Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Khải Thời nghe thấy con gái Triệu Niệm liên tục kêu la thảm thiết trong điện thoại, ông gào lên: "Lưu Vũ Tiến, cậu là đồ súc sinh, cậu rốt cuộc đã làm gì với Triệu Niệm? Con bé là cháu ngoại của cậu đấy!"

"Không! Trong mắt tôi, con bé chẳng qua chỉ là người của nhà họ Triệu mà thôi." Lưu Vũ Tiến cầm điện thoại mắt liếc nhìn Triệu Niệm đang lăn lộn dưới đất, vẻ mặt đầy lạnh lùng.

"Cậu rốt cuộc đã làm gì với con bé?"

"Không có chuyện gì, chỉ là cho con bé ăn món lươn hầm, không may lại ăn trúng con lươn chung mà thôi."

Vừa nghe con gái mình cũng bị ăn trúng lươn độc, Triệu Khải Thời một đấm nện thẳng xuống bàn.

Ông tức giận hét lên với Lưu Vũ Tiến: "Lưu Vũ Tiến, cậu nghe rõ lời tôi nói đây. Cậu đừng hòng dùng con gái của tôi để uy hiếp tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cậu tung tích kho báu của nhà họ Triệu đâu. Nếu cậu dám động vào một sợi tóc của con bé, Triệu Khải Thời tôi sẽ khiến cậu mất hết cả chì lẫn chài đấy!"

"Triệu Khải Thời! Ông còn không có tư cách kia! Chẳng lẽ tâm địa ông thật sự sắt đá vậy sao? Chỉ cần ông nói ra tung tích kho báu của nhà họ Triệu, tôi sẽ cho Triệu Niệm uống thuốc giải ngay lập tức. Nếu không, con bé sẽ vĩnh viễn phải sống trong đớn."

Lưu Vũ Tiến thấy mình dù dùng Triệu Niệm để uy hiếp Triệu Khải Thời nhưng Triệu Khải Thời vẫn không chịu tiết lộ tung tích kho báu, lửa giận trong người anh ta nổi cao tới ba trượng.

Triệu Khải Thời biết rõ một khi đem kho báu của nhà họ Triệu nói cho nhà họ Lưu biết, không chỉ tính mạng của con gái Triệu Niệm không cứu được, mà ngay cả tính mạng của gia tộc họ Triệu chưa chắc được đảm bảo an toàn.

Nghĩ đến con gái Triệu Niệm đang bị hành hạ dã man, Triệu Khải Thời này dù là một người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn như thép, nước mắt cũng chảy thành sông.

"Triệu Niệm, bố thật sự xin lỗi con!"

Triệu Khải Thời không muốn nghe thêm tiếng con gái đang kêu la thảm thiết nữa liền tắt điện thoại đi động đi..

Chuyện đi đến nước này, Triệu Khải Thời không thể xoay xở được nữa, ông chỉ có thể gửi hy vọng vào con trai Triệu Hùng.

Đã lâu rồi Triệu Khải Thời không hút thuốc, lục tìm trong nhà lấy ra được nửa bao thuốc.

Ông đứng trước cửa sổ châm một điếu.

Ngoài cửa sổ, mây đen giăng kín, trời như sắp muốn mưa.

Triệu Khải Thời vừa hút thuốc, trong lòng vừa suy nghĩ đến những nỗi lo.

Triệu Hùng đã biết được kho báu của nhà họ Triệu, cũng biết người trong nhà họ Triệu đều đã bị hạ độc và bị khống chế bởi Tây Giao.

Trước đây, Triệu Khải Thời đã dặn dò Trần Thiên Trung rằng trừ khi công ty của Triệu Hùng có thể là công ty nằm trong danh sách 500 công ty thịnh vượng nhất trên thế giới, hoặc là năng lực tu luyện đạt tới trình độ của Thiên bang thì mới có thể nói cho anh sự thật.

Điều khiến Triệu Khải Thời bất ngờ là khả năng tu luyện của Triệu Hùng tiến lên top mười trong danh sách của Thiên bang.

Khách sạn Yến Tân Lâu!

Khi Triệu Hùng cùng với Nông Tuyền và những người khác chạy tới nhà hàng, Kim Trung, Mã Bá Lộc và Hà Ngọc Kỳ đã đợi ở đó từ sớm.

Ngoài cửa sổ, vừa hay trời đổ mưa!

Theo dự báo thời tiết thì chín giờ tối sẽ có mưa, nhưng bây giờ mới có bảy giờ trời đã mưa rồi.

Sau khi nhìn thấy Triệu Hùng, Kim Trung liền quay ra cười đùa: "Cậu lại tới trễ nữa sao? Trễ thêm chút nữa thì ai rót rượu đây?"

"Bên kia ngã Nguyệt Đàm mưa liên tục nãy giờ, đã vào tới trung tâm thành phố rồi sao?"

"Bên kia ngã Nguyệt Đàm trời cũng bắt đầu mưa sao?"

“Mưa rồi!” Triệu Hùng nói.

Kim Trung kéo Triệu Hùng lại, trên bàn ăn chỉ vào một cái đầu cá nặng tám chín cân, nói: "Thế nào, con cá này không tệ chứ?"

“Cá các cậu câu sao?” Triệu Hùng ánh mắt kinh ngạc.

Trong ấn tượng của anh, ở Đầm Liễu này làm gì có con cá lớn như vậy?

“Đúng rồi!” Kim Trung cười cợt giải thích: “Hôm nay, con trai ông Liễu thấy chúng tôi thích câu cá liền đưa chúng tôi xuống Hòa Bình. Ở đó có một cái hồ lớn, chúng tôi đã câu cá ở đó ”.

"Tôi nói này. Ở Đầm Liễu làm sao có thể có con cá lớn như vậy! Xem ra hôm nay là có lộc ăn ư?" Triệu Hùng cười một tiếng.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ, tất cả đều bắt đầu thưởng thức con cá lớn nặng tám hoặc chín cân này.

Không phải đầu bếp khách sạn Yến Tân Lâu này rất có tài nghệ chế biến đồ ăn sao? Đem con cá lớn do Kim Trung bắt được này hầm lên quả thực mùi vị hết sức thơm ngon.

Mọi người sau khi thưởng thức liền khen ngợi không dứt miệng!

Nhìn thấy Triệu Hùng, Nông Tuyền và những người khác chỉ mải ăn mà ít khi uống rượu bèn tò mò hỏi: "Mọi người không uống rượu sao?"

Trước mặt Kim Trung và Mã Bá Lộc, Triệu Hùng không dám nói ra tối nay sẽ có hành động. Nếu không, một khi bị Hà Ngọc Kỳ nghe thấy, cô gái này nhất định sẽ đòi theo đi.

Triệu Hùng không bao giờ muốn kéo theo Hà Ngọc Kỳ hành động cùng. Vì vậy, anh nói với Kim Trung: "Chúng tôi phải đi làm một chút việc, cho nên không thể uống quá nhiều!"

“Các anh phải đi làm chuyện gì sao?” Hà Ngọc Kỳ lên tiếng hỏi, ánh mắt hương sang nhìn Triệu Hùng.

Triệu Hùng trả lời: "Chuyện giữa đàn ông! Kim Trung, lát nữa ăn xong, cậu có thể giúp tôi đưa Ngọc Kỳ về trước không?"

Triệu Hùng nháy mắt một cái với Kim Trung, Kim Trung lập tức đồng ý, nói rằng anh sẽ đưa Ngọc Kỳ trở về.

Hà Ngọc Kỳ có chút không cam lòng, cô ấy muốn đi cùng Triệu Hùng xem bọn họ sẽ làm gì. Nhưng Triệu Hùng đã ra lệnh rồi, cô là con gái, không dám đường đột hành động. Cho dù có cách để thoát khỏi Kim Trung, với khả năng của Triệu Hùng, cũng chẳng biết được họ đi đâu.

Cô định quay về hỏi Lý Thanh Tịnh xem Triệu Hùng bọn họ định làm gì.

Đầm Kim Ngư Phủ!

Lưu Vũ Tiến từ trong gian phòng bí mật bước ra, trở lại phòng bên trong, cho người đi gọi Lục Tiểu Xuyên vào.

"Cậu chủ! Có chuyện gì sao?" Lục Tiểu Xuyên đi vào ngồi bên cạnh Lưu Vũ Tiến rồi lên tiếng hỏi.

Lưu Vũ Tiến gõ gõ ngón tay trên bàn nói với Lục Tiểu Xuyên: "Triệu Hằng đã thông báo cho Triệu Hùng biết Triệu Niệm đang ở trong tay tôi rồi. Triệu Hùng nhất định sẽ tới cứu Triệu Niệm, cậu sắp xếp cho người chuẩn bị sẵn sàng đi."

Lục Tiểu Xuyên nghe vậy thần sắc hắn ta thay đổi rõ rệt, hắn nói với Lưu Vũ Tiến: "Cậu chủ, công phu của Triệu Hùng đã hơn hẳn như xưa rồi. Anh ta tự tay đánh hạ đám người mạnh như rồng như hổ kia, nếu như liều mạng, chúng ta có phải là đối thủ của anh ta không?"

“Tôi biết, tôi sẽ không để cậu liều mạng với bọn họ. Chẳng qua chỉ là để cậu cùng bọn họ diễn một màn kịch thôi!” Lưu Vũ Tiến nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi cười đắc ý.

Lục Tiểu Xuyên khó hiểu hỏi: "Cậu chủ, anh làm tôi thấy mơ hồ quá. Anh rốt cuộc là có ý gì?"

Lưu Vũ Tiến tự tin nói: "Tôi cố ý bắt Triệu Niệm, mục đích chính là dẫn Triệu Hùng này mắc câu. Bất kể anh ta phái ai đến, các cậu chỉ được phép thua, không được phép thắng. Mục tiêu của chúng ta là Triệu Hùng, nếu Triệu Hùng đích thân đến giải cứu Triệu Niệm, lúc đó tôi sẽ lập tức khóa gian phòng bí mật này lại, như vậy có thể vây hãm Triệu Hùng trong đó. Chỉ cần diệt trừ được Triệu Hùng, Tập đoàn Hùng Quang tự nhiên sẽ không đánh mà thua. Đến lúc đó cậu muốn giết Trần Văn Sơn, còn không phải là nắm trong tay sao? "

Lục Tiểu Xuyên mừng rỡ, giơ ngón tay cái lên với Lưu Vũ Tiến nói: "Cậu chủ thật cao minh!"

"Không phải tôi cao minh, mà là tôi sớm đã nhìn thấu điểm yếu của Triệu Hùng rồi. Đừng chỉ nhìn thấy anh ta và nhà họ Triệu tranh cãi cả ngày, dáng vẻ như có chết cũng không gặp nhau. Kỳ thực, không phải anh ta vẫn đang để ý gia đình họ Triệu và Triệu Khải Thời sao?"

"Vậy anh chắc chắn anh ta sẽ tới cứu Triệu Niệm sao?"

“Chắc chắn!” Lưu Vũ Tiến gật đầu, đứng dậy đi tới bên cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa, có khả năng càng ngày càng lớn.

Lưu Vũ Tiến lẩm bẩm: "Thật là một đêm hiếm có, một đêm trăng to, gió lớn, giết người rồi phóng hỏa! Tiểu Xuyên, bất kể là hôm nay hay ngày mai bọn họ sẽ đến cứu Triệu Niệm, lập tức chuẩn bị ngay đi! Lần này, chúng ta nhất định phải giết Triệu Hùng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK