Mục lục
Chàng Rể Tỷ Phú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bố con nhà họ Tằng thấy Phan Tử Mặc bị đánh gãy tay chân, người của Liêu Minh lại rút lui, tình thế vốn đang tốt đẹp lại đột ngột biến chuyển xấu.

Nếu hôm nay không nhượng bộ Triệu Hùng, nhất định sẽ chết không yên lành, rõ ràng muốn trốn thóa khỏi vòng vây là chuyện không khả thi.

Tằng Chấn nở nụ cười nhân hậu nói với Triệu Hùng: “Anh Hùng, hiểu lầm, hiểu lầm! Cái này thực ra là một sự hiểu lầm. Trước khi đến, tôi đã khuyên nhủ Tử Mặc rất lâu, chỉ là thằng nhóc Tử Mặc này trẻ tuổi khí thịnh, cứ đòi thay bố nó ra mặt. Nhà họ Phan nói thế nào cũng là sui gia của tôi, cho nên lúc trước ăn nói không khách khí đối với anh cũng là chuyện bất đắc dĩ, hi vọng anh Hùng không tức giận!”

Triệu Hùng lạnh lùng cười một tiếng: “Nhưng mà tôi đã tức giận rồi!” Nói xong “Chát!....” một tiếng liền tát vào mặt Tằng Chấn một cái.

Tằng Thần Nhạc thấy bố mình bị đánh liền chỉ vào Triệu Hùng chửi bới: “Họ Triệu kia, mày cho rằng nơi đây là Hải Phòng hả, đã đến tỉnh Nghệ An thì đững nghĩ sống sót rời đi.”

Triệu Hùng đá một cú vào bụng Tằng Thần Nhạc khiến anh ta ngã lộn nhào trên mặt đất.

Tằng Thần Nhạc vốn chỉ chỉ là một cậu chủ suốt ngày ăn chơi đàng đi3m, mặc dù Triệu Hùng đã mất đi sức lực nhưng anh thường xuyên rèn luyện, một cú này đủ sức đá Tằng Thần Nhạc ngã lộn nhào.

Nông Tuyền chạy tới, túm lấy cổ áo Tằng Thần Nhạc lại vật anh ta ngã xuống đất, trong miệng la hét chửi bới: “Con mẹ nó! Lạ không muốn chúng ta còn sống rời đi tỉnh Nghệ An, thằng nhóc mày cũng không nhìn xem tình hình hiện tại là như thế nào à!”

Tằng Chấn thực sự vô cùng thất vọng đối với con trai Tằng Thần Nhạc của mình.

Điều kiện gia đình rất tốt, con trai Tằng Thần Nhạc thì suốt ngày rảnh rang chơi bời lêu lổng, phung phí không chừng mực, cả ngày rượu chè be bét ở tỉnh Nghệ An, ông ta làm sao nín được cỗ uất ức này.

Ngay cả tay chân của Phan Tử Mặc cũng bị đánh cho tàn phế, con trai ông  ta Tằng Thần Nhạc vẫn ngoan cố chống lại Triệu Hùng, trong lòng Tằng Chấn vô cùng nóng nảy, con trai ai cao ai thấp cũng không nhìn ra được, về cơ bản chính là một tên ngu xuẩn lỗ mãng.

Triệu Hùng dặn dò Nông Tuyền: “Nông Tuyền, để bố con nhà họ Tằng quỳ xuống!”

Nông Tuyền quát bố con họ Tằng: “Quỳ xuống!”

Tằng Chấn là chủ sở hữu của nền tảng phát sóng giải trí “Hùng Lạc”, người khác nhìn ông ta đều vô cùng tôn kính,chưa bao giờ quỳ gối trước mặt người khác.

Nhưng dưới tình hình hiện tại, nếu Triệu Hùng không hài lòng liền không thể rời đi. Một khi Triệu Hùng tức giận, chỉnh đốn bọn họ như đối với Phan Tử Mặc thì đúng là xong đời!

Tằng Chấn dẫn đầu quỳ trên mặt đất, chỉ có Tằng Thần Nhạc sống chết không chịu quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng.

Thấy Tằng Thần Nhạc không quỳ, Nông Tuyền đá một cú vào đầu gối anh ta, quát một tiếng: “Quỳ xuống!”

Liền nghe thấy một tiếng “Bịch!”, hai gối Tằng Thần Nhạc mềm nhũn, quỳ xuống trước mặt Triệu Hùng.

Triệu Hùng nháy mắt với bốn anh em nhà họ Mã, sau khi Mã Đại Lý và Mã Nhị Trực tiến lên liền chia ra đè lại Tằng Chấn và Tằng Thần Nhạc khiến bọn họ không thể động đậy.

Tằng Thần Nhạc trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Hùng, la hét chửi mắng: “Tên họ Triệu kia, nếu hôm nay mày không đánh chết tao, sau này xem tao sẽ giết mày như thế nào.”

Triệu Hùng quay đầu gọi một người của Cửu Đường, bảo anh ta cởi giày ra tát vào mặt Tằng Thần Nhạc. Khi nào Tằng Thần Nhạc hoàn toàn tâm phục khẩu phục thì mới có thể dừng lại.

Chỉ nghe thấy một trận tiếng bạt tai vang trời, là tiếng đế giày tát vào gò má.

“Chát! Chát!...” Âm thanh vang lên bên tai không dứt, mấy cái tát xuống, khuôn mặt Tằng Thần Nhạc đã bị đánh sưng lên thành đầu heo, mấy cái răng sứ vừa mới đi trồng lần trước lại rớt ra lần nữa.

Thân thể Tằng Thần Nhạc mỏng manh đắt giá, anh ta khi nào có thể chịu đựng được loại tra tấn này, lập tức cầu xin tha thứ: “Tôi phục, tôi phục!”

“Miệng nói phục nhưng trong lòng không phục!” Triệu Hùng từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, thản nhiên nói.

Sau khi hút một điếu thuốc, anh nói: “Cậu Thần Nhạc, nếu hôm nay là Triệu Hùng tôi rơi vào tay cậu, tôi tin tưởng thủ đoạn của cậu sẽ tàn nhẫn hơn gấp ngàn lần so với tôi. Cho nên, nếu cậu đã lựa chọn trả thù tôi thì đây chính là kết quả cậu xứng đáng nhận được.”

Tằn Chấn không đành lòng nhìn con trai mình Tằng Thần Nhạc bị đánh đập quá thê thảm, đều do ông ta trước khi tới đây quá tự tin mù quáng, sớm biết đã mang theo nhiều người hơn rồi.

“Ngài Hùng, xin hãy tha thứ cho con trai tôi! Từ nay về sau, nhà họ Tằng sẽ không bao giờ xúc phạm đến ngài nữa.” Cuối cùng Tằng Chấn cũng buông xuống mặt mũi, mở miệng cầu xin Triệu Hùng tha thứ.

Triệu Hùng thở ra mấy vòng khói đẹp mắt, híp mắt nhìn Tằng Chấn: “Ông chủ Tằng, thái độ của ông xem như cũng không tệ lắm. Nếu ông sớm giác ngộ được như này thì bây giờ làm sao lại chịu tội thế này? Nhưng mà, con trai ông lại đáng tội, nguyên nhân chính là do ông quá chiều chuộng tạo thành.”

“Dạ, dạ, dạ! Tất cả là lỗi của tôi.” Tằng Chấn gật đầu thừa nhận sai lầm của mình.

Triệu Hùngx nhìn chằm chằm Tằng Chấn hỏi: “Nếu tôi không kêu dừng, con trai ông ít nhất còn phải bị đánh hai mươi đế giày nữa, còn dư hai mươi cái, ông nguyện ý gánh thay con trai ông sao?”

Tằng Chấn vừa nghe, cơ thể liền run lập cập.

Ông ta là một thương nhân, đã từng chứng kiến ​​vô số phương pháp đánh người. Nhưng thằng nhóc Triệu Hùng này tuổi còn nhỏ lại có thủ đoạn như thế, đúng là một nhân vật hung ác.

“Cái này...” Tằng Chấn do dự, không biết nên trả lời Triệu Hùng như thế nào.

Nếu ông ta thay con trai mình Tằng Thần Nhạc chịu đựng hai mươi đế giày, hai mươi đế giày này hung ác đánh xuống, kết quả chắc chắn sẽ giống như con trai, bị đánh cho không còn hình người. Nhưng nếu không nhận thay con trai ngươi hai mươi cái đế này, lại để cho con trai mình Tằng Thần Nhạc bị đánh tiếp, sợ rằng sẽ bị đánh tơi tả, đến lúc đó lỡ như chấn động não, biến thành một tên ngốc nghếch, vậy thì thật là xong đời!

Xưa nay có câu, hổ dữ không ăn thịt con! 

Thấy Tằng Chấn do dự, Triệu Hùng hét lên với đàn em của mình: “Đánh tiếp cho tôi!”

“Chờ một chút!” Tằng Chấn kịp thời ngăn cản Triệu Hùng.

“Ngài Hùng, tôi sẵn sàng chịu hai mươi đế giày còn lại cho con trai tôi. Ngài nói đúng, Thần Nhạc biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay phần lớn là trách nhiệm của tôi. Nếu không phải tôi quá nuông chiều và buông thả nó, nó đã không biến thành như thế này... “

Triệu Hùng nghe Tằng Chấn nói xong, trong mắt hiện lên một tia tán thưởng. Anh nhìn chằm chằm Tằng Chấn, phát hiện Tằng Chấn đã sớm không còn sự kiêu căng ngạo mạn trước đây, mà là thật lòng hối cải.

“Cậu Thần Nhạc, bố cậu muốn thay cậu chịu đựng hai mươi đế giày, cậu nghĩ thế nào? Cậu muốn chịu hai mươi đế giày còn lại này hay để bố cậu gánh thay?”

Mục đích của Triệu Hùng rất rõ ràng.

Nếu Tằng Chấn thay con trai Tằng Thần Nhạc chịu hai mươi chiếc đế này này, Tằng Thần Nhạc không đồng ý chứng tỏ tình cảm hai bố con này sâu sắc, như thế thì vẫn còn đường cứu, ngược lại thì đành phải bỏ qua hai con nhà họ Tằng này.

Khiến Triệu Hùng ngoài ý muốn là Tằng Thần Nhạc lại vô cùng mừng rỡ kêu lên: “Đánh bố tôi! Đánh bố tôi! Các người đừng có chỉ đánh một mình tôi!”

Nghe con trai Tằng Thần Nhạc của mình nói ra những lời này, trong lòng Tằng Chấn vô cùng lạnh giá!

Người ta nói rằng nuôi dạy một đứa trẻ để phụng dưỡng tuổi già, Tằng Chấn lại không nghĩ đến ông ta lại nuôi dạy ra một đứa con ngỗ nghịch bất hiếu.

Triệu Hùng nghe Tằng Thần Nhạc nói xong, không nhịn được cười giễu một tiếng, quay sang hỏi Tằng Chấn: “Ông chủ Tằng, hiện tại ông có cảm nghĩ gì thế?”

Tằng Chấn ngây người như phỗng, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, thở dài nói: “Ngài Hùng, cám ơn ngài! Ngài khiến tôi nhận ra Tằng Chấn tôi làm người vô cùng thất bại, ngay cả con trai của mình cũng không dạy tốt, nói chi đến làm người. Đánh tôi đi, hai mươi đến giày này, tôi sẽ gánh!”

Triệu Hùng rít một hơi thuốc, không nhanh không chậm nói: “Thật ra vừa rồi tôi chỉ cho hai bố con ông một cái thử thách nhỏ mà thôi, nếu như ông nguyện ý chịu hai mươi cái đế này cho con trai, con trai ông nhất định không chịu để ông bị đánh, hai bố con ông đều có thể miễn đánh. Kết quả lại khiến tôi vô cùng thất vọng! Ông chủ Tằng, hi vọng ông đừng trách tôi độc ác. Nếu các người đã nghĩ tôi là người xấu, vậy thì tôi sẽ làm người xấu đến cùng, thay ông dạy dỗ lại con trai, cậu ta sẽ chịu hai mươi đế giày còn lại kia!”

Tằng Thần Nhạc nghe xong liền trợn tròn mắt, anh ta không hề nghĩ tới hóa ra Triệu Hùng chỉ thử thách hai bố con mình.

Anh ta vừa muốn mở miệng định nói, trên mặt lại bị đánh từng cú.

Sau hai mươi cái, mặt mũi Tằng Thần Nhạc đã không thể nhận ra, cơ thể trực tiếp ngã xuống đất.

“Ông chủ Trạch, Triệu Hùng tôi sống ở Hải Phòng, nếu ông muốn trả thù, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi!” Triệu Hùng phẩy tàn thuốc trong tay, nói với Tằng Chấn.

“Ngài Hùng, thứ lỗi cho tôi dạy con sai cách. Ngài không chỉ đánh thức con trai tôi mà còn đánh thức tôi. Cứ yên tâm, nhà họ Tằng chúng tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho ngài nữa. Về phần chuyện của nhà họ Phan, nhà họ Tằng chúng tôi cũng sẽ không xen vào nữa. Nhưng xin Ngài Hùng cho phép tôi đưa con trai đến bệnh viện điều trị, Tằng Chấn tôi vô cùng cảm kích, sau này có gì sai khiến, tôi nhất định sẽ cố hết sức giúp đỡ một tay.”

Khóe miệng Triệu Hùng nở nụ cười, nói lớn với mọi người: “Tránh ra một đường, để bố con nhà họ Tằng rời đi!”

Tằng Chấn bế con trai Tằng Thần Nhạc, nói với Triệu Hùng: “Cảm ơn!”, quay lưng rời đi với vẻ mặt chán nản.

Kiều Học Danh thấy Triệu Hùng để hai bố con nhà họ Tằng rời đi, ông ta cũng muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân, len lén chuồn đi.

“Ông Học Danh, đứng lại! Tôi vẫn chưa đồng ý để ông rời đi mà nhỉ?” Triệu Hùng cao giọng gọi tên Kiều Học Danh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK