Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Triệu Hùng ngày càng tức giận hơn, khi anh đang định ra tay với Triệu Khang một lần nữa thì Triệu Khải Thờ gọi Triệu Hùng lại và lắc đầu nói: “Tiểu Hùng, thôi đi! Nếu A Khang đã không muốn quay trở về nhà họ Triệu với chúng ta thì kệ nó đi!”

“A Khang, cậu cũng trưởng thành rồi, muốn ở bên ngoài mài dũa cũng được! Nhưng mà hãy nhớ,  chỉ cần cậu không làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Triệu thì nhà họ Triệu lúc nào cũng chào đón cậu! Còn kẻ thù của cậu không phải nhà họ Triệu mà là Tây Giao.”

Triệu Khang hừ mũi một tiếng thể hiện sự khinh thường đối với lời nói của Triệu Khải Thời. Về sau anh ta quay lại nhìn phần mộ của Triệu Khải Nhân sau đó mới xoay người đi xuống núi.

Triệu Hùng nói với Triệu Khải Thời: “Bố, thành nhóc Triệu Khang này rõ ràng đang có thù ý với nhà họ Triệu chúng ta, không thể để cho nó đi được.”

Triệu Khải Thời thở dài và nói: “Có thể là do nhất thời A Khang nghĩ không thông! Nó là huyết thống duy nhất của chú hai con, chẳng nhẽ chúng ta có thể đuổi cùng giết tận nó sao? Làm như thế thì có khác gì với hành động bỉ ổi của Tây Giao đâu cơ chứ?”

“Nhưng mà...”

Triệu Khải Thơi vỗ vai của Triệu Hùng an ủi anh: “Thôi đi! Là phúc không phải họa, là họa tránh cũng không được!  Chúng ta không thẹn với lòng là được. Người đã khuất là người lớn, con hành lễ với chú hai con đi, chúng ta cũng nên đi rồi!”

Mấy người sau khi hành lễ với phần mộ của Triệu Khải Nhân thì đều xoay người đi xuống núi hết.

Khi Triệu Hùng trở về nhà thì đã là gần mười giờ tối rồi.

Lý Thanh Tịnh đang ngồi ở trên ghế sô pha, cô vừa xem ti vi vừa đợi Triệu Hùng trở về.

Nhìn thấy Triệu Hùng về thì cô vội vàng tiến lên.

“Hậu sự của chú hai ổn thỏa hết rồi chứ?” Lý Thanh Tịnh hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng ừm một tiếng sau đó lại nói với Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, anh vừa từ chỗ chôn cất trở về. Em đang có thai nên đừng lại gần anh quá. Anh đi lên tầng tắm rửa chút đã rồi xuống luôn.”

Lý Thanh Tịnh ừm một tiếng.

Hơn mười mấy phút đầu hồ sau thì Triệu Hùng mặc một chiếc áo choàng tắm bước xuống.

Đi tới bên ghế sô pha thì nhìn thấy Lý Thanh Tịnh đang giúp anh pha trà.

Triệu Hùng bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó nói hết mọi chuyện đã xảy ra cho Lý Thanh Tịnh.

Khi Lý Thanh Tịnh nghe thấy Triệu Khang tức giận rời đi thề rằng sẽ quay lại tìm nhà họ Triệu báo thù thì thần sắc của cô lộ ra chút kinh hãi, cô hỏi lại: “Triệu Khang thật sự nói rằng sẽ quay lại trả thù sao?”

‘Ừm! Anh sợ rằng Triệu Khang sẽ làm ra mấy chuyện điên rồ!”

Lý Thanh Tịnh thở dài một tiếng rồi nói:”Hiaz! Không ngờ rằng cuối cùng chú hai lại có kết cục như thế.”

“Đúng vậy, một người là chú hai, một người là chú sáu vày vò nhà họ Triệu như thế. May mắn thay chất độc trong tộc nhân nhà họ Triệu đã được giải hết. Về sau Tây Giao cũng không uy hiếp được nhà họ Triệu nữa.”

Triệu Hùng nắm lấy bàn tay của Lý Thanh Tịnh và nhẹ nhàng kéo cô ngồi lên trên đùi mình.

“Anh làm gì vậy?” Bộ dạng của Lý Thanh Tịnh xấu hổ nó: “Diệu Linh  và con vẫn đang ở nhà đó, để họ nhìn thấy thì không hay cho lắm.”

“Vừa nãy anh nhìn qua rồi. Lúc này chúng có lẽ ngủ hết rồi.”

“Vậy cũng không được.” Gương mặt của Lý Thanh Tịnh xấu hổ tới mức đỏ bừng, cô vội vàng tránh khỏi Triệu Hùng.

Mỹ nữ ngại ngùng xấu hổ tự như một bức tranh phong tình.

Nha Trang, nhà họ Lưu, ở nhà sau.

Trác Kỳ đi tới căn phòng  ở đằng sau, quỳ xuống báo cáo với người ở bên trong phòng: “Chủ nhân, thung lũng Dược Vương đã điều tra kỹ rồi ạ, cái cô gái tên là Kim Châu đó đã rời khỏi thung lũng Dược Vương rồi ạ.”

“Vậy Ngân Châu thì sao?” Người đàn ông ở bên trong phòng trầm giọng hỏi lại.

“Đang đứng đợi ở bên ngoài ạ.”

“Bảo cô ấy vào đây.”

“Vâng ạ!”

Trác Kỳ trả lời một tiếng sau đó rất nhanh thì đã dẫn Ngân Châu đi vào.

Ngân Châu hành lễ với người ở trong phòng sau đó nói: “Gặp qua ngài ạ.”

Người ở trong phòng “Ừm”một tiếng, sau đó nói với Ngân Châu: “Cô Ngân Châu, cái  cô tên là Kim Châu kia là chị của cô sao?”

‘Đúng vậy, đó là chị ruột của tôi.”

“Nhưng mà chị ruột của cô đã không còn ở thung lũng Dược Vương nữa rồi, sợ rằng gia tộc họ Triệu đã lấy được thuốc giải từ tay cô ấy rồi.”

“Thưa ngài, tôi cũng không thể ngờ được rằng chị của tôi sẽ rời khỏi thung lũng Dược Vương.”

“Vậy nếu như chị của cô muốn trở thành kẻ thù của chúng tôi thì thế nói?” Người ở trong phòng lại hỏi.

“Chuyện này...”

Ngân Châu trầm mặc một chút rồi lại nói: “Tôi sẽ thuyết phục chị tôi làm việc cho nhà họ Lưu. Nếu như chị ấy không chịu tỉnh ngộ thì tôi sẽ tự tay gi ết chết chị ấy.”

“Được! Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi. Chỉ là, gia tộc họ Triệu đã thoát khỏi sự sự khống chế, sợ rằng tập đoàn Hùng Quang không dễ đối phó đâu.”

“Trác Kỳ!”

“Có thuộc hạ.”

“Lập tức tiền hành thâu tóm tập đoàn Khải Thời vào trong tay đề phòng có thay đổi. Ngoài ra, lợi dụng quyền lực thương mại của chúng ta, bắt đầu bao vây tập đoàn Hùng Quang. Một ngày mà chưa dẹp được tên nhóc đó thì nhất định sẽ gây ra rắc rối cho chúng ta.”

“Tôi biết rồi ạ, chủ nhân!”

Người trong phòng “Ừm” một tiếng rồi nói: ‘Các người ra ngoài đi.”

Sau khi Trác Kỳ và Ngân Châu đi ra ngoài thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở trong phòng lại vang lên một lần nữa.

“Nha đầu kia, con còn định trốn tới khi nào nữa?”

Lưu Hải Yến thấy bản thân mình bị phát hiện rồi, thì từ trên cây nhảy xuống và cười hì hì nói: “Bố thật là lợi hại. Con ngừng cả thở một thời gian rồi mà vẫn bị bố phát hiện ra sao?”

‘Con chạy tới đây nghe trộm cái gì?”

“Người ta là đang quan tâm bố mà!” Đôi mắt to tròn của Lưu Hải Yến chuyển động sau đó hỏi người trong phòng: “Bố, bố định khi nào thì lộ diện?”

‘Bố đang phải luyện một môn võ thuật rất khó chắc cũng phải mất một thời gian nữa. Vốn dĩ còn hy vọng chị con có thể lấy được chiếc nhẫn bảo hộ và tiền tài của nhà họ Triệu. Nhưng mà không ngờ rằng cuối cùng chị con lại đem lòng yêu Triệu Khải Thời. Anh trai con lại bị Triệu Khải Thời hại tới mức hai chân tàn tật. Về sau con phải suy nghĩ làm việc cho nhà họ Lưu nhiều hơn đấy.”

Lưu Hải Yến bĩu môi và nói: “Bố! Bố biết thừa con không có hứng thú gì đối với chuyện nhà họ Lưu mà. Phía sư phụ của con vẫn luôn giục con quay về đó. Bố là chủ nhân của nhà họ Lưu, bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do Trác Kỳ xử lý hết. Anh ta là một người xuất chúng rất có năng lực,cũng không cần con phải giúp.”

“Nha đầu chết tiệt kia, chẳng nhẽ con không phải là người nhà họ Lưu à?”

‘Con là người nhà họ Lưu mà!” Lưu Hải Yến nghiêng cái đầu nhỏ rồi nói: “Con chỉ  là không có hứng thú với chuyện của nhà họ Lưu thôi mà! Người ta chỉ bố sau khi xuất quan thì cùng với bố ăn một bữa cơm và nói chuyện với nhau. Nhưng bố thì hay rồi, một khi bế quan là tận mấy tháng liền, lâu như thế con sắp quên mất bộ dạng của bố như thế nào rồi.”

“Bố cũng sắp xuất quan rồi, phía bên sư phụ con thì con quay về muộn một chút! Hãy tới thăm chị con đi thuyết phục con bé cắt đứt quan hệ với Triệu Khải Thời. Chỉ cần nó có thể cắt đứt với Triệu Khải Thời thì bố vẫn sẽ trọng dụng nó.”

“Bố! Vậy là bố cho phép con đi thăm chị sao?” Lưu Hải Yến kinh ngạc kêu lên.

Trong phòng vọng ra một tiếng hừ lạnh, ông ấy nói: ‘Hừ, như kiểu bố không cho phép thì con sẽ không tới gặp chị con ấy, đừng cho rằng bố ở đây bế quan thì sẽ không biết cái gì cả.  Nhất cử nhất động của mấy người không lọt qua mắt bố được đâu.”

“Ôi chao! Bố cứ bế quan đi bố, con không nói chuyện với bố nữa, con đi tìm chị của con đây.”

Lưu Hải Yến nói xong liền chạy về phía  Lưu Văn Nhân ở.

Người trong phòng thở dài một tiếng: “Cái con nha đầu này, bố chiều con quá rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK