu, cảm kích nhìn Triệu Hùng. Ông chậm rãi bước tới trước mặt Chu Cường, ngồi xổm xuống nắm lấy cằm hắn, ép hỏi.
“Cậu biết tôi là ai chứ?”
“Chủ tịch…chủ tịch tập đoàn…Hằng Viễn!”
Chu Cường lắp ba lắp bắp, đáy mắt xẹt qua tia sợ hãi.
Chát!
Vu Thế Hoàng hạ xuống bạt tai như trời giáng, tức giận quát to.
“Dám động tới con trai tôi. Chẳng lẽ cậu nghĩ, tôi sẽ dễ dàng bỏ qua sao?”
“Tôi…tôi…”
Nếu không phải vì số tiền khiến hắn lóa mắt kia, đời nào Chu Cường dám làm liều như vậy. Vốn dĩ tính toán thực hiện, xong phi vụ này sẽ rút lui khỏi giới, thoải mái tiêu xài phung phí, cho nên mới đồng ý với Triệu Khang.
Chát! Chát!
Hai bạt tai liên tục giáng xuống. Vu Thế Hoàng ra tay, chẳng mấy chốc hai bên má Chu Cường đã sưng vù lên. Tập đoàn Hằng Viễn nổi danh xa gần, thân là chủ tịch tập đoàn, khí thế trên người Vu Thế Hoàng chính là không giận tự uy. Đối với người lăn lộn trên thương trường biết bao nhiêu năm như ông, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua.
Vu Thế Hoàng thời điểm bàn chuyện làm ăn luôn bày ra bộ dáng ôn hòa khiêm tốn, nói cười cẩn trọng. Nhưng khi thật sự gặp chuyện, chính là kẻ khiến người khác phải sợ hãi. Hơn nữa, ông vô cùng yêu thương Vu Hạo, động đến con trai Vu Thế Hoàng chẳng khác nào xẻ mất miếng thịt trong lòng ông ta.
Nếu không phải Triệu Hùng lường trước mọi chuyện, ra tay giúp đỡ thì e rằng giờ phút này thân thể Vu Hạo đã sớm lạnh ngắt rồi. Nghĩ đến chuyện này, Vu Thế Hoàng càng thêm tức giận, nhìn chằm chằm Chu Cường.
“Ai đã sai cậu giết con trai tôi? Nói! Nếu như dám gian dối, tôi sẽ lột da rút xương cậu, hành hạ đến mức chẳng còn thứ gì sót lại trên cõi đời này!”
Chu Cường là loại người quen biết với đủ loại bạn bè, nhìn bề ngoài tưởng tâm giao thân thiết nhưng thật ra lại không phải là kẻ theo khuôn phép đạo lý gì đó. Đến giun dế còn sống tạm bợ thì huống chi là con người.
Tuy rằng thế lực Triệu Khang không hề tầm thường nhưng đứng trước chủ tịch tập đoàn Hằng Viễn, Triệu Khang lại chỉ đơn thuần là cậu chủ lắm tiền mà thôi. May mắn chính là, Vu Hạo hiện tại không bị thương, cho nên Chu Cường xem như có cơ hội sống sót.
Hoàng Hổ sớm đã thất bại, đứng trước mặt hắn chính là Triệu Hùng và Vu Thế Hoàng. Nếu như không sớm nhận tội, hắn tin chắc Vu Thế Hoàng sẽ ngay lập tức giết chết mình. Cân nhắc thiệt hơn một phen, Chu Cường quyết định nói ra.
“Là cậu chủ nhà họ Triệu, Triệu Khang! Cậu ta cho tôi một số tiền lớn để tôi giết chết Vu Hạo. Vậy cho nên, tôi sắp xếp mọi thứ, điều tra thông tin, sai Hoàng Hổ thực hiện phi vụ lần này giúp mình!”
Thời điểm Vu Thế Hoàng đến thăm Vu Hạo đã sớm biết người đứng sau giật dây mọi chuyện là Triệu Khang. Tuy nhiên, ông bị vướng ân tình với nhà họ Triệu, chẳng thể nào trở mặt ngay lập tức. Khi nghe tin Vu Hạo trong nhà giam gặp phải chuyện suýt chết, người từng trải qua vô số chuyện như Vu Thế Hoàng đương nhiên đoán ra Triệu Khang ẩn náu trong bóng tối muốn mượn dao giết người.
Thế nhưng khi Chu Cường tự mình nói ra chân tướng toàn bộ sự việc, Vu Thế Hoàng vẫn tức giận đến mức muốn ngất xỉu. Vu Hạo bước đến chỗ Chu Cường, đá vào người hắn mấy phát liên tục. Chưa hả giận, đối phương tiếp tục trút sự bực dọc lên người Hoàng Hổ. Vu Hạo ngẩng đầu nhìn Vu Thế Hoàng.
“Bố! Triệu Khang muốn giết con diệt khẩu, phải làm sao bây giờ?”
“Tôi đồng ý với cậu, sẽ thể hiện lập trường của mình. Nếu như tôi đoán không sai, ắt cậu còn kế hoạch lớn hơn hiện tại, đúng chứ?”
Vu Thế Hoàng không để ý đến Vu Hạo, ánh mắt rơi xuống Triệu Hùng. Anh nghe vậy liền sờ mũi, nở nụ cười.
“Chuyện về sau không liên quan gì đến ông nữa đâu. Tôi chỉ muốn nhìn thấy màn trình diễn tiếp theo của ông mà thôi!”
“Vậy tôi được phép đem con trai đi chứ?”
“Đương nhiên là được! Tôi đã hủy đơn trình từ Lý Diệu Linh, con trai ông chính thức được phóng thích.”
Triệu Hùng giữ lời hứa, cam đoan gật đầu. Vu Thế Hoàng nhìn chằm chằm Triệu Hùng, cuối cùng chậm rãi cất tiếng.
“Không hổ danh là con trai Triệu Khải Thời.”